Trang 607# 1
Chương 1214: Đồng phục và chiến kỳ của đội
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cái gọi là quen thuộc sân bãi, thật ra chính là trải nghiệm sớm hoàn cảnh xung quanh một chút.
Hoàn cảnh ở trên Đấu trường này cũng không quá rối ren, về cơ bản chỉ cần đứng ở trên cao là có thể xem hiểu rõ ràng. Sở dĩ mọi người lựa chọn đi một vòng không ngoài mục đích muốn tản bộ ở trong hội trường, cùng người quen cũ trước đây ôn chuyện.
Dù sao tất cả mọi người đều là người trong vòng, trên sân là kẻ địch, chứ nói thẳng ra thì tình cảm cũng không tệ lắm. Vòng loại cạnh tranh cũng không phải cố định mãi, không chừng tới lúc nào đó mọi người lại thành đồng đội thì sao, kết giao lấy chút tình cảm cũng không phải chuyện gì xấu.
Mặc dù nhóm người Toàn Chân Giáo không phải là người trong vòng, nhưng mà cũng được coi là nhân vật nổi tiếng trong trò chơi. Lúc này mọi người cũng nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc như là Liên Minh Huyết Sắc, Quyền Ngự Thiên Hạ và một số các công hội lớn từng gặp trước đây.
Thậm chí lúc Toàn Chân Giáo tản bộ xong đi ra, đoàn người còn gặp bọn Niệm Lưu Vân và Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Hình như đám người kia là đội đại diện cho chiến khu thứ hai thì phải, tên chiến đội rất có cá tính, kêu cái gì "Võ Sư Không Khóc".
Bọn người không có học thức mới nghĩ ra cái tên quê mùa như vậy.
Ra khỏi hội trường, nhóm người Toàn Chân Giáo đều ở cùng một chỗ nên cũng không có nơi nào để đi chơi. Ngày thường mọi người ở một chỗ nói chuyện đa số đều là về trò chơi, vì thế sau khi trở về từ hội trường, bọn họ đã nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi.
Giải thi đấu chuyên nghiệp sắp tới, không khí trong trò chơi bây giờ rất khác so với trước kia. Trên đường cái của thành chính đều căng đầy băng rôn, nhất là đội dự thi của năm thành chính, in cả cờ của chiến đội lên trên, nhìn qua vô cùng hùng vĩ.
Đặc biệt là thành Dư Huy, chỉ là một tòa thành, lại có tới ba đội ngũ dự thi, quả thực là vô cùng kiêu ngạo.
Đương nhiên, bắt mắt nhất không gì bằng chiến kỳ Ngưu 13 vô cùng phong cách của Toàn Chân Giáo, đúng là ác mộng của người chơi thành Dư Huy, vừa nghe tới đã đau lòng, người thấy nó không khỏi che mặt. Nếu không phải Toàn Chân Giáo hung danh hiển hách, tất cả mọi người thật muốn kéo lá cờ làm người buồn nôn này xuống.
Ngày thứ ba, cuối cùng mọi người cũng đợi đến lúc tranh tài.
Giờ phút kích động lòng người như thế, đương nhiên đám người Toàn Chân Giáo sẽ không nằm ỳ. Mọi người đã dậy từ sáng sớm, đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong đã tập hợp ở phòng của Vương Vũ, chuẩn bị vào sân.
Nhưng vào lúc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành ôm cái rương tiến vào phòng Vương Vũ.
Sau đó hét lớn kêu lên: "Tới tới tới, tất cả mọi người chia ra đi."
"Đây là cái thứ gì?" Vẻ mặt mọi người ngỡ ngàng.
"Đồng phục của đội!" Nói xong, từ bên trong Yêu Nghiệt Hoành Hành lấy ra một món ném cho Vô Kỵ nói: "Ngươi mặc lên xem nào, coi thử có hợp không!"
Vô Kỵ nhận quần áo, thuần thục mở ra bao bì lôi ra xem thử, cả người như choáng tại chỗ.
Quần áo có màu vàng như phân nhưng thế này Vô Kỵ cũng lười chửi bậy, mấu chốt là logo trên quần áo, quả thực sáng mù mắt chó tất cả mọi người.
Quần áo vàng từ trên xuống dưới vốn đã vừa quê mùa vừa xấu, trên bộ đồ này còn dùng mực vôc cùng đỏ tươi để viết mấy chữ Hán theo phong cách cổ xưa.
Phía trước viết "võ lâm chí tôn", đằng sau viết "võ thuật", chữ đỏ trên nền vàng, chữ như gà bới giống y như chữ của mấy tên hòa thượng đạo sĩ lừa đảo bán ở khu du lịch.
Mặt Vô Kỵ nhăn như đít khỉ... ôm quần áo run rẩy hỏi: "Mẹ nó… mẹ nó đây là thứ gì thế này... quá kinh tởm."
Võ thuật, võ lâm, những thuật ngữ này ở thời đại bây giờ nghe chẳng khác gì mê tín.
Người bình thường nhìn thấy logo kiểu này, cảm giác giống như phía trên in "nghề nghiệp tu tiên của một học viện kỹ thuật nào đó", đã thoát khỏi tự kỷ, trực tiếp tiến vào cảnh giới ngu.
Tôn chỉ gần đây của Toàn Chân Giáo chính là có thể thần kinh, nhưng không thể ngu xuẩn. Để Vô Kỵ mặc đồng phục này lên đài, còn không bằng cho hắn ta mặc một bộ trang phục nữ, ít nhất sẽ không làm cho người khác nghĩ rằng hắn ta ngu xuẩn đúng không?
Không chỉ Vô Kỵ, khi mấy người khác của Toàn Chân Giáo nhìn thấy đồng phục của đội, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Xuân Tường mới run run rẩy rẩy mà hỏi thăm: "Chúng ta sẽ không mặc quần áo như thế lên đài chứ, nơi này đang có tới gần trăm ngàn khán giả đấy, quá xấu hổ."
"Không chỉ như vậy, trò chơi còn được phát sóng trực tiếp, đến lúc đó sẽ có hơn trăm triệu người nhìn chúng ta khoe sự ngu xuẩn của mình." Vô Kỵ lã chã rơi lệ.
"Ngu xuẩn sao? Ta cảm thấy rất xinh đẹp mà." Vương Vũ cầm quần áo trong tay Vô Kỵ ướm thử lên người mình một chút, sau đó tiện tay ném cho Vô Kỵ, hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Có số nào lớn hơn hay không?"
"Có!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành lục lọi trong rương một trận, lấy ra cho Vương Vũ một bộ có số đo lớn, Vương Vũ vui vẻ nhanh chóng mặc trên người mình.
Đám người im lặng, mẹ nó cái này là thẩm mĩ chó má gì.
Vô Kỵ nuốt nước miếng một cái hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Này Yêu huynh, chúng ta có thể không mặc cái đồ chơi này được không?"
"Có thể!" Yêu Nghiệt Hoành Hành gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi."
Vô Kỵ mới vừa thoải mái, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại nói: "Nhưng mà ta nói không tính, đến lúc đó cha ta mang theo một đám võ lâm nổi tiếng đến xem tranh tài, nếu như các ngươi không mặc, ta cũng không bảo đảm được an toàn của các ngươi."
"Ta..." Vô Kỵ bó tay, đám người Toàn Chân sụp đổ, võ lâm nổi tiếng... Mẹ nó, đây tuyệt đối là chọc phải nhân vật hung ác.
Ngay sau đó Yêu Nghiệt Hoành Hành còn bổ sung: "Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, Chưởng môn Yến Tử môn cũng tới, các ngươi không ai chạy thoát."
"Yến Tử môn sao?" Đoàn người khẽ giật mình nói: "Đó là thứ gì?"
Dương Na giải thích nói: "Một môn phát tu luyện khinh công, nhìn thấy lầu bốn chúng ta đang đứng không, họ nhảy xuống cũng không có chuyện gì."
"Ừm!" Vương Vũ phụ hoạ theo đuôi: "Nghe nói kinh công của môn phái bọn họ đạt tới đỉnh cao, đã từng có một cao thủ Yến Tử môn nhảy từ lầu ba mươi xuống rồi."
"Móa! Không phải chỉ là khoe ngu xuẩn thôi sao, bọn ta không thèm để ý!"
Trong lòng đoàn người mát lạnh, lật đật lôi ra đồng phục của đội từ trong trương, tự mình mặc lên trên người.
Móa, lầu thứ ba mươi, đây chính là hơn một trăm mét... Có bản lãnh này cơ bản giống như là bay lên trời chui xuống đất không ai cản được.
Đợi đoàn người mặc quần áo, Dương Na kỳ quái hỏi: "Từ lầu ba mươi nhảy xuống à, ai vậy? Sao ta chưa nghe nói qua?"
"Ngươi còn nhỏ, lúc gã ngã chết chắc là ngươi không nhớ đâu." Vương Vũ nói.
Đám người: "..."
Sau khi mọi người mặc quần áo xong, Vương Vũ lại hỏi: "Cờ của đội chúng ta đâu?"
"Đây, ở chỗ này." Yêu Nghiệt Hoành Hành túm một cái cán cờ nhỏ lên, kéo mạnh một cái, một lá cờ màu đỏ sậm phủ xuống đất.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhặt lên lá cờ, nắm chặt một mặt rồi kéo mạnh một phát, lá cờ được kéo căng ra.
Bên trên lá cờ chính là in logo Ngưu 13 còn có thêm ác danh Một Đám Ô Hợp của chiến đội.
"Ôi thần linh ơi!"
Vô Kỵ vuốt cái trán, gần như choáng váng, mẹ nó thứ này chính là ngọn cờ tạm thời thiết kế ra, mọi người nhất thời sơ ý không nghĩ tới tiến vào hội trường còn phải có chiến kỳ. Nào ngờ Vương Vũ suy nghĩ chu đáo như thế, vẫn tiếp tục để cho hắn làm ra chiến kỳ.
Tranh tài sắp bắt đầu rồi, bây giờ làm chiến kỳ trang nghiêm đã không kịp, Vô Kỵ dứt khoát quyết định chắc chắn, không thèm đếm xỉa kêu lên: "Được rồi! Rận quá nhiều thì không ngứa, đã mất mặt vậy thì ném về tận nhà, lấy chiến kỳ này luôn, chúng ta đi."
"Đi đi đi đi đi!"
Vẻ mặt những người khác cũng đều bất đắc dĩ, nhóm người theo sau hai huynh đệ Vương Vũ ra khỏi khách sạn, giống như là đi hành hình, đi tới hội trường phía trước.