Trang 610# 1
Chương 1220: Đối thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Tốt!"
Tiếng khen hay liên tục vang lên trên khán đài. Bốn trận tranh tài liên tiếp, ba trận đầu đều so xem ai vô sỉ hơn ai, rốt cuộc có một trận để cho mọi người xem tương đối đã mắt.
Phải biết rằng, nghề nghiệp Võ sư này không thông thạo vũ khí và giáp bảo vệ, bất kể là khả năng phòng ngự hay là khoảng cách công kích đều kém hơn những nghề nghiệp khác.
Lợi thế duy nhất của Võ sư chỉ là thời gian hồi chiêu ngắn, nhưng mà Ký Ngạo lại thể hiện ra một cách đánh đa dạng và linh hoạt vốn có của Võ sư, để cho tất cả người chơi Võ sư có thêm một bài học.
Ngay cả U Ảnh Cuồng bị Ký Ngạo một cước giẫm chết, cũng thua tâm phục khẩu phục.
Không còn cách nào, thời gian hồi kỹ năng là ưu thế của nghề nghiệp Võ sư, đây là điều không thể thay đổi.
Chiến đội U Ảnh Thương cũng thấy được điều đó. Vì vậy, sau khi U Ảnh Cuồng bị Ký Ngạo đánh bại, rất thản nhiên lựa chọn đầu hàng.
Trận quyết đấu đầu tiên, kết quả là chiến đội Một Đám Ô Hợp toàn thắng.
Đối với lựa chọn của U Ảnh Thương, mọi người không bất ngờ chút nào. Dù sao cao thủ như U Ảnh Cuồng mà cũng không bằng người ta, cho dù tiếp tục đánh nữa, kết quả cũng sẽ không có thay đổi gì. Chỉ là có hơi đáng tiếc cho một cao thủ như U Ảnh Cuồng.
Đương nhiên, cơ hội luôn luôn dành cho người có năng lực. Vào lúc này, không chỉ riêng người chơi game xem vòng loại thi đấu chuyên nghiệp, mà những người quản lý của các chiến đội lớn cũng đều tới để tìm kiếm tuyển thủ có tiềm lực.
Hai người U Ảnh Cuồng và Ký Ngạo tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa có tài năng. Mặc dù là chiến đấu cấp nghiệp dư nhưng hai người tranh đấu rất xuất sắc, cũng không thua kém cao thủ chuyên nghiệp bao nhiêu. Trận chiến này kết thúc, để lại cho tất cả khán giả ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nhất là dáng dấp của hai thằng nhóc này cũng không tệ, cơ bản phù hợp yêu cầu, có lẽ lúc này đã được rất nhiều người theo dõi.
Kết thúc trận đấu, đội ngũ hai bên rời khỏi khoang thuyền trò chơi.
Đúng lúc này, U Ảnh Cuồng vội vàng chạy tới đội ngũ Toàn Chân Giáo, lôi kéo Ký Ngạo kích động nói: "Người anh em có kỹ năng tốt thật đấy, có thể đánh nhau với ngươi là vinh hạnh của ta."
"Ha ha..." Ký Ngạo lúng túng cười nhìn những người khác của Toàn Chân Giáo một chút, sau đó nói: "Đánh nhau với ngươi ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, chỉ có điều về phần gọi là cao thủ, ta thực sự còn chưa tính là gì..."
Nói xong, Ký Ngạo lại nhìn mấy người Vương Vũ một chút.
"Hả..." U Ảnh Cuồng thuận mắt nhìn theo Ký Ngạo, hưng phấn hỏi Ký Ngạo: "Vị này chính là Thiết Ngưu đại thần hả?"
"Đúng vậy! Ngưu thúc đây mới thực sự là cao thủ, công phu mèo quào này của ta đều do hắn dạy." Ký Ngạo trả lời.
"Thật sao?" U Ảnh Cuồng kinh ngạc nói: "Thiết Ngưu đại thần, ngươi có bí quyết thành công gì không?"
"Bí quyết à?" Vương Vũ nghi ngờ một chút trả lời: "Ta biết võ thuật có tính hay không?"
"Hả?" U Ảnh Cuồng ngạc nhiên: "Võ thuật? Thứ này có thật sao."
"Đương nhiên!" Vương Vũ nói: "Ta chính là quyền pháp tông sư, nhìn năng lực phản ứng của ngươi cũng không tệ, có muốn theo ta học bản lĩnh hay không?"
U Ảnh Cuồng không biết nói gì, quay đầu nói với Ký Ngạo: "Người huynh đệ ngươi còn nhiều việc bận rộn, có thời gian chúng ta sẽ liên lạc sau... ta còn có việc nên không thể nói chuyện phiếm với mọi người."
Nói xong, U Ảnh Cuồng chạy trốn nhanh như bay, chỉ còn lại đám người Toàn Chân đang xạm mặt.
"Tên này thật không biết điều!"
Thấy Vương Vũ bị làm mất mặt, Mục Tử Tiên tức giận dậm chân.
"Không sao..."
Vương Vũ thản nhiên nói: "Muốn để mọi người tiếp nhận võ thuật, còn có con đường dài đằng đẵng phải đi, chỉ cần chúng ta lấy được thành tích tốt, đến lúc đó tự nhiên mọi người sẽ chủ động học tập võ thuật."
Trong khi bọn người Vương Vũ bọn ở trong phòng thi đấu nói chuyện về võ thuật, nhóm người Niệm Lưu Vân cũng vừa tới.
Xem ra bọn họ sẽ thi đấu trận thứ hai.
"Vũ ca!" Niệm Lưu Vân khá là thông minh và hiểu chuyện, đi lên chào hỏi với Vương Vũ.
"Chào..." Vương Vũ cũng phất phất tay với Niệm Lưu Vân.
Hai người này giống như bạn cũ gặp nhau, những người khác thì ngược lại, tình cảnh có chút xấu hổ.
Dù sao Toàn Chân Giáo từng chịu thua thiệt trong tay bọn người Băng Thanh Ngọc Kiệt, bây giờ có thể nói là oan gia ngõ hẹp. Nhìn thấy nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt, đám người kia ai ai cũng híp mắt, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Nhưng mà Yêu Nghiệt Hoành Hành là người ngoài, không tính ở trong hàng ngũ Toàn Chân Giáo, không có thù oán gì với đám người Niệm Lưu Vân. Thằng cha này nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt, cười tủm tỉm đi tới: "Ha ha, Tiểu Lý, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này."
Băng Thanh Ngọc Kiệt hoàn toàn giống như trước đây, mắt cao hơn đầu, ngoại trừ người mạnh hơn nàng, thì không coi bất kỳ ai ra gì, thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành đi tới chỗ mình, Băng Thanh Ngọc Kiệt lạnh như băng nói: "Không nghĩ tới mặt hàng như các ngươi cũng có thể tiến vào vòng loại thi đấu chuyên nghiệp."
"Hừ!" Không đợi Yêu Nghiệt Hoành Hành trả lời, Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng nói: "Mặt hàng như các ngươi, mà cũng có thể đánh vào vòng loại thi đấu chuyên nghiệp thì vì sao chúng ta không thể?"
"Ngươi nói cái gì!"
Lý Ngọc Kiệt đứng phía sau mọi người nghe vậy, tức giận nhìn hằm hằm Vô Kỵ, Vương Vũ im lặng không lên tiếng nghiêng người sang một bên, che Vô Kỵ ở sau lưng.
Nhìn thấy Vương Vũ, mọi người vốn đang tức giận nhất thời an tĩnh lại.
"Ha ha!"
Lý Ngọc Kiệt nhìn thoáng qua Vương Vũ, sau đó liếc Vô Kỵ một chút, tiếp theo cười lạnh nói: "Thật ra ta cũng rất bội phục dũng khí của các ngươi, ăn mặc như thế này cũng dám ra đường đi dạo. Vì không để cho các ngươi mất thể diện, ta quyết định, gặp được các ngươi ta sẽ chiêu đãi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi bẽ mặt ở chung kết tổng."
"Cắt." Vô Kỵ khinh thường nói: "Chỉ sợ bọn Võ sư các ngươi không có cơ hội gặp được bọn ta…yên lặng mà cầu nguyện đi."
"Hừ!"
Lý Ngọc Kiệt tự biết khua môi múa mép không phải là đối thủ của Vô Kỵ, thế là hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn ta nữa.
Lúc này nhân viên làm việc cũng thúc giục nói: "Tốt rồi, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mọi người nhanh lên đi."
"Biết rồi biết rồi." Bọn người Niệm Lưu Vân lên tiếng, cùng với Băng Thanh Ngọc Kiệt tiến vào khoang thuyền trò chơi.
Nhìn thấy mấy người Băng Thanh Ngọc Kiệt tiến vào khoang thuyền trò chơi, sắc mặt Vô Kỵ hết sức u ám nói: "Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, rất có thể đám người kia chính là đối thủ cuối cùng của chúng ta."
Vương Vũ cười nói: "Sao thế? Còn sợ bọn chúng à?"
"Đương nhiên ngươi không sợ!" Bọn người Xuân Tường ở bên cạnh nguýt Vương Vũ một cái nói: "Nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến cảm thụ của chúng ta chứ."
Hoàn toàn chính xác, tuy nói nhóm người Niệm Lưu Vân ở trước mặt Vương Vũ không lật nổi sóng gió gì, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn là người tập võ.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng hai người Niệm Lưu Vân và Cơ Thập Tam đều không thua kém gì so với Yêu Nghiệt Hoành Hành. Còn về phần Băng Thanh Ngọc Kiệt lại trên cả Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Những người khác yếu hơn một chút nhưng cũng đều là người tập võ, vẫn mạnh hơn những người bình thường như Toàn Chân Giáo này một chút. Nếu thật đánh nhau thì e rằng chỉ có ba người Vương Vũ, Dương Na và Yêu Nghiệt Hoành Hành mới có thể giao thủ với bọn chúng.
Thế nhưng thi đấu là trò chơi đoàn thể, cho dù Vương Vũ dũng mãnh phi thường vô song, nhưng nếu chỉ có một mình hắn là cao thủ thì cũng khó có thể thắng được.
"Không có việc gì!" Vương Vũ khoát tay nói: "Các ngươi gây cản trở ta cũng sẽ không trách."
"Móa! Đừng có tự cao tự đại!" Vô Kỵ mắng: "Bây giờ, sẵn cơ hội, ngươi mau chỉ bọn ta mấy chiêu, ít ra lên trên sàn thi đấu cũng sẽ không chết quá khó coi."