Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1217 - Chương 1219: Kỳ Phùng Địch Thủ

Trang 609# 2

 

 

 

Chương 1219: Kỳ phùng địch thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Dưới sự uy hiếp của đám Vô Kỵ, Ký Ngạo cõng theo danh hiệu cản trở tuyển thủ Toàn Chân Giáo, hùng hùng hổ hổ đi lên lôi đài.

Sau khi lên lôi đài, chuyện đầu tiên Ký Ngạo làm chính là giơ lên ngón tay thối.

"Ồ!"

Trong nháy mắt, khán giả la hét ầm ĩ. Móa, tuổi của thằng nhóc này không lớn lắm, muốn ăn đòn đến thế à, dám giơ ngón tay thối ở trên sàn thi đấu, như thế này là muốn giễu cợt cả thế giới à?

U Ảnh Cuồng thấy thế, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

Mấy trận trước Toàn Chân Giáo để cho Cung thủ và Mục sư xuất chiến, mọi người đã nghi là bọn chúng giết người và muốn làm mất đi nhuệ khí của đối thủ, giờ phút này lại còn quang minh chính đại giễu cợt, hiển thị rõ tính đê hèn vốn có.

Đương nhiên, đám Toàn Chân Giáo đều biết, kỳ thực Ký Ngạo giơ ngón tay thối là giơ

với nhóm người bọn họ.

Trọng Sinh là trò chơi rất có sách lược, thật ra thì thực lực Ký Ngạo không yếu chút nào, nhưng thằng nhóc này còn rất trẻ, lúc nào làm việc cũng hay nôn nóng. Chỉ có lúc nghiêm túc mới có thể phát huy được thực lực chân chính.

Mọi người chơi cùng nhau lâu như vậy, kỹ năng và bố trí trang bị của Ký Ngạo đều không thấp, nhưng chiến tích thì không được mấy cái. Sở dĩ mọi người làm như thế này là vì để cho cậu nhóc có thể đường đường chính chính đánh một trận, chứ không phải lên cho điểm đối thủ, vậy thì quá mất mặt.

Một bên là vì muốn thua đẹp mắt, một bên là vì không làm thứ hèn nhát. Trận đấu chưa bắt đầu, khí thế hai người trên sân đã bùng nổ.

Đếm ngược kết thúc, Ký Ngạo mở Băng Quyền ra nhanh chóng xông về phía U Ảnh Cuồng, U Ảnh Cuồng cũng không cam chịu yếu thế, lúc này sử dụng Va Chạm đánh trả.

Hai người giống như trâu đực đang tức giận, phóng tới phía đối phương.

Ký Ngạo là Võ Sư, Băng Quyền lại chỉ là một kỹ năng đột kích, tất nhiên phán định không sánh được với Va Chạm.

Nhưng ngay khi sắp đụng nhau, đột nhiên Ký Ngạo hủy bỏ kỹ năng, xuất ra chiêu Ưng Đạp tiếp theo là Lăn Mình, né tránh Va Chạm của U Ảnh Cuồng sau đó xuất hiện ở sau lưng hắn.

U Ảnh Cuồng là cao thủ đứng đầu đại diện cho chiến khu thứ mười nên thân thủ cũng không yếu. Thấy Ký Ngạo đột nhiên biến mất, U Ảnh Cuồng không nói hai lời, trực tiếp hủy bỏ Va Chạm, mở ra Toàn Phong Trảm, hai tay cầm cự kiếm xoay tròn mang theo đấu khí bổ về phía đầu của Ký Ngạo.

Võ Sư là nghề nghiệp da dòn, miễn cưỡng ăn một chiêu Toàn Phong Trảo của Chiến sĩ vũ khí, tuyệt đối sẽ không dễ chịu. Vốn là muốn ở phía sau Lên Gối công kích Ký Ngạo vội vàng ngồi xổm xuống sau lưng U Ảnh Cuồng, đùi phải quét sát mặt đất, quét lên trên mắt cá nhân của hắn.

Đang di chuyển đột nhiên U Ảnh Cuồng bị Ký Ngạo quét chân, lập tức kỹ năng bị đánh gãy, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Thừa dịp U Ảnh Cuồng đứng không vững, Ký Ngạo phi người lên, muốn bổ sung một chiêu Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước.

Nhưng Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước ra chiêu hơi lâu, kỹ năng của Ký Ngạo còn chưa ngưng tụ xong, U Ảnh Cuồng đã ổn định thân thể, cánh tay trái đột nhiên vươn về trước sử dụng "Trảo Thủ" bắt lấy chân Ký Ngạo kéo đến trước người.

Chiến sĩ là nghề nghiệp hệ sức mạnh, cho nên kỹ năng "Trảo Thủ" này có hai đoạn, kéo đến trước người sau có thể lựa chọn ném lên trên trời hoặc ném xuống dưới đất. Cho dù là lơ lửng hay là ngã xuống đất, đều có thể tiên tục dính chiêu, kết quả đều là vô cùng đáng sợ.

Ký Ngạo không chút suy nghĩ, ngay khi U Ảnh Cuồng muốn ném hắn tới giữa không trung, chân còn lại chân thuận thế đá vào trên cằm của U Ảnh Cuồng.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm, Ký Ngạo bị ném bay ra ngoài, bởi vì thời điểm sử dụng kỹ năng Ký Ngạo đang rơi, cho nên không tiếp đất thành công mà là chật vật té ngã trên đất.

Nhưng mà U Ảnh Cuồng cũng không có chiếm được lợi thế gì, bị một chiêu Xung Tất của Ký Ngạo đánh vào trước mặt, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bị thương tổn trên đầu bay mất -8954 máu.

Vũ Khí Chiến ngoài cấp 50, tổng cộng chỉ có bảy, tám vạn máu. Lần này Ký Ngạo làm U Ảnh Cuồng mất gần một phần mười lượng máu.

Hai người giao thủ chỉ mới một hiệp, đều chấn động trong lòng.

"Đậu xanh! Chiến sĩ vũ khí lợi hại thật, vậy mà có thể đuổi theo tốc độ của ta, mẹ nó cái này thì phải tăng bao nhiêu vào nhanh nhẹn đây?" Đối với tốc độ của U Ảnh Cuồng trong lòng Ký Ngạo vẫn còn sợ hãi.

Trong lòng U Ảnh Cuồng cũng e ngại Ký Ngạo: "Móa nó, mẹ nó tên này thật sự là Võ sư sao? Nghề nghiệp Võ sư cùi bắp mà cũng có thể luyện đến mức này, nếu thay một nghề nghiệp khác còn không phải thành thần sao. Thằng nhóc này cũng đã hung tàn như thế, vậy chẳng phải cái tên Thiết Ngưu kia càng biến thái hơn?"

Nghĩ đến đây, hai người lẳng lặng quan sát lẫn nhau.

Cùng lúc đó, khán giả trong sân cũng hết sức kinh ngạc.

Mọi người còn tưởng rằng cái thằng nhóc vừa mới đi lên đã giơ ngón tay thối cũng sẽ thi đấu nhàm chán như mấy trận trước, ai ngờ hai tên này ăn miếng trả miếng, đánh nhau hết sức đặc sắc.

Không nói những cái khác, vừa nãy hai tên kia né tránh công kích, nghiễm nhiên đã cách tiêu chuẩn chuyên nghiệp không xa.

"Nhìn không ra, thằng nhóc kia khá là lợi hại đấy!"

"Đúng vậy a, tên Chiến sĩ còn lại cũng không yếu, U Ảnh Thương thua liên tiếp ba trận rốt cuộc xuất ra bản lĩnh thật sự."

Nhìn hai người trên sân, khán giả trong hội trường bắt đầu bàn bạc ầm ĩ.

Phía bên này, Toàn Chân Giáo cũng có chút kinh ngạc: "Có thể cùng Gà Con ở trạng thái nghiêm túc đánh thành dạng này, U Ảnh Cuồng rất có bản lĩnh đấy."

"Ừm!" Chiến sĩ đại sư Bao Tam chắc chắn nói: "Nếu như là ta, tốc độ ra tay phóng thích kỹ năng đều tương đối chậm, không dám nói trong vòng hai mươi hiệp có thể tìm ra sơ hở của hắn ta."

"Chậc chậc chậc! Đáng tiếc, đây không phải trò chơi một người, một người lợi hại hơn nữa cũng không thế kéo nổi đám đồng đội heo." Đoàn người chậc chậc thở dài.

Vương Vũ thản nhiên nói: "Vậy cũng không hẳn! Nếu như ta là đội trưởng của bọn chúng…"

"Móa!" Đám người mạnh mẽ đánh gãy lời Vương Vũ, phẫn nộ nói: "Người ngoài hành tinh tránh qua một bên đi!"

Ngay khi tất cả mọi người đang kinh ngạc không thôi, Ký Ngạo giống như nghĩ tới điều gì, tròng mắt hơi híp lại lần nữa xông tới.

U Ảnh Cuồng để trường kiếm nằm ngang ở trước ngực, dùng khỏe ứng mệt.

"Ăn một cước của ta đây!"

Ngay lúc còn cách U Ảnh Cuồng mấy mét, Ký Ngạo hét lớn một tiếng bay người lên.

"Cơ hội!"

Trong lòng U Ảnh Cuồng vui mừng, hai tay nắm chuôi kiếm, dùng sức chém lên!

"Thăng Long Trảm!"

"Ha ha!"

Trên không trung, Ký Ngạo cười ha ha, lần nữa xuất ra Ưng Đạp, hướng phía trước Lăn Mình, lăn tới sau lưng U Ảnh Cuồng sau lưng.

"Lại là một chiêu này sao?"

Trong lòng U Ảnh Cuồng kinh hoảng, vội vàng hủy bỏ Thăng Long Trảm, muốn giống như vừa rồi dùng Toàn Phong Trảm khiến cho Ký Ngạo không cách nào công kích.

Nhưng mà hệ thống lại hết sức hài hước nói cho U Ảnh Cuồng "Kỹ năng của bạn còn đang hồi chiêu!"

"Móa!"

Trong nháy mắt U Ảnh Cuồng đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù tốc độ ra tay của U Ảnh Cuồng so với Ký Ngạo không thua bao nhiêu, nhưng xét về thời gian hồi kỹ năng mà nói, còn chưa có nghề nghiệp nào có thời gian hồi chiêu ngắn hơn Võ sư.

Cho nên chiến đấu cùng Võ sư, nhất định phải áp chế toàn diện trong thời gian ngắn. Nếu như đợt thứ nhất so kỹ năng Chiến sĩ ngang tay với Võ sư, như vậy hắn ta đã thua một mảng lớn…

Dù sao Chiến sĩ sử dụng hết một đợt kỹ năng, sẽ phải chờ hồi chiêu, mà lúc này kỹ năng của Võ sư đã hồi lại.

Cao thủ so chiêu, chỉ cần một sơ hở đã có thể phân ra thắng bại.

Trong lúc U Ảnh Cuồng ngây người, Mãnh Hổ Kích của Ký Ngạo kéo chân của U Ảnh Cuồng lại, thả lên trên mặt đất.

"Bá Thiên Quyền Vũ!"

Theo tiếng gầm thét của Ký Ngạo, quyền ảnh đầy trời đập vào trên người U Ảnh Cuồng, một bộ kỹ năng đánh xuống, thanh máu U Ảnh Cuồng bị nện rơi một phần ba, cũng bị nện ra hiệu quả gây choáng.

Ngay sau đó, Ký Ngạo sử dụng Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước, từ trên đạp xuống giẫm ở trên đầu U Ảnh Cuồng. U Ảnh Cuồng ngay cả kêu thảm cũng không kịp, hóa thành một vệt ánh sáng biến mất ở trên lôi đài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment