Trang 609# 1
Chương 1218: Trận quyết chiến với U Ảnh Thương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ồ, bọn cháu trai này mới vừa rồi còn chế giễu Danh Kiếm Đạo Tuyết, bây giờ ai đi lên không phải chứng minh mình là thua cả Danh Kiếm Đạo Tuyết sao?
Bọn Toàn Chân Giáo này có tổ chức không kỷ luật, loại chuyện bỏ thi đấu này cũng có thể nói ra bất cứ lúc nào, vì không bị mất mặt, từ chối ra sân cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Yêu Nghiệt Hoành Hành thấy một đám người Toàn Chân Giáo tái phát bệnh cũ, lập tức cuống lên: "Bà mẹ nó, các ngươi không thể như thế này được, các vị cao thủ võ lâm cấp mười đang trên trên khán đài nhìn đấy, các ngươi không muốn chết chung với ta chứ."
"Hả..." Tất nhiên đoàn người không muốn bị cao thủ võ lâm đánh tơi bời, đầu tiên là sững sờ một chút, lập tức cùng nhau chỉ vào Vô Kỵ nói: "Vậy thì Vô Kỵ đi!"
Không thể không nói, khi bọn người Toàn Chân Giáo làm chuyện hãm hại Vô Kỵ, thì ý kiến nhất trí lạ thường, buộc một tên Mục sư đi thi đấu đơn, đoán chừng cũng chỉ có bọn chúng mới có thể nghĩ ra.
Dường như Vô Kỵ đã sớm nghĩ đến chuyện này, không có cảm thấy ngoài ý muốn chút nào đối với lựa chọn của mọi người.
Yêu Nghiệt Hoành Hành bất đắc dĩ nhìn Vô Kỵ nói: "Vậy thì ngươi lên đi thôi, dù sao chúng ta đã thắng hai lần, thua một ván cũng không có việc gì."
"Nói đùa cái gì đấy! Ông đây sao có thể thua được?" Vô Kỵ cười lạnh một tiếng sau đó lên lôi đài.
Vô Kỵ vừa lên lôi đài, khán giả lại lần nữa kinh ngạc: "Đậu xanh, người thứ ba ra sân là một tên Mục sư, rốt cuộc trong đầu chiến đội Một Đám Ô Hợp này đang suy nghĩ gì vậy?"
Cung thủ đánh Thích khách, dù bị khắc chế nhưng ít ra Cung thủ cũng coi là một nghề nghiệp tấn công. Còn nghề nghiệp Mục Sư này chỉ là nghề nghiệp phụ trợ, để Mục sư lên đài, đó chẳng khác nào chính là cho điểm, chẳng lẽ đám người kia nhận tiền rồi sao?
Ngay khi tất cả mọi người đang buồn bực, tiếng đếm ngược đã kết thúc, chiến đấu chính thức bắt đầu.
Đối thủ của Vô Kỵ gọi là U Ảnh Diệt, nghề nghiệp vẫn như cũ là Thích khách. . .
Gọi thành U Ảnh là hang ổ của Thích khách quả nhiên không sai chút nào, bên trong một đội ngũ vậy mà có nhiều Thích khách như thế.
Có giáo huấn của U Ảnh Thứ lúc nãy vì khinh địch mà bị đối thủ lật kèo. Cho nên mặc dù đối thủ trận này chỉ là một gã Mục sư, U Ảnh Diệt cũng không dám khinh thị chút nào.
Đếm ngược vừa kết thúc, U Ảnh Diệt lập tức phát động Tiềm Hành, nhưng mà Vô Kỵ nhanh hơn hắn một bước, nhấc pháp trượng lên, đánh một Thần Thánh Ấn Ký trên đầu U Ảnh Diệt.
Thần Thánh Ấn Ký là kỹ năng cấp 45 của Mục Sư, nếu như sử dụng trước khi mục tiêu ẩn thân thì có thể đánh dấu mục tiêu.
Mặc dù không thể xem như kỹ năng chống lại Tiềm Hành, nhưng trước mắt mà nói đây là một trong những kỹ năng hiệu quả nhất nhằm vào Thích khách.
Sau khi bị đánh ấn ký trên người, phía trên U Ảnh Diệt có thêm một ký hiệu, vị trí của hắn ta đều nằm trong lòng bàn tay của Vô Kỵ.
U Ảnh Diệt thấy thế, dứt khoát hủy bỏ Tiềm Hành, vọt thẳng về phía Vô Kỵ.
Vô Kỵ không chút hoang mang mặc lên người một cái Vô Địch, sau đó nhấc chân chạy về phía sau.
Thấy Vô Kỵ đưa lưng về phía mình, U Ảnh Diệt thầm vui mừng trong lòng, tiếp tục mở ra Tật Hành.
Mắt thấy U Ảnh Diệt sắp đuổi kịp Vô Kỵ, Vô Kỵ nhún người nhảy một cái khoan thai bay lên, bay tới đỉnh đầu của U Ảnh Diệt.
Nghề nghiệp Thích khách xuất quỷ nhập thần, tốc độ cực cao, nhưng nhược điểm cũng tương đối rõ ràng, đó chính là tầm đánh ngắn.
Nghề nghiệp hệ pháp thuật nếu bay lên trên trời đánh Thích khách, Thích khách hoàn toàn không có sức để chống đỡ.
U Ảnh Diệt thấy Vô Kỵ bay lên, giật nảy cả mình, vội vàng ngừng lại muốn lui về phía sau để thoát khỏi phạm vi công kích của Vô Kỵ.
Thuật Phi Hành thời gian có hạn, U Ảnh Diệt có thể đợi kỹ năng của Vô Kỵ hết thời gian.
Nhưng mà Vô Kỵ không cho U Ảnh Diệt có cơ hội này, mà là cười khà khà, phát động kỹ năng thức tỉnh của Mục sư, Tuẫn Đạo.
Tuẫn Đạo là một kỹ năng kéo cừu hận, cho phép trong vòng năm giây, trong phạm vi 500 mã tất cả các kỹ năng của mục tiêu đối nghịch cưỡng chế công kích chính mình.
Mục sư bên trong Trọng Sinh, tuyệt đối là một thiết lập vĩ đại, cái gì mà tự bạo, cái gì mà chắn sát thương… đủ loại kỹ năng đủ loại kiểu dáng, nhưng chỉ gói gọn trong ba chữ, không muốn sống.
Mặc dù những kỹ năng này nghe rất vô nghĩa, thế nhưng là phối hợp với thời gian sử dụng Vô Địch Thánh Quang Thuẫn, tuyệt đối là vô cùng biến thái.
Năm giây rất ngắn, nhưng cho dù là thiên quân vạn mã đồng thời công kích đám người Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ cũng có thể bảo hộ mọi người chu toàn.
U Ảnh Diệt ở ngay dưới chân Vô Kỵ, tuyệt đối ở trong phạm vi 500 mã, U Ảnh Diệt còn chưa kịp lùi ra, đã bắt đầu bay lên không kìm lại được, cắm một đao vào trên bụng Vô Kỵ.
Vô Kỵ chậm rãi bay đến bên ngoài lôi đài.
Thời gian Tuẫn Đạo kết thúc, U Ảnh Diệt lộp bộp một tiếng rơi xuống dưới đài.
Hệ thống nhắc nhở: Hiệp thứ ba, Vô Kỵ của Một Đám Ô Hợp chiến thắng.
"Mẹ nó như thế cũng được?"
Vẻ mặt khán giả toàn trường sững sờ, mọi người muốn xem một trận tranh tài thực sự khó khăn như thế sao?
Lúc này dưới lôi đài, hai mắt U Ảnh Diệt hờ hững, giống như còn chưa kịp phản ứng, biểu cảm rõ ràng là đang nói: "Ta là ai? Đâu là đâu? Các ngươi đang làm gì?"
Nhìn thấy U Ảnh Diệt sững sờ, vẻ mặt khán giả đồng tình…Thua thì thua thôi, nhưng mà không hiểu vì sao thua như thế, thật đáng thương.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, tỉ như lão cha của Vương Vũ vẻ mặt đắc ý hỏi một đám lão đầu bên cạnh: "Thấy không đây chính là đội ngũ mà chúng ta tài trợ, thực lực rất mạnh đúng không."
Nhóm người Toàn Chân Giáo thắng liên tục ba trận, tuy thủ đoạn có hơi thấp kém, nhưng vẫn cho lão cha của Vương Vũ tranh đủ mặt mũi.
Chúng cao thủ võ lâm lau mồ hôi, đều phụ họa nói: "Ừm, quân tử đấu trí không đấu lực, lão Vương ngươi không nhìn lầm người!"
Vô Kỵ trở lại đội ngũ, chỉ nghe Xuân Tường cười hì hì nói: "Vô Kỵ lão cẩu vẫn âm hiểm xảo trá giống hệt như trước đây, Gà Con đưa tiền."
"Mẹ nó! Sao ngươi còn chưa chết đi!" Ký Ngạo nhìn hằm hằm Xuân Tường một chút, móc ra một túi tiền lớn, đưa cho đám người Toàn Chân Giáo.
"Lại thua tiền?" Vô Kỵ đồng tình sờ lên đầu Ký Ngạo nói: "Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng có chơi với chúng nó, tới đây thúc thúc thương ngươi."
"Xéo đi!" Ký Ngạo cộc cằn mở tay của Vô Kỵ ra, buồn bực nói: "Sao ngươi không chết đi?"
"Hừ hừ!" Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói với đoàn người: "Trận tiếp theo để Gà Con lên đi, loại tiểu nhân vật này bây giờ không đánh ở lại phía sau chỉ gây cản trở mà thôi."
"Nói có lý!"
"Đồng ý!"
"+1!"
Mọi người cùng nhau gật đầu.
"Móa!" Ký Ngạo nghẹn ngào.
Liên tục ba trận thất bại, U Ảnh Thương rốt cuộc thấy được sự lợi hại của nhóm người Toàn Chân Giáo.
Cung thủ đấu với Thích khách, Mục sư đấu với Thích khách loại nghề nghiệp có tính khắc chế cực lớn như thế này mà vẫn có thể chiến thắng, là người đều có thể nhìn ra sức chiến đấu của hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Khó trách ban tổ chức bọn họ không coi trọng cao thủ nghiệp dư, nếu như toàn là trình độ như U Ảnh Thương, quả thực không có lý do để được coi trọng.
Phải biết thực lực của Toàn Chân Giáo, đối phó chiến đội chuyên nghiệp đã nghỉ thi đấu còn vô cùng chật vật, huống chi đội ngũ như U Ảnh Thương.
Đám người U Ảnh Thương biết lần này mình nhất định phải thua không thể nghi ngờ, cho nên ra sân không phải ai khác, chính là đoàn trưởng U Ảnh Cuồng của bọn họ.
Nghề nghiệp U Ảnh Cuồng là Chiến sĩ, hơn nữa cũng là cao thủ số một của U Ảnh Thương.
Phái cao thủ mạnh nhất ra sân, còn có tỉ lệ có thể lật về một ván, không tới mức thua tay trắng. Như thế này ít nhất mọi người cũng không đến nỗi thua quá khó coi.
Nếu như trận này cũng thua, những trận thi đấu tiếp theo cũng không cần đánh nữa, tiết kiệm một ít thời gian cho những đội ngũ phía sau.