Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1210 - Chương 1212: Toàn Chân Giáo Tức Giận

Trang 606# 1

 

 

 

Chương 1212: Toàn Chân Giáo tức giận
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Mấy người quen những tên đó à…”

Sau khi đợi đám người chiến đội Ám Nguyệt đi hết, Vương Vũ mới hỏi mấy người còn lại với vẻ tò mò.

“Chiến đội Ám Nguyệt ấy à…” Vô Kỵ nói: “Cũng chỉ có ông mới không quen thôi… Cái tay vừa định đánh tôi chính là đội trưởng của bọn chúng, tên là Tử Vong Ám Nguyệt, là một thằng đần không hơn không kém, có một lần thằng đó đánh không lại đối thủ trên livestream, thế rồi gã quay sang giã thẳng tay vào bạn gái mình, gã nổi tiếng từ lúc đó đấy.”

“Mẹ nó!” Mục Tử Tiên nghe vậy tức giận nói: "Đánh phụ nữ à, thằng khốn kiếp! Nếu gặp phải bọn chúng nhất định phải dồn chúng vào chỗ chết!”

"Không sai!" Dương Na và Linh Lung Mộng cũng phụ họa theo: “Việc này cứ giao cho hai người chúng ta.”

“Má nó người như thế mà còn chưa bị phong sát á…?”

Vương Vũ còn kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm hơn, sự lương thiện đã hạn chế trí tưởng tượng của Vương Vũ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có chuyện như vậy xảy ra.

“Phong sát rồi.” Vô Kỵ nói: “Chiến đội trước đó đã thẳng tay phá hợp đồng với gã ta, sau đó thằng khốn ấy lại leo được lên một tập đoàn giàu có, lúc ấy mới lại gây dựng lại chiến đội Ám Nguyệt, gã chính là đội trưởng.”

“Mẹ nó, cái tập đoàn gì mà nâng đỡ cả người như thế.” Vương Vũ thán phục.

Nhân phẩm là linh hồn của chiến đội, hiện giờ phần lớn khán giả đều có tam quan rất đứng đắn, tất nhiên là không cho phép trong mắt mình lại có hạt cát như vậy.

Ngay cả loại người này mà cũng kiếm được tập đoàn tài chính nâng đỡ, một là tập đoàn đó đầu óc bị nước vào, hai là căn bản không để ý tới danh tiếng gì hết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết có kiến thức rộng rãi lên tiếng: “Hình như là tập đoàn điều hành một trang web đạo văn.”

“Trang web đạo văn?”

"Đúng vậy!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Chính là trang web đạo mấy bộ tiểu thuyết ấy, cái trang web giẻ rách đó hung hăng lắm, tiểu thuyết kiểu như “ta là người chơi lớn thợ săn máy móc thần cấp” đều bị trang web này đạo văn hết.”

“Chẳng trách lại như vậy.”

Vương Vũ đã hiểu rõ, hắn nhíu mày nói: "Đám khốn kiếp này cũng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải nghiêm trị! Có điều sao tập đoàn chuyên đạo tiểu thuyết lại thọc vào giới game làm gì?”

"Bởi vì tiểu thuyết cũng có thể loại game online đó, hình như tiểu thuyết “Võng du Ta Là Võ Học Gia” cũng nằm trong hàng ngũ đạo văn của bọn họ.

"Mẹ!" Vương Vũ giận tím mặt nói: "Nếu gặp bọn chúng trên sàn đấu, nhất định phải đánh chết chúng cho tôi, không ai được nương tay hết.”

Cả đám: “...”



Một đường bôn ba, tất cả mọi người đều đã cảm thấy khá mệt nhọc, sau khi trở lại phòng mình, cả đám đều đi ngủ từ rất sớm.

Mới hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã gọi tất cả mọi người dậy.

“Gọi chúng tôi sớm như thế làm gì, cậu muốn chết à?”

Cả đám đang ngủ say sưa đột nhiên bị người ta gọi dậy, cảm giác kia tuyệt đối chẳng ra gì cả, mặc dù người gọi họ dậy là một kẻ hung ác như Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng cả đám vẫn không chút khách sáo buông lời cằn nhằn.

Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: “Ngủ cái quái gì nữa! Đợi lát nữa nhân viên của ban tổ chức sẽ tới dẫn đội ngũ dự thi đi làm quen sân bãi, các người ngủ tiếp thì không đuổi kịp đâu.”

“Thật không? Chị Ngưu chị biết việc này không?” Cả đám nghe vậy dồn dập nhìn sang Mục Tử Tiên đang ngủ gật nằm nhoài trên cánh tay Vương Vũ.

Mục Tử Tiên là đội trưởng của chiến đội Một Đám Ô Hợp, theo lý mà nói nhân viên của ban tổ chức phải thông báo trước với đồng chí Mục Tử Tiên chứ.

Ai ngờ Mục Tử Tiên bị mọi người hỏi như vậy lập tức ngồi bật dậy, cô trợn to hai mắt choáng váng nói: “Tôi không biết, không ai báo cho tôi cả.”

“Không thông báo cho chị là phải rồi!” Yêu Nghiệt Hoành Hành bất đắc dĩ nói: "Người ta chỉ thông báo cho chiến đội chuyên nghiệp thôi, còn chiến đội nghiệp dư như mọi người, có quen sân bãi hay không thì có quan trọng gì đâu? Dù sao cuối cùng cũng đều bị cao thủ chuyên nghiệp kéo đi đánh tan nát hết, đây là tin tình báo nội bộ của tôi, bởi vậy sáng sớm tôi mới đến gọi mọi người đấy.”

"Đệt!"

Vừa nghe thấy câu này, lửa giận của cả đám Toàn Chân Giáo đã bốc lên tận đỉnh đầu.

Mẹ nó, tuy rằng Yêu Nghiệt Hoành Hành nói không sai, ban tổ chức làm như thế cũng là hợp tình hợp lý, nhưng việc này xảy ra với người khác và xảy ra với bản thân mình hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Đổi lại là chiến đội nghiệp dư khác, được quan sát cuộc thi ở vị trí VIP miễn phí, hơn nữa còn có cơ hội giao thủ với cao thủ chuyên nghiệp đã là rất thỏa mãn rồi.

Nhưng mặc dù đám người Toàn Chân Giáo này ai nấy đều thần kinh rung rinh, nhưng mỗi người đều là kẻ kiêu ngạo hơn cả, mục tiêu của lần này là nhắm thẳng tới chức quán quân, ban tổ chức đối xử phân biệt như vậy khiến đám người ngông cuồng này sao mà chịu đựng được.

Tính cách cuồng bạo như Minh Đô nhất thời bất mãn mắng lên: "Con mẹ nó, mắt chó coi thường người khác, cuộc so tài này, ông đây không thèm đánh nữa đấy!!”

Minh Đô vừa mắng vừa định lật bàn, nhưng buồn thay bàn của khách sạn đều được làm từ đá cẩm thạch, Minh Đô xốc mấy lần vẫn không thấy cái bàn nhúc nhích, lúc này mới chịu thôi.

Nét mặt những người khác cũng rất kỳ lạ, người nào người nấy trừng mắt nhìn nhau, tất cả đều cực kỳ tán thành hành động của Minh Đô.

"Được rồi! Đừng nóng giận."

Nhìn thấy mọi người sắp sụp đổ, Vô Kỵ vội vã đứng lên nói: "Nói gì mà ngốc nghếch thế hả, lão gia tử nhà họ Vương đã móc tiền ra rồi, chúng ta còn chưa lộ mặt đã ra về? Xứng với ai đây?”

"Nhưng bọn họ khinh người quá đáng!" Ký Ngạo cực kỳ không cam lòng nói.

"Ha ha!" Vô Kỵ cười cười nói: "Không phải là ban tổ chức người ta khinh người quá đáng, mà là tâm thái của mấy người không đúng, ngay từ lúc bắt đầu ban tổ chức đã phân chia hết sức rạch ròi giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư rồi, là tại vì mấy người cứ nhất định muốn so tài với chiến đội chuyên nghiệp người ta đấy chứ.”

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả. "

Ký Ngạo vừa định nói điều gì đó, Vô Kỵ đã ngắt lời thô bạo: “Vẫn là câu kia! Thực lực của bạn quyết định địa vị của bạn trong lòng người khác, chúng ta mang theo cái tên của chiến đội nghiệp dư tới đây, tất nhiên người ta cũng chỉ coi chúng ta là tuyển thủ nghiệp dư, muốn bắt người khác phải thay đổi cái nhìn về mình thì chỉ có thể thi đấu thật tốt, thể hiện hết mọi khả năng của mình ra, hiểu chưa?”

"Chuyện này..."

Phải công nhận rằng Toàn Chân Giáo có nhiều người tài giỏi như vậy nhưng chỉ có Vô Kỵ là có thể làm lão đại, điểm quan trọng là tên này biết hốt thuốc đúng bệnh.

Bị Vô Kỵ răn dạy một trận như vậy, đám người Toàn Chân Giáo vốn đang tức điên cả máu cũng lập tức yên tĩnh hẳn.

"Đúng đúng." Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đứng bên cạnh phụ họa: "Lời lão đại Vô Kỵ nói chính là những lời tôi muốn nói, lần này tôi lấy danh nghĩa cá nhân ra đảm bảo với mọi người, chỉ cần mọi người đạt được thứ hạng tốt, tôi sẽ thưởng thêm cho mọi người, thứ hạng càng cao, khen thưởng càng phong phú."

Yêu Nghiệt Hoành Hành là người nhiều tiền nhất trong thế giới game, câu này vẫn có sức mê hoặc rất lớn.

Đám người Toàn Chân Giáo đã bị Vô Kỵ thuyết phục, chỉ là ngại thể diện nên mới không tỏ ra chịu phục Vô Kỵ, hiện tại Yêu Nghiệt Hoành Hành tận dụng thời cơ như thế, lúc này cả đám mới coi như có cái bậc thang để leo xuống.

Cả đám dồn dập chỉ vào Vô Kỵ nói: "Lần này nể mặt Ngưu huynh với Ngưu lão gia tử tài trợ cộng thêm khen thưởng của lão Yêu bọn ta mới ở lại đấy, không phải vì ngươi đâu!”

"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ!" Vô Kỵ buông tay, hắn ta tỏ vẻ đã quen với chuyện này rồi.

Ăn bữa sáng xong, khoảng chừng tám giờ, nhân viên công tác phía ban tổ chức cũng đã tới khách sạn, toàn bộ các chiến đội tập hợp ngoài sảnh lớn, sau đó cùng đi về phía sân thi đấu phía đối diện.

Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy vô số âm thanh ríu rít vang lên.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chính là đám nhân viên công tác đang bày tỏ tình cảm với những cao thủ.

Nhân viên công tác cũng là người bình thường, cách thần tượng của mình gần như thế, khó tránh khỏi kích động.

"Đại thần, tôi là fan não tàn của anh…”

"Đại thần, nhóm máu của anh là gì..."

"Đại thần, ký tên cho tôi được không…”

Những câu như thế cứ vang lên mãi không dứt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment