Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1209 - Chương 1211: Chiến Đội Ám Nguyệt

Trang 605# 2

 

 

 

Chương 1211: Chiến đội Ám Nguyệt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thành phố Lâm Hải nằm ở dải đất duyên hải, ngoại trừ Danh Kiếm Đạo Tuyết ra, mọi người đều cách chỗ này khá xa, còn Yêu Nghiệt Hoành Hành lại “hết sức tri kỷ” mua vé buổi trưa, thế là thành ra khi đám người Vương Vũ tập trung đông đủ tại thành phố Lâm Hải, lúc đó đã là buổi tối.

Sau khi ăn cơm xong, đám người Toàn Chân Giáo được Yêu Nghiệt Hoành Hành dẫn tới khách sạn để ngủ lại.

Có một điều không thể phủ nhận là, tuy rằng Yêu Nghiệt Hoành Hành thích trộm dùng mánh lới, nhưng cậu ta cũng không hề ăn bớt nguyên vật liệu.

Khách sạn mà Yêu Nghiệt Hoành Hành đặt nằm ở ngay phía đối diện hội trường thi đấu, là một khách sạn có chủ đề về game, bối cảnh và bầu không khí hoàn toàn phù hợp với đám con trai ru rú trong nhà mới ra ngoài du lịch này, hơn nữa nhìn có vẻ cũng khá là đẳng cấp.

Đi tới cửa khách sạn, lúc vừa nhìn thấy tên khách sạn đám người Vô Kỵ đã không nhịn được kêu lên: "Không ngờ lúc chúng ta còn sống cũng có thể ở tại Đỗ Trạng Nguyên một lần, lão Yêu, ngươi khá quá nhỉ.”

"Đương nhiên là thế rồi!" Yêu Nghiệt Hoành Hành đắc ý nói: "Hiện tại đang là mùa thi đấu, nơi này chỉ để chiến đội dự thi vào ở, người bình thường không vào được đâu, nào đến đây, gian phòng của mấy người chúng ta ở tầng 7.”

Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa khoe khoang vừa móc thẻ phòng ra phân phát cho mọi người, sau đó cậu ta dẫn theo nhóm người Vương Vũ đi về phía thang máy.

Ngay lúc cả đám đang chờ thang máy, một đám người đông ngùn ngụt khác đi tới.

Đám người này đều mặc trang phục đồng đội màu đen, mỗi đội viên đều có vóc người cao lớn, không hề giống trạch nam chỉ biết chơi game chút nào, ở chỗ ngực áo bọn họ có thêu hai chữ Ám Nguyệt.

Đám người này đi tới cửa thang máy thì đứng đối diện với Toàn Chân Giáo, sau đó cả đám bắt đầu đánh giá Toàn Chân Giáo từ trên xuống dưới một cách trắng trợn không hề kiêng dè gì, nói chính xác hơn thì là quan sát các cô gái của Toàn Chân Giáo, trong ánh mắt của đám người này còn có một chút hèn mọn, gương mặt cả đám đều nở nụ cười xấu xa.

Trong thế giới game, người chơi nữ vốn đã ít hơn người chơi nam, còn người chơi nữ trở thành game thủ chuyên nghiệp đã ít lại càng ít hơn, vậy mà Toàn Chân Giáo lại có tới bảy cô gái, thật là hơi hiếm thấy, bị người ta nhìn chằm chằm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng ánh mắt trần trụi của đám người kia lại làm cho người ta thấy cực kỳ không thoải mái.

Vương Vũ thấy thế khẽ cau mày, hắn tiến lên một bước che Mục Tử Tiên đang đứng bên cạnh lại, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng hiểu ý lập tức che các cô gái trong đội ra đằng sau lưng.

Đám người kia thấy đột nhiên có người chặn lại ánh mắt của họ thì thấy hơi bực mình, có điều khi nhìn thấy hai người có vóc dáng cao lớn là Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành, Minh Đô và Bao Tam lại trông rất dữ tợn không giống người lương thiện, khí thế cả đám lập tức ủ rũ hẳn đi.

Đám người này ngẩn ra rồi thu ánh mắt lại, sau đó cười cợt hỏi: "Mấy người là chiến đội nào vậy? Hình như trước đây chúng tôi chưa từng nhìn thấy mấy người.”

Thế giới game rất nhỏ, giới game thủ chuyên nghiệp còn nhỏ hơn, mặc kệ quan hệ ra sao, về cơ bản những cao thủ chuyên nghiệp này đều quen biết nhau, đám người Vương Vũ là người mới, đương nhiên là những người này chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Có câu duỗi tay ra không đánh lên mặt người đang cười, nếu người chơi của chiến đội áo đen này đã chủ động hỏi han, Vương Vũ cũng không phải loại người có tính cách kiêu ngạo, thế là hắn trả lời rất đúng mực: "Chiến đội Một Đám Ô Hợp!”

“Một Đám Ô Hợp?”

Chiến đội áo đen suy nghĩ một lúc rồi cười khúc khích hỏi nhau: “Lần dự thi này có chiến đội ấy hả?”

"Không có… chưa nghe nói đến bao giờ.” Những người khác đều lắc đầu nói: “Lẽ nào là chiến đội mới? Các người là người của công hội nào?”

Thấy đám người kia không biết đến chiến đội mình, gương mặt Vương Vũ tối sầm lại, hắn nói: "Chúng tôi là đội đại biểu được tuyển chọn từ chiến khu thứ 7.”

"Ồ…” Cả đám áo đen bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng trách chẳng trách, các người phải cố gắng nhé, hy vọng có thể gặp được các người, ha ha..."

Ngay khi nghe thấy đám người Vương Vũ là chiến đội vô danh, thái độ của những tên này đã đột nhiên thay đổi 180 độ.

Tuy câu này nói ra thì rất dễ nghe, tưởng như đang khích lệ người khác, nhưng chỉ cần không phải là thằng ngốc thì đều có thể nghe ra được sự cười nhạo trong ngôn từ của đám người kia.

Hết cách rồi, tuy rằng mọi người đều là người chơi game, nhưng đẳng cấp cao ngứa mắt đẳng cấp thấp đã là một truyền thống từ xưa tới nay.

Còn cao thủ chuyên nghiệp càng khinh thường người chơi nghiệp dư hơn, đặc biệt là đám người phía đối diện kia, sự xem thường đó đã toát ra từ trong xương cốt rồi.

“Mẹ nó!”

Đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy bèn siết chặt nắm tay vang lên những tiếng ken két.

Toàn Chân Giáo trước giờ luôn thích gây chuyện, không sợ trời không sợ đất, làm sao chịu đựng để người khác chế giễu mình như vậy, nếu không phải sợ xảy ra sự kiện bạo lực sẽ bị cấm thi đấu, chỉ với tính cách nóng như lửa của Minh Đô, hắn ta đã ra tay ngay từ lúc đám người kia nói ra câu cuối cùng rồi.

"Ha ha!"

Đúng lúc này, Vô Kỵ bỗng bật cười ha ha, hắn ta quay sang hỏi Xuân Tường đứng bên cạnh: "Anh Xuân, anh có từng nghe nói tới chiến đội Ám Nguyệt chưa?”

Xuân Tường cười liếc đám áo đen một cái rồi lắc đầu nói: “Nghe rồi, nghe rồi chứ, chiến đội hạng ba nổi tiếng đấy, ai mà chưa nghe nói đến chứ.”

Vương Vũ đứng bên cạnh khó hiểu hỏi: “Chiến đội hạng ba mà nổi tiếng á? Logic kiểu gì vậy?”

Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng xen vào nói: "Chiến tích thì chẳng ra làm sao, nhưng mà đội viên chiến đội nhà người ta lại rất thích đánh bạn gái của mình để chiếm spotlight, việc này người Trái Đất đều biết hết.”

“Chậc chậc chậc, thì ra lại nổi tiếng như vậy… thật là khá quá.” Những người khác lắc đầu thở dài làm diễn viên phụ cho Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Nghe thấy đám người Toàn Chân Giáo nói như vậy, sắc mặt nhóm người chiến đội Ám Nguyệt phía đối diện tối sầm xuống, gân xanh nổi đầy trán.

Một đội viên có vóc dáng rất cao to trong đó chỉ vào Vô Kỵ cả giận gắt lên: “Mẹ nó, mày dám lặp lại lần nữa không?”

Vô Kỵ cười híp mắt nói: "Cậu bảo tôi nói thì tôi phải nói, thế thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Tôi lại không phải là bạn gái cậu, cậu dám đánh tôi à?”

“Con mẹ nó!” Đội viên kia nổi giận gầm lên một tiếng, giơ nắm đấm lên định đánh về phía Vô Kỵ.

Vô Kỵ không sợ chút nào mà còn tiến lên một bước, hắn ta dí mặt mình vào sát nắm đấm của người kia, sau đó một tay chỉ vào mặt mình, một tay còn lại chỉ vào camera trên trần nhà, nói với vẻ rất chi là vô lại: “Đánh đi, đánh tôi đi nè, đánh tôi một đấm thôi thì chúng tôi lập tức bớt đi được một đối thủ, cú này không thiệt tí nào.”

“Tao…” Người kia nghe vậy cứng đờ cả người, sau đó run rẩy hạ nắm đấm xuống.

Đám người đứng phía sau cũng giật mình kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vô Kỵ càng lạnh lẽo hơn.

Vô Kỵ nói không sai, dưới chiếc camera kia, ai dám ra tay thì người đó sẽ bị cấm thi đấu, không phục thì ra tay thử xem.

Tuy nói chiến đội Ám Nguyệt không phải chiến đội hạng nhất, nhưng có thể trở thành cao thủ chuyên nghiệp thì bọn họ cũng rất tự phụ, tất nhiên sẽ không chịu đánh mất tư cách dự thi chỉ vì một chiến đội rơm rác, lúc này mặc dù bị Vô Kỵ xé toạc vết sẹo ra như thế, cả đám cũng biết phải nhịn xuống.

Dù sao bọn họ là chiến đội chuyên nghiệp, người bình thường đều biết tường tận lịch sử đen tối của bọn họ, muốn vạch khuyết điểm còn không phải là chuyện dễ dàng à, còn bọn họ lại hoàn toàn không biết rõ đám người Toàn Chân Giáo này là ai, tất nhiên cũng không cãi lại được, mà cho dù họ có biết tường tận về Toàn Chân Giáo, thì với độ vô liêm sỉ của Toàn Chân Giáo, mấy tên ấy sẽ sợ họ chắc?

"Tốt nhất là đừng để chúng tao nhìn thấy bọn mày trên sàn đấu!”

Tên to con kia trừng mắt nhìn Vô Kỵ rồi nói: "Chúng ta đi!"

Nói rồi hắn ta lập tức dẫn theo đội viên của mình đi về phía thang bộ.

Vô Kỵ cười hì hì trả lời: "Mấy người phải thấy may mắn nếu không gặp phải chúng tôi chứ, không thì chắc chắn chúng tôi sẽ tát sấp mặt mấy người trước sự chứng kiến của khán giả toàn quốc luôn! Giống hệt như khi cậu đánh bạn gái cậu ấy.”

"Bố khỉ..."

Tên to con kia hơi lảo đảo, hắn ta siết chặt nắm đấm, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên thang bộ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment