Trang 606# 2
Chương 1213: Ninh Tĩnh Trí Viễn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trái lại nhóm người Toàn Chân Giáo khá là lúng túng.
Trên đường đi vắng ngắt, ngoại trừ game thủ chuyên nghiệp kinh ngạc về tỉ lệ người chơi nữ trong đội ngũ Toàn Chân Giáo, không có một ai đến gần bọn họ.
Nhưng mà như thế này cũng tốt, mọi người có thể thanh tĩnh một chút. Cứ như vậy, đám người Vương Vũ đi ở phía sau hàng ngũ tiến vào Đấu trường.
Sau khi tiến vào Đấu trường, đoàn người coi như thấy được như thế nào gọi là giàu nứt đố đổ vách.
Công ty Long Đằng không hổ là đầu rồng trong giới doanh nghiệp trong nước, Đấu trường này có kích thước rất lớn, cũng không thua kém gì sân vận động Tổ Chim ở thủ đô.
Đừng nói xây một sân bãi lớn như thế, cho dù là thuê, đoán chừng số tiền cũng là một con số trên trời.
Đấu trường thi đấu được thiết kế giống hệt với Đấu trường công cộng trong trò chơi. Bốn phía là khán đài, ở chính giữa Đấu trường là hình chiếu 3D. Trong quá trình nhân vật của người chơi tranh tài, hình ảnh của họ sẽ được chiếu ở trên sàn thi đấu, để cho mọi người cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.
Ngay phía trên Đấu trường, treo lơ lửng một màn màn hình lớn 360° không có góc chết, để khán giả có thể quan sát rõ ràng nhất.
"Ồ? Đây không phải là Ngưu huynh sao?"
Ngay khi mọi người đang cảm thán sự chịu chi của công ty Long Đằng, đột nhiên một âm thanh cách đó không xa truyền tới.
Bọn người Vương Vũ nghe tiếng, vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một đội người đứng cách đó không xa.
Nói chuyện chính là một người trẻ tuổi có phong cách vô cùng gọn gàng nhưng Vương Vũ không có chút ấn tượng nào với hắn ta. Chẳng qua người chơi lĩnh đội phía bên kia đúng là hết sức quen mặt.
Sau khi đám người Vô Kỵ và Xuân Tường nhìn thấy người chơi lĩnh đội ở phía trước, nguyên một đám sắc mặt khó coi nói: "Vãi! Là Thương chó, mẹ nó thật là oan gia ngõ hẹp!"
Sau khi người lĩnh đội kia nhìn thấy bọn Vô Kỵ, hai tay đều giơ lên ngón tay thối.
Thấy cảnh này, rốt cuộc Vương Vũ đã nhớ ra, hóa ra đống người này là đội ngũ của Độc Cô Cửu Thương.
Rất rõ ràng, có thể xuất hiện ở nơi này, lại là người nhận ra Vương Vũ, chỉ có thể là Lôi Công Đáng.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ cười vẫy vẫy tay nói: "Tiểu Lôi đúng không, sao không giống trong trò chơi chút nào thế."
"Ha ha!" Lôi Công Đáng cười cười nói: "Thế này mà ngươi cũng có thể nhận ra, xem ra tướng mạo và giọng nói của ta còn chưa chuẩn lắm, giới thiệu một chút, những người này là đồng đội của ta."
Nói xong, Lôi Công Đáng cũng nhiệt tình giới thiệu với mấy người anh sau lưng: "Đây chính là anh Thiết Ngưu mà ta thường xuyên nói với các ngươi!"
"Chào anh Thiết Ngưu! Ngưỡng mộ đã lâu."
Dường như Lôi Công Đáng đã nhắc tới Vương Vũ với không ít bạn bè. Sau khi nhìn thấy Vương Vũ, đám người tuổi trẻ này cùng biểu hiện như là nghe danh không bằng gặp mặt.
"Không dám không dám." Vương Vũ khiêm tốn khoát tay áo.
"Chậc chậc chậc... đúng là lão Ngưu, trong đám chuyên nghiệp mà cũng được hoan nghênh."
Đám người Toàn Chân thấy thế không khỏi líu lưỡi.
Độc Cô Cửu Thương là người như thế nào, Toàn Chân Giáo hiểu rõ. Mặc dù đội ngũ hai phe vừa gặp mặt đã mỉa mai nhau, thế nhưng có thể được Toàn Chân Giáo coi là đối thủ, Thiên Hạ Mạt Thế tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Lôi Công Đáng vốn có danh hiệu là Chiến sĩ khiên thuẫn số một, có thể làm đồng đội của Lôi Công Đáng thì tất nhiên cũng sẽ nằm trong hàng ngũ cao thủ
Nhìn thấy nhiều cao thủ cung kính với Vương Vũ như vậy, đám người Toàn Chân không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhưng đúng vào lúc này, một tên có dáng người cao gầy, tóc dựng ngược lại khoanh tay, cười khẩy nói: "Ngươi chính là Thiết Ngưu người tự xưng là cao thủ số một thiên hạ sao?"
"Không phải tự xưng! Là được xưng." Lôi Công Đáng ở bên cạnh uốn nắn.
Người kia liếc ngang Lôi Công Đáng, không nóng không lạnh nói: "Ta không hỏi ngươi?"
"Ơ..." Lôi Công Đáng lườm một cái, không nói thêm gì nữa.
"Ha ha!" Vương Vũ cười cười nói: "Hư danh, hư danh mà thôi."
"Hừ hừ!" Người kia hừ lạnh một tiếng nói: "Dám xưng hư danh này, xem ra cũng là có chút bản lãnh, đến lúc đó chúng ta trên sàn thi đấu so chiêu một chút, nhìn xem ai mới là số một thiên hạ."
"Oh fuck! Má!"
Nghe được lời của thằng nhóc đó, tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều đơ ra.
Người có can đảm khiêu chiến Vương Vũ rất nhiều, không phải đám người Toàn Chân chưa thấy qua, nhưng giọng điệu giống như anh chàng này thì mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Nhìn xem ai mới là số một thiên hạ!
Lời nói này mặc dù không có ý xem thường Vương Vũ, nhưng cảm giác kia giống như là cao thủ số một thiên hạ không phải Vương Vũ mà chính là hắn ta vậy. Thiên Hạ Mạt Thế có một tên kiêu ngạo như thế từ khi nào thế.
Sau khi kinh ngạc xong, Minh Đô ngửa mặt lên hỏi Độc Cô Cửu Thương: "Tòng Tâm, mẹ nó thằng này là ai vậy?"
"Tòng Tâm ông nội ngươi! Cút!" Độc Cô Cửu Thương mắng Minh Đô một câu không có trả lời.
Người kia cười cười nói: "Lâm Chí Viễn!"
"Đó là ai thế?" Minh Đô mờ mịt một chút, khó chịu nói: "Nói tên trong trò chơi đi!"
Nhưng mà chẳng kịp chờ người kia trả lời, Danh Kiếm Đạo Tuyết lại kêu lên sợ hãi: "Ninh, Ninh Tĩnh Trí Viễn à?"
"Đúng vậy!" Ninh Tĩnh Trí Viễn ngạo nghễ gật gật đầu.
Lần này, không chỉ bọn người Minh Đô Bao Tam mà ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Vô Kỵ cũng không nhịn được kinh ngạc: "Chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn hả?"
Chẳng trách loại cao thủ như Lôi Công Đáng bị thằng nhóc này quát cũng không dám cãi lại, thảo nào thằng nhóc này lại dám nói chuyện với giọng điệu ngoài ta ra không ai là số một thiên hạ. Hóa ra hắn ta là chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn trong truyền thuyết.
Không nghĩ tới Độc Cô Cửu Thương sẽ chơi lớn như thế, nay cả tên thần long thấy đầu không thấy đuôi này cũng mời tới.
Độc Cô Cửu Thương nhìn thấy bộ dáng này của người Toàn Chân Giáo, cười ha ha một tiếng, học giọng điệu của Vương Vũ cười nói: "Hư danh, hư danh mà thôi!"
Hình như Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng rất hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của người khác, mặc cho Độc Cô Cửu Thương chen vào cũng không nói gì.
Chỉ có Vương Vũ lơ ngơ mà hỏi: "Ồ? Hắn ta rất lợi hại phải không?"
Nhạt nhẽo, vô cùng nhạt nhẽo.
Nghe Vương Vũ nói như vậy, mặt Ninh Tĩnh Trí Viễn lập tức đen lại.
Ngoại trừ người Toàn Chân Giáo ra, người ngoài rất ít biết Vương Vũ là người mới chơi. Bây giờ hành vi này của Vương Vũ nói dễ nghe gọi là khiêu khích, còn nói khó nghe thì gọi là gây chuyện.
Nếu không phải Ninh Tĩnh Trí Viễn tự cao tự đại, không muốn chấp nhặt với Vương Vũ, đoán chừng đã bắt đầu văng tục chửi thề.
Cũng may Xuân Tường khá hiểu chuyện, nhìn thấy bầu không khí lúng túng như vậy vội vàng hoà giải nói: "Đâu chỉ là lợi hại, phải nói là trâu bò mới đúng!"
"Thật sao? Trâu bò cỡ nào vậy?" Vương Vũ hỏi lần nữa.
"Nói thế này!" Xuân Tường giải thích nói: "Trước khi ngươi chơi game, vị trí bây giờ của ngươi chính là hắn ta, những chuyện ngươi đã làm kia, hắn ta cũng đều làm qua."
"À à à!" Vương Vũ liên tục gật đầu.
Sau khi biết được đối phương là một cao thủ còn lợi hại hơn Lôi Công Đáng, Vương Vũ ôm quyền nói: "Hi vọng có thể cùng ngươi phân cao thấp."
"Hả..."
Lời Vương Vũ vừa nói ra, tình cảnh vốn đang hòa hoãn lại trở nên lúng túng.
Lần này Vương Vũ tuyệt đối là thật tâm thực lòng muốn so chiêu cùng Ninh Tĩnh Trí Viễn. Nhưng vừa bày tỏ sự "khinh thường" với Ninh Tĩnh Trí Viễn xong, bây giờ lại muốn phân cao thấp với Ninh Tĩnh Trí Viễn, rõ ràng đây chính là kiếm chuyện khiêu khích.
"Hừ!"
Ninh Tĩnh Trí Viễn khó chịu hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Vương Vũ vẫn buồn bực nói lầm bầm: "Tên này bị gì vậy nhỉ?"
Tất cả mọi người: "..."
Trong lúc nhất thời tình cảnh cực kỳ xấu hổ.
"Được rồi"
Cũng may Vô Kỵ kịp thời phá vỡ không khí xấu hổ này: "Chúng ta vẫn nên làm quen sân bãi trước đi."
Vừa nói xong, bọn người Vô Kỵ đã lôi Vương Vũ đi.
"Tạm biệt mọi người!" Vương Vũ rất khách khí chào hỏi bọn người Lôi Công Đáng một tiếng, sau đó nói với Ninh Tĩnh Trí Viễn: "Ta chờ ngươi."
Đám người Toàn Chân cùng nhau sụp đổ: "Ông anh, ngươi nói ít vài câu được không?"