Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1214 - Chương 1216: Ngã Ba Đường

Trang 608# 1

 

 

 

Chương 1216: Ngã ba đường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sau khi tiến vào khoang thuyền trò chơi, thành viên của hai đội đã được chuyển tới sân thi đấu. Cùng lúc đó, hình chiếu 3D của hai bên cũng xuất hiện ở trên đấu trường trước mắt khán giả.

Quy tắc của giải thi đấu chuyên nghiệp chính thức cũng giống như thi đấu chọn lựa trước đó. Thứ nhất là đấu đơn, sau đó đánh luân phiên, cuối cùng là thi đấu đoàn thể.

Kết quả cuối cùng dựa theo điểm tích lũy để đánh giá.

Khác biệt duy nhất chính là trong trận thi đấu của cuộc thi chuyên nghiệp ba lô của tất cả tuyển thủ đều bị khóa lại, không cho phép sử dụng đạo cụ.

Kỳ thật việc này cũng có thể hiểu được, nếu không làm như vậy, hoàn toàn không thể hiện được tính chất của cuộc thi.

Giống như người chơi nhiều tiền của Phong Vân Thiên Hạ cầm trong tay đủ loại đạo cụ hình thù kỳ quái. Vừa đánh nhau đã mở ra quyển trục truyền tống ngẫu nhiên bay loạn toàn trường, thế thì còn so cái rắm.

Cho nên trên đấu trường của cuộc thi chuyên nghiệp, người chơi chỉ có thể sử dụng bản lĩnh thật sự mới thể hiện được tinh thần thể dục thể thao.

Trận đấu thứ nhất, dựa theo quy tắc mà nói, Toàn Chân Giáo là bên chủ nhà, có quyền ưu tiên lựa chọn bản đồ. Cho nên trận thi đấu đơn đầu tiên sẽ do Toàn Chân Giáo lựa chọn bản đồ.

Dựa theo thông lệ, thật ra trận đấu thứ nhất chính là thăm dò một chút sâu cạn của đối thủ. Dù sao đội ngũ có thể đánh tới vòng này thì tuyệt đối không phải là đội yếu.

Cho nên khi chọn bản đồ thi đấu đơn, Toàn Chân Giáo chọn lôi đài thi đấu có kích thước nhỏ nhất. Còn người chơi đầu tiên ra sân là Danh Kiếm Đạo Tuyết người có thực lực yếu nhất trong Toàn Chân Giáo.

Bên U Ảnh Thương, người chơi thứ nhất lên đài cũng là một Thích khách, gọi là U Ảnh Sát.

So với Danh Kiếm Đạo Tuyết, tên của U Ảnh Sát kia nghe có khí thế hơn nhiều.

Sau khi chọn xong người chơi để thi đấu, hai người nhanh chóng được truyền vào đấu trường.

U Ảnh Sát mặc áo xám che mặt, dáng người còng xuống, ánh mắt hèn mọn. Khí chất đặc biệt như thế, vừa nhìn đã biết hắn ta là một tên Thích khách đạt tiêu chuẩn.

Trái lại Danh Kiếm Đạo Tuyết, cả người mặc trang bị vàng chói. Đầu nghểnh lên, vẻ mặt ngang tàng giống như Chiến sĩ, nhìn không có cảm giác gì là một tên Thích khách cả.

Tuy nói khí chất khác biệt, nhưng đấu pháp của hai người vẫn rất giống nhau. Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, Danh Kiếm Đạo Tuyết và U Ảnh Sát không nói hai lời, cùng lúc mở ra Tiềm Hành.

Hai người lập tức hóa thành hai bóng mờ ở bên trong đấu trường.

Không có cách nào, Thích khách là vậy, thức mở đầu đều là Tiềm Hành, nhất là khi giao đấu với nghề nghiệp giống mình, càng không thể để lộ ra bản thân.

Nhưng mà tiếp sau đó, chính là màn nhàm chán nhất trên sàn thi đấu chuyên nghiệp từ trước tới nay.

Khán giả ngồi ở trên khán đài, có góc nhìn từ trên cao, cho nên có thể nhìn thấy bóng mờ hai tuyển thủ so đấu với nhau. Nhưng hai người trên sàn thi đấu thì hoàn toàn không nhìn thấy đối phương.

Với lại hai tên này là người ra sân đầu tiên nên đều muốn thăm dò nhau, vì vậy đánh nhau tương đối bó tay bó chân.

Từ sau khi bắt đầu trận đấu, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã lặng lẽ chạy đến bên mép lôi đài núp ở trong góc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đấu trường.

U Ảnh Sát thì giống như đã thương lượng với Danh Kiếm Đạo Tuyết, cũng mẹ nó quay người chạy tới mép lôi đài của mình núp ở trong góc, yên lặng theo dõi tình hình.

Nhìn thấy hai tên hèn mọn đều núp vào trong xó, khán giả trực tiếp trợn tròn mắt.

Mẹ nó, mọi người xem thi đấu đã nhiều năm, Thích khách đánh với Thích khách cũng không hiếm thấy, nhưng vẫn là lần đầu chứng kiến đấu pháp như thế này.

Khó trách người ta thường nói, người không biết gì là người hạnh phúc, so với cao thủ chuyên nghiệp, sự không chuyên nghiệp của cao thủ nghiệp dư được thể hiện ra vô cùng rõ ràng. Nếu như không phải bản thân đang ở đấu trường chuyên nghiệp, mọi người còn tưởng rằng đang coi Gặp Nhau Cuối Năm đấy.

Một phút đồng hồ trôi qua, hai người không nhúc nhích tí nào.

Tâm tình khán giả bắt đầu nóng nảy.

Ba phút đồng hồ trôi qua, hai người vẫn không có động.

Khán giả bắt đầu kêu to: "DKM, mau đánh đi, đâm cho nó chết!"

Năm phút đồng hồ trôi qua, khán giả kêu mệt, những người ngồi ở trước bắt đầu ngủ gật. Còn đồng đội của hai người thì nhìn chằm chằm năm phút vào lôi đài trống không, cũng đổ mồ hôi lạnh cả người, bắt đầu đứng ngồi không yên.

Vé của đấu trường chuyên nghiệp mắc như vậy, cứ chơi kiểu này dễ bị người đập gạch vô đầu lắm.

Lại mấy phút trôi qua, rốt cuộc Danh Kiếm Đạo Tuyết và U Ảnh Sát chờ lâu quá không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát duỗi hai tay ra, sờ soạng về phía giữa đấu trường.

Đương nhiên, Danh Kiếm Đạo Tuyết ỷ vào trang bị tốt, có khả năng Tiềm Hành hai lần cho nên sức mạnh tương đối đầy đủ, đứng dậy đi tới phía đối diện.

Tên U Ảnh Sát này đúng là một Thích khách hết sức cẩn thận và hèn mọn, vậy mà lại chổng mông lên một tay chạm đất, nửa ngồi nửa quỳ tiến tới.

"Động! Bọn hắn động rồi!"

Rốt cuộc thấy hai người bắt đầu động đậy, khán giả lệ nóng doanh tròng, giống như thấy được người thực vật nằm mười năm bắt đầu nói chuyện. Những khán giả đã ngủ kia nghe được tiếng la của người xem bên cạnh cũng vội vàng ngồi dậy.

Cũng may lôi đài có diện tích không lớn, khoảng cách của hai người ngày càng gần nhau.

Tâm tình của khán giả theo đó càng lúc càng kích động, bắt đầu đếm ngược tới lúc hai người gặp nhau.

Mới đầu chỉ là lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng vậy mà không hẹn cùng la lên.

Ba bước, hai bước, một bước...

Ngay khi mọi người cho rằng hai con hàng này chuẩn bị đánh nhau, thì như là kỳ tích U Ảnh Sát bò qua bên cạnh hai chân của Danh Kiếm Đạo Tuyết.

"Ơ!"

Thấy cảnh này, khán giả cùng nhau sụp đổ.

Nhưng mà lúc này, dường như Danh Kiếm Đạo Tuyết cảm thấy mới có người lẻn qua bên chân mình, sửng sốt một chút, khẽ cong eo đâm dao găm xuống mặt đất.

Cùng lúc đó U Ảnh Sát đột nhiên đứng lên, tránh thoát cú đâm của Danh Kiếm Đạo Tuyết, sau đó cánh tay xoay một cái, vung dao găm chặt ngang về sau.

Nhưng lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết đang khom người, dao găm của U Ảnh Sát chỉ hơi lướt qua sau lưng Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Cứ như vậy, hai tên Thích Khách tránh thoát lần công kích thứ nhất của đối phương một cách kỳ lạ.

Trêu cho khán giả sụt sịt một trận.

Tuy rằng công kích của hai người đều không có hiệu quả, nhưng mà sau lần tấn công thứ nhất, hai người đã biết đối thủ ở ngay bên cạnh mình, thế là vung lấy dao găm nhắm mắt công kích.

Danh Kiếm Đạo Tuyết tưởng là U Ảnh Sát tấn công ở phía dưới, thế là theo bản năng ngồi xổm ở trên mặt đất chỉ sợ “hoa cúc” khó giữ được.

Còn U Ảnh Sát cho rằng Danh Kiếm Đạo Tuyết đang đứng đấy, cho nên nâng người lên, dao găm nhắm ngay trái tim của mục tiêu

Hai người lại sai lầm, lần nữa lướt qua nhau, công kích thất bại.

Hai lần tấn công cứ như vậy thất bại.

Lúc này, khán giả triệt để trừng mắt chó ngây ngốc nhìn lên đấu trường

"Mẹ nó… mẹ nó đây thật không phải là đang luyện tập chứ?"

"Trời ạ, không thể tin được, ông đây bỏ tiền mua vé tới xem thi đấu vòng loại chuyên nghiệp, chứ không phải tới đây nhìn “Ngã ba đường “."

Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng có chút nóng nảy vì mấy lần liên tiếp không tấn công trúng đối phương. Sau khi suy tư một lát, hắn ta dứt khoát nhanh chóng chạy tới bên mép lôi đài, lưng dựa lên cạnh lôi đài, hủy bỏ trạng thái Tiềm Hành, để lộ mình trong tầm mắt của U Ảnh Sát.

Nhìn thấy mục tiêu, U Ảnh Sát hơi sững sờ, mặc dù không kịp phản ứng Danh Kiếm Đạo Tuyết là có ý gì, nhưng vẫn là cầm dao găm vọt nhanh tới.

Dù sao thời gian đã trôi qua mười mấy phút, sự kiên nhẫn của U Ảnh Sát đã không còn, đã sớm muốn kết thúc trò cười nhàm chán này. Bây giờ mục tiêu xuất hiện, gã đương nhiên sẽ không buông tha, bằng không thì đợi chút nữa mục tiêu hồi lại kỹ năng Tiềm Hành, vậy thì gã lại bị động.

Khoảng cách ở giữa lôi đài và mép lôi đài chỉ là vài mét, dưới trạng thái tốc độ cực nhanh của nghề nghiệp Thích khách, trong khoảnh khắc U Ảnh Sát đã vọt tới trước mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết, lập tức đưa ra dao găm, hiện ra thân hình, đâm thẳng tới ngực Danh Kiếm Đạo Tuyết.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment