Trang 605# 1
Chương 1210: Quá khoa trương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không có ý kiến gì ạ!" Vô Kỵ vội vàng nói: "Đương nhiên là chúng cháu không có ý kiến gì cả."
Khách hàng chính là Ngọc đế mà, lấy tiền của người thay người làm việc, nếu lão Ngưu đã tài trợ như thế, quảng cáo cho người ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống hồ yêu cầu của lão Ngưu cũng không cao, chỉ là bắt họ phải mặc quần áo may sẵn mà thôi… Ngọc đế đã lên tiếng rồi, cho dù lão Ngưu có bắt mọi người phải giả gái lên sàn đấu, Vô Kỵ cũng không dám có ý kiến gì hết.
Đương nhiên, Vương Vũ là con ruột của lão Ngưu đấy, đương nhiên lão Ngưu sẽ không thể nào đưa ra yêu cầu vô lý như vậy được.
"Không có ý kiến gì là tốt rồi! Ngày thi đấu hôm ấy tôi sẽ dẫn theo nhân sĩ võ lâm khắp chốn tới cổ vũ cho các cậu.” Lão Ngưu thoả mãn gật gật đầu.
Sau đó ông ta nghiêng đầu qua chỗ khác, híp mắt lại nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi nói: "Chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ đi, chờ khi nào anh cậu thi đấu xong thì tôi sẽ bảo anh cậu làm trang bị cho tôi.”
“Dạ?” Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi lại với vẻ rất vô tội: “Làm trang bị gì cơ ạ? Làm trang bị ở đâu cơ ạ?”
“Ít nói nhảm với cha anh thôi!” Lão Ngưu chỉ vào tiệm rèn nói: “Anh tưởng là cha anh không biết chơi game à?”
“Ơ…” Mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành nháy mắt biến thành một trái khổ qua: “Thế thì sao cha còn bắt tội con làm gì ạ…”
“Lắm lời!” Lão Ngưu tức giận nói: “Bảo anh làm chút chuyện thì anh lại dám giở trò vặt với tôi, chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ đi rồi tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nếu không anh cứ chờ đấy!”
Đe dọa Yêu Nghiệt Hoành Hành xong, lão Ngưu ôm quyền nói với đám người Toàn Chân Giáo: "Làm phiền các vị rồi, không còn chuyện gì khác thì lão già tôi đây đi cày phụ bản đây.”
Phong cách nói chuyện và làm việc của lão Ngưu giống hệt Vương Vũ, đều rất nhanh chóng và gọn gàng, cũng rất quyết đoán và dữ dội, không hề dây dưa chút nào.
Lão Ngưu vừa dứt lời đã xoay người đi vào bên trong truyền tống trận, biến mất trước mắt mọi người, chỉ để lại đám người Toàn Chân Giáo đang ngây ra và Yêu Nghiệt Hoành Hành khóc không ra nước mắt.
“Ông ấy cứ đi thế à… sao không ngồi xuống uống chén nước nhỉ?” Nhìn hướng lão Ngưu rời đi, Ký Ngạo còn có chút lưu luyến.
"Uống cái đầu nhà ngươi chứ uống!" Yêu Nghiệt Hoành Hành tát một phát vào đầu Ký Ngạo rồi gắt lên: “Ông ấy mà ở đây thêm lúc này thì có khi cả cái phòng làm việc của ta cũng thuộc quyền sở hữu của ông ấy mất.”
“Thật hay giả vậy?” Cả đám nghe thế cũng kinh hãi dồn dập hỏi Vương Vũ.
“Ừm…” Vương Vũ im lặng.
Dựa vào kinh nghiệm làm con trai hơn hai mươi năm của Vương Vũ, lời Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa nói tuyệt đối không khoa trương chút nào.
“Chậc chậc chậc.” Đám người Vô Kỵ tặc lưỡi lắc đầu: “Ông ấy không đến Toàn Chân Giáo chúng ta phát triển thực sự là quá đáng tiếc, nếu ông ấy mà đến thì ta có thể nhường lại vị trí thủ lĩnh cho ông ấy rồi.”
"Đệt!"
Vương Vũ tàn nhẫn giơ ngón tay thối với mọi người.
Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng, sở dĩ Vương Vũ có thể chịu đựng được đám ác ôn Toàn Chân Giáo này, cũng không phải là không có nguyên nhân, chẳng trách người ta thường nói không có chuyện là vô duyên vô cớ cả.
Ngay lúc Vương Vũ và đám người Toàn Chân Giáo đang tám nhảm, Yêu Nghiệt Hoành Hành mạnh mẽ ngắt lời: “Được rồi đấy mấy người các ngươi, rốt cuộc là có bao nhiêu người?”
Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa mới bị bóc lột một phen, tâm trạng đang rất là khó chịu, không ai dám chạm vào cậu ta cả, thế là cả đám vội vã im miệng, Vô Kỵ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Một chiến đội biên chế mười hai người, ít nhất cũng phải có mười hai người đi.”
“Hậu cần thì sao? Có cần đi không?” Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
“Các cô có đi không?” Vô Kỵ vô cùng lễ phép hỏi ý kiến đám người Lý Tuyết.
"Chúng ta cũng có thể đi sao?" Thấy Vô Kỵ mời mấy người họ cùng đi, đám người Lý Tuyết mừng rỡ reo lên, Chopper 345 cũng có vẻ rất nóng lòng muốn thử, còn về việc có đi hay không, đáp án đã hết sức rõ ràng.
Dù sao trước đây những cô gái này cũng là người kiếm vàng thuộc tầng lớp thấp nhất trong giới game thủ chuyên nghiệp, chuyện thi đấu chuyên nghiệp này cách xa các cô không biết bao nhiêu lần, đừng nói là dự thi, cho dù chỉ là đến tận hiện trường theo dõi thì đó cũng là chuyện mà các cô chưa bao giờ nghĩ đến, lúc này nghe nói mình cũng có cơ hội đi cùng, mấy người họ làm sao mà không kích động cho được.
"Muốn đi thì đi, ta không thiếu chút tiền này!” Yêu Nghiệt Hoành Hành lầm bầm một câu rồi tính cả mấy người Lý Tuyết vào.
“Chậc chậc chậc.” Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa lầm bầm vừa lắc đầu nói: “Mười một đội viên, một đội trưởng, năm nhân viên hậu cần… tổng cộng là mười bảy người, nhìn đám người công hội các ngươi xem, điều động cả nhà mà còn không đủ biên chế một đội, ta đành miễn cưỡng thêm bản thân vào vậy, coi như gom đủ số đẹp.”
"Chú đi làm gì?" Vương Vũ hơi bất mãn nói: "Chú lại không phải là người của Toàn Chân Giáo chúng ta.”
“Làm nhân viên cứu viện bên ngoài… anh cảm thấy thực lực của em không đủ sao?” Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi ngược lại.
"Tạm thời thì tạm được."
Vương Vũ không nhắc lại ý kiến phản đối đó nữa.
Yêu Nghiệt Hoành Hành gặp phải chuyên gia như Vương Vũ thì còn kém xa, nhưng nếu so sánh với người bình thường, cậu ta thực sự cũng có tài.
Vương Vũ là người thành thật như vậy, đương nhiên hắn sẽ không nói dối lương tâm mình.
Sau khi xác nhận số người xong, Yêu Nghiệt Hoành Hành bèn đăng xuất để tự mình đi chuẩn bị mọi việc.
Còn đám người Toàn Chân Giáo sau khi cày một lượt đấu trường xong cũng đăng xuất sớm luôn.
Dù sao còn hai ngày nữa là giải đấu sẽ bắt đầu rồi, hiện tại điều mọi người cần làm là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dựa theo thông lệ, một ngày trước khi cuộc thi diễn ra toàn bộ các đội dự thi phải đến làm quen sân bãi, bởi vậy ngày hôm sau sau khi nhận được tin đặt vé của Yêu Nghiệt Hoành Hành, cả đám đã dồn dập chạy tới thành phố Lâm Hải.
Trò chơi Trọng Sinh này có một sức ảnh hưởng rất lớn đến xã hội hiện tại, giải đấu chuyên nghiệp sắp đến gần, bầu không khí tại sân bay cũng rất khác với ngày thường.
Sau khi xuống khỏi máy bay, đám người Vương Vũ đã nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi đang nói cười với nhau.
Một đội của những người này gồm mười mấy người, đều mặc cùng một kiểu quần áo, bên trên quần áo có đủ các loại logo, hiển nhiên những người này đều là game thủ chuyên nghiệp trong truyền thuyết.
So với họ, Vương Vũ lại khá lúng túng, phía sau hắn là một đám các cô nàng… trong tình huống này chỉ cần là thằng đàn ông bình thường thì đều hận không có cái lỗ để chui vào.
Lần đầu tiên mấy cô nàng Lý Tuyết được nhìn thấy game thủ chuyên nghiệp ở khoảng cách gần như vậy, biểu hiện có vẻ hưng phấn quá mức.
“Woa… là chiến đội Thiên Hỏa kìa! Anh thủ lĩnh kia chính là Tam Muội Chân Hỏa trong truyền thuyết đúng không?!”
“Cậu xem cái anh chàng đẹp trai kia kìa, có phải là Di Hồng Khoái Lục của chiến đội Hồng Mộng không?”
“Ai da, kia là Ngũ Hồ Tứ Hải của chiến đội Cửu Châu sao! Tớ hạnh phúc sắp chết rồi đây nè…”
Mấy cô nàng mê trai như bị đám bán hàng đa cấp nhập, cứ líu ra líu rít ở phía sau làm cho Vương Vũ bó tay toàn tập, hắn hận không thể nhét mấy cô nàng này vào thùng rác ngay và luôn.
Vốn tưởng rằng ra khỏi sân bay, tình huống sẽ khá hơn một chút, ai ngờ cảnh tượng ngoài sân bay càng khoa trương hơn, vô số fans giơ biển lên chắn kín lối ra, cảnh tượng kia quả thực là…
Đám tài xế taxi chờ đợi để kéo khách cũng bị nhấn chìm trong biển người mênh mông này.
“Quá khoa trương rồi…”
Vương Vũ vất vả lắm mới chen ra khỏi được đám fans nhịn không được vuốt mồ hôi một cái, hắn thực sự không nghĩ ra nổi, tại sao chơi game thôi mà lại có nhiều fans si mê như vậy?
"Thế này đã là gì!” Mã Lỵ có vẻ đã quá quen với chuyện này, cô ta nói: “Tôi còn từng nhìn thấy cảnh khoa trương hơn cơ, có một lần XXX của chiến đội YY bị một người mới gài bẫy khi tranh tài, sau đó những người ái mộ XXX không phục đã làm um lên, hiện trường suýt chút nữa thì bạo loạn, cuối cùng đặc công cũng bị đều đến để duy trì trật tự."
"Chà chà..." Vương Vũ không nhịn được thở dài nói: "Cô nói xem nếu bọn họ nhìn thấy thần tượng của bọn họ bị tôi đánh thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“Chuyện này thì…”
Mấy cô nàng nghe vậy bèn liếc Vương Vũ một cái, sau đó cuống quýt kéo giãn khoảng cách với Vương Vũ, cười gượng nói: “Đến lúc đó anh Ngưu nhất định phải cách chúng tôi thật xa vào, chúng tôi không muốn làm “gánh nặng” cho anh đâu.”