Trang 610# 2
Chương 1221: Thương pháp của Băng Thanh Ngọc Kiệt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ nói: "Thứ cho ta nói thẳng, những người này đều tập võ từ nhỏ, các ngươi nước tới chân mới nhảy cho dù ta có dạy, thì các ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn họ, còn không bằng bây giờ rút nguồn điện vào khoang thuyền trò chơi của bọn chúng."
"Nói rất có lý"
Đám người bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Rút nguồn điện quả thật là ý kiến hay."
Nhân viên làm việc vẫn còn đang đứng ở bên nghe vậy, trong lòng giật mình, lập tức trừng mắt nhóm người Toàn Chân Giáo chất vấn: "Các ngươi nói gì thế?"
"Ha ha"
Đám người Toàn Chân thấy bên cạnh còn có người ngoài, vội vàng cười ha hả nói: "Chỉ đùa một chút thôi."
Ngay sau đó, Vô Kỵ lại nói: "Lão Ngưu ngươi thân là người tập võ, nói cho mọi người biết luyện võ thuật có nhược điểm gì."
Vương Vũ khoanh tay làm ra vẻ nói: "Rất xin lỗi, ta không có nhược điểm."
"Đừng có không biết xấu hổ! Nói nhanh một chút!" Đám người giận.
"Muốn nói nhược điểm à..." Vương Vũ vuốt cằm nói: "Võ sư thuộc về nghề nghiệp hệ nhanh nhẹn, song kháng và máu đều không cao, tương đối sợ khống chế, cho nên nếu như chúng ta dùng tốt kỹ năng khống chế, tất cả bọn chúng cùng tiến lên cũng vô dụng."
"Khống chế?"
"Đúng!" Vương Vũ gật đầu nói tiếp: "Chẳng lẽ các ngươi không có để ý, bọn họ toàn là nghề nghiệp Võ sư hay sao?"
"Việc này... đúng rồi." Vô Kỵ hơi ngẩn ra một chút nói: "Thiếu chút nữa quên điều cơ bản này, đám người kia toàn bộ là Võ sư."
Không chỉ riêng Trọng Sinh, nhưng phàm là game online, đều chú trọng sự phối hợp, mỗi nghề nghiệp đều có ưu điểm riêng. Cho nên sắp xếp nghề nghiệp để có một đoàn thể đạt tiêu chuẩn mà nói vô cùng quan trọng.
Một cái đoàn đội tiêu chuẩn phải có vú em, tank, khống chế, nhanh nhẹn, bất kể thiếu đi nghề nghiệp nào đều sẽ nhiều thêm một điểm yếu.
Nếu như chỉ nhìn vào nghề nghiệp đơn đấu trâu bò để lựa chọn, đoán chừng bên trong Trọng Sinh có đến 90% người lựa chọn chơi Thích khách.
Nghề nghiệp Võ sư này nhìn như rất toàn năng, thật ra đây chính là một nghề nghiệp có các phương diện không quá nổi bật, tỉ mỉ nghĩ lại, khuyết điểm cũng nhiều nhất.
Nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt có kỹ thuật cao đến đâu, nhưng chỉ có một nghề nghiệp Võ sư, vậy thì chung quy không cách nào đền bù việc thiếu khuyết nghề nghiệp.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, tâm tình mọi người Toàn Chân Giáo tốt đẹp hẳn, vui vẻ đi ra phòng thi đấu, đi đến chỗ ngồi của mình.
Có câu nói là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nha, cho dù biết nhược điểm của nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt nhưng vẫn muốn biết thực lực của đối thủ rốt cục mạnh đến mức nào.
Lúc này, trận đấu đã bắt đầu, đứng trên sàn thi đấu chính là Niệm Lưu Vân, âm thanh reo hò kinh ngạc của khán giả liên tục vang lên, dường như muốn thổi bay nóc của hội trường.
Bọn người Vương Vũ vô cùng buồn bực, có phải khán giả hoan hô hơi quá khoa trương hay không... Chẳng lẽ là dùng tiền thuê?
Đương nhiên, đám người Toàn Chân Giáo không biết lúc bọn họ thi đấu, tiếng mắng của khán giả so với tiếng hoan hô này còn khoa trương hơn nhiều.
Mấy người đi tới chỗ của mình ngồi xuống, lúc này Niệm Lưu Vân cũng thuần thục ném đối thủ ra lôi đài.
Đến lúc đó, trong hội trường vang lên âm thanh của người chủ trì: "Ván thi đấu đầu tiên, chiến đội Võ Sư Không Khóc chiến thắng 5:0."
"Phụt!"
Nghe được lời của người chủ trì, Yêu Nghiệt Hoành Hành đang cầm chén uống nước, bất ngờ phun một ngụm nước lên trên đầu người xem ở hàng ghế phía dưới, đồng thời thất thần nói: "Mẹ nó, ván đầu tiên đánh xong năm trận rồi à? Sao có thể nhanh như vậy?"
Lúc này, người chơi sát bên Yêu Nghiệt Hoành Hành hưng phấn nói: "Đúng vậy, chính là nhanh chóng như thế, chiến đội Võ Sư Không Khóc này quả thực quá lợi hại!"
"Thật hay giả thế?" Yêu Nghiệt Hoành Hành mồ hôi đầm đìa.
Từ lúc nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt tiến vào khoang thuyền trò chơi cho đến lúc đám người Toàn Chân trở về khán đài, trôi qua chưa được năm phút.
Năm phút đánh năm trận, trong đó còn bao gồm một vài chuyện lặt vặt bên lề, mẹ nó chẳng lẽ trận nào cũng giết trong vòng một giây hay sao?
"Đương nhiên là thật!" Người chơi kia kích động nói: "Không nghĩ tới nghề nghiệp Võ sư lợi hại như vậy, sớm biết như thế ta cũng chọn Võ sư."
Nói xong, người kia nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái nói: "Thật hâm mộ ngươi...còn có cơ hội."
"Cơ hội gì?" Vẻ mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành mờ mịt.
"Bái bọn họ làm thầy"
"Móa!" Trên trán Yêu Nghiệt Hoành Hành đầy mây đen.
Cùng lúc đó, Vương Vũ, Vô Kỵ và đám người Toàn Chân Giáo, cũng đều từ trong miệng khán giả hiểu được quá trình năm trận đấu vừa rồi.
Một màn vừa rồi, giống như lôi đài của Toàn Chân Giáo.
Nhưng khác biệt chính là, nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt ra tay cực kỳ gọn gàng, không có trường hợp nào ngoại lệ. Trong vòng vài giây sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, tất cả đối thủ của nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt đều bị vứt xuống lôi đài.
Tốc độ nhanh chóng, thủ đoạn hung ác, khiến cho mọi người chỉ biết trố mắt đứng nhìn.
Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc, ván thứ hai thi đấu luân phiên bắt đầu.
Ngay sau đó, trải qua một phen lựa chọn, Băng Thanh Ngọc Kiệt cầm theo một cây thương lớn được truyền tống lên trên sàn thi đấu.
Sân thi đấu lúc này, biến thành giác đấu trường, mặc dù không lớn hơn lôi bao nhiêu, nhưng mà tầm mắt lại cực kỳ rộng rãi.
Đối thủ của Băng Thanh Ngọc Kiệt, thì là một tên Chiến sĩ khiên thuẫn cao lớn thô kệch. Chiến sĩ khiên thuẫn kia có gương mặt hung hãn, tấm khiên trong tay sáng lấp lóa, xem ra cũng không phải là vật tầm thường. Kết thúc đếm ngược, hắn ta không nói hai lời, vùi đầu xông tới Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt đứng tại chỗ, thương lớn chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn Chiến sĩ xông tới.
Ngay lúc Chiến sĩ cách Băng Thanh Ngọc Kiệt chưa tới ba mét, chỉ thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt nhẹ nhàng nhảy về phía sau, hai tay cầm cán thương, cắm xuống xuống phía dưới Chiến sĩ sau đó gẩy lên trên, Chiến sĩ kia vô tình bị đánh bay lên.
"Chiêu này…chiêu này thật quen thuộc." Đám người Toàn Chân nhao nhao nhìn Vương Vũ, hình như Vương Vũ đã dùng qua chiêu này.
Vương Vũ cười nói: "Thanh Long Hí Thủy, thương pháp tuyệt kỹ của Lý gia..."
Khi đang nói chuyện, Chiến sĩ kia bị Băng Thanh Ngọc Kiệt đâm tới giữa không trung, Băng Thanh Ngọc Kiệt cầm thương nghiêng về phía trước, đi hai bước vòng qua tấm khiên của Chiến sĩ, đi ra sau người, đồng thời trường thương lần nữa đâm mạnh lên trên.
"Phốc phốc!"
Thương lớn của Băng Thanh Ngọc Kiệt không nghiêng lệch, đâm vào giữa hai đùi của Chiến sĩ...
"A..."
Thấy cảnh này, hoa cúc của tất cả mọi người xiết chặt, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt trở nên cực kỳ quỷ dị.
Bên trong Trọng Sinh, sau khi người chơi bị lơ lửng là có thể rơi xuống mặt đất, Chiến sĩ kia cũng không phải yếu ớt gì, lúc này chỉ cần điều chỉnh thăng bằng là có thể giải trừ lơ lửng. Nhưng mà chiêu này của Băng Thanh Ngọc Kiệt quá ác độc, bị đâm trúng yếu hại Chiến sĩ sẽ bị hoảng sợ, nào còn có suy nghĩ tiếp đất.
Đến lúc đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt hai tay níu cán thương lại, bỗng nhiên đập xuống phía dưới. Chiến sĩ đáng thương kia bị ngã ầm ầm ở trên mặt đất, trên đầu bốc lên một vòng ngôi sao, xem bộ dáng là bị ngã choáng váng.
Băng Thanh Ngọc Kiệt dậm chân lao về phía trước, dẫm lên cánh tay của tên Chiến sĩ, thương lớn trong tay nhắm ngay cái ót của Chiến sĩ liên tục đâm ra mấy cái.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Tiếng đập nện liên tiếp vang lên, trên đầu Chiến sĩ bay lên những con số, ngay sau đó thảm thương hóa thành một ánh sáng trắng.
Sau khi đánh giết đối thủ, Băng Thanh Ngọc Kiệt lần nữa vác thương mà đứng, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như là làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.
"Ồ!"
Một lúc lâu sau, trên khán đài lần nữa dâng lên một đợt kinh hô.