Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1220 - Chương 1222: Mặt Lạnh Thương Lạnh

Trang 611# 1

 

 

 

Chương 1222: Mặt lạnh thương lạnh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng giống như Vương Vũ, đều là con cháu của gia tộc lớn, từ trên thân thể tự có một loại khí chất đặc trưng của người tập võ, càng thêm có sự tự tin mà ngôn ngữ khó lòng miêu tả nổi, hơn nữa cộng thêm giá trị nhan sắc cực kỳ cao của Băng Thanh Ngọc Kiệt, nhìn từ ngoài vào có thể nói là Băng Thanh Ngọc Kiệt hoàn mỹ không thể bắt bẻ được.

Cái gọi là giá trị nhan sắc tức là vẻ ngoài, cô gái xuất sắc như thế, mọi người căn bản cũng không có cảm giác muốn nhìn xem cô gái này đánh đấm như thế nào, lúc này Băng Thanh Ngọc Kiệt lại cho thấy thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối ngoài dự đoán của mọi người.

Huống hồ Băng Thanh Ngọc Kiệt lại là người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, sau khi đánh chết đối thủ vẻ mặt lạnh như băng, lòng lặng như nước, trực tiếp bắt được nghìn vạn thiếu nam thiếu nữ.

"Cô gái này, quá ngầu rồi, ta muốn sinh khỉ con cho cô ấy!"

Đám người trên khán đài ai nấy đều nắm chặt hai nắm tay, nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt trên sàn thi đấu, kích động không ngừng.

"Phì!" Vô Kỵ thấy những người xem biểu hiện như thế, khinh thường gắt một cái nói: "Cũng may bị đâm chết không phải là các ngươi!"

Nói xong, Vô Kỵ lại nghĩ đến cảnh tượng đối thủ của Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa nãy chết một cách bi thảm, một luồng khí lạnh thản nhiên dâng lên.

Loại phụ nữ như thế này, chỉ sợ chỉ có loại người ác hơn như Vương Vũ thì mới có thể khống chế được.

Ngay khi mọi người còn đang thán phục không ngừng, tuyển thủ thứ hai của bên đối diện cũng được truyền lên đấu trường.

Bản lĩnh của Băng Thanh Ngọc Kiệt có thể nói trong lứa tuổi trẻ này, ngoài Vương Vũ ra thì không hề có đối thủ, hơn nữa võ công nhà họ Lý còn thích hợp chơi game hơn.

Ở trong game, có thể đơn độc đánh thắng Băng Thanh Ngọc Kiệt, có lẽ thật đúng là không được mấy người.

Kết quả thi đấu trên sàn đấu đương nhiên cũng có thể tưởng tượng ra được.

Vẻn vẹn một hiệp, đối thủ của Băng Thanh Ngọc Kiệt đã bị một thương đâm thấu tim bay mất.

Người thứ ba...

Người thứ tư...

Người thứ năm...

Ba người sau đó so sánh với hai người đằng trước, không hề có chút tiến bộ nào, đều đi lên, đếm ngược thời gian, hai mắt nhắm lại, bị đâm chết...

Từ đầu đến cuối, Băng Thanh Ngọc Kiệt đều có bộ dạng mặt không thay đổi, không vui không buồn, giống như năm người vừa bị năm chết không có chút quan hệ gì với mình.

Khí thế mạnh mẽ đến mức không gì sánh được này xông thẳng lên trời, khiến cho khán giả toàn trường đều phải thay đổi sắc mặt.

"Lạnh... Mặt lạnh thương lạnh!"

Cũng không biết ai kinh hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó, tất cả mọi người đều kêu gào hô lên.

"Mặt lạnh thương lạnh, mặt lạnh thương lạnh!"

Tình cảnh này, người không biết còn tưởng rằng là đại thần hạng nhất nào đó lên đài cơ đấy.

Ngay cả mấy người Toàn Chân Giáo cũng mang sắc mặt quỷ dị nhìn ba người Vương Vũ, Dương Na, Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Dáng vẻ cô gái này quá kiêu ngạo rồi! Đợi lát nữa ai đó trong các ngươi đi diệt bớt một chút đi?"

"..."

Dương Na và Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe thấy thế, đều rối rít quay đầu nhìn về phía Vương Vũ.

Rất rõ ràng, hai người này cũng biết võ công trong tay mình chênh lệch quá xa với Băng Thanh Ngọc Kiệt.

Vương Vũ sờ cằm cười nhạt nói: "Cô gái này gần đây tiến bộ rất lớn đấy... Xem ra cũng đã chịu không ít khổ nhỉ."

"Ngay cả ngươi cũng không đánh lại cô ta?" Mọi người kinh ngạc kêu lên.

"Đùa giỡn gì thế hả?" Vương Vũ không biết xấu hổ nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, nếu chỉ cần cố gắng là có tác dụng, thì còn cần thiên tài để làm cái gì?"

"Ồ..." Mọi người đồng loạt bẹp miệng.

Khí thế của Băng Thanh Ngọc Kiệt rất mạnh, không chỉ trấn áp mọi người mà ngay cả đoàn đội đối thủ cũng bị dọa sợ rồi, hôm nay khí thế chiến đấu suy sụp, cho dù có tiếp tục đánh nữa, kết quả cũng chỉ là bi kịch.

Vì vậy trận đấu của vòng thứ hai vừa kết thúc, đối phương lập tức lựa chọn đầu hàng.

Chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Võ Sư Không Khóc cùng lúc thăng cấp vào vòng tiếp theo.

Hai chiến đội này một cái đê tiện hiếm có, một cái cực kỳ mạnh mẽ, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng khán giả.

Có điều mấy chiến đội sau đó thì lại không có nhiều ấn tượng cho lắm.

Mọi người ngươi tới ta đi đánh qua đánh lại cũng rất đúng tiêu chuẩn, tuy về kỹ thuật mà nói, đội ngũ có thể lọt vào giải thi đấu chuyên nghiệp thì thực lực cũng không thấp, nhưng mà đội ngũ nghiệp dư dù sao cũng vẫn là đội ngũ nghiệp dư, so sánh với chiến đội chuyên nghiệp thì còn thiết sót một mồi lửa, chỉ có thể nói những người này đánh đấm cũng không tệ lắm mà thôi.

Tranh tài từ mười giờ sáng vẫn liên tục kéo dài đến ba giờ rưỡi buổi chiều, ngoại trừ thời gian ăn cơm trưa, có lẽ đánh trọn vẹn năm tiếng đồng hồ, bảy cuộc tranh tài của mười lăm đội nghiệp dư cuối cùng cũng đánh xong, hơn nữa còn có một chiến đội may mắn bất ngờ được vào thẳng, tổng cộng có tám đội ngũ thăng cấp tiến vào vòng tiếp theo, trận đấu của ngày thứ nhất coi như kết thúc mỹ mãn.

Ra khỏi hội trường, đám người Vương Vũ đang định quay về quán rượu nghỉ ngơi, lúc này ánh mắt của Bao Tam đột nhiên hoảng hốt, nhìn cách đó không xa vẻ mặt mờ mịt kêu lên: "Tinh, Tinh Trúc?"

"???"

"Cái gì heo cơ?" Đám người nghe thấy vậy, lơ ngơ nhìn Bao Tam, thầm nói: "Con hàng này mắc cái bệnh gì vậy?"

Mà Vô Kỵ lại theo ánh mắt Bao Tam nhìn sang, sắc mặt trở nên có chút khó coi: "Không phải heo, là Tinh Trúc! Nguyễn Tinh Trúc biết chưa, cái người ở trong tiểu thuyết của tác giả Kim Dung ấy."

Ngay sau đó, Vô Kỵ lại khó chịu nói: "Tại sao cô nàng này lại ở đây?"

"Tại sao lại thế này?"

Vừa nghe thấy Vô Kỵ giải thích, đám người lại càng mơ hồ hơn, chẳng lẽ là bạn gái trước của Bao Tam hay sao?

Ngay khi đám người đang tự tưởng tượng, một giọng nói từ cách đó không xa vang lên: "Bao Tam, là ngươi sao?"

Mọi người theo giọng nói nhìn lại, đã thấy một cô gái dáng người thanh lịch tao nhã, tóc dài phất phới đang vẫy vẫy tay với Bao Tam.

Bao Tam nghe thấy giọng nói, toàn thân chấn động, kích động run rẩy nói: "Là... Là ta."

"Quả nhiên là bạn gái trước..."

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều dồn dập lùi ra đằng sau Bao Tam, híp mắt dựng lỗ tai, trên mặt hiện lên rõ ràng hai chữ hóng hớt.

Lúc này, cô gái kia lôi kéo một người đàn ông cao lớn mặc âu phục anh tuấn đẹp trai đi tới.

"Ôi chao..."

Đám người nhìn anh chàng đẹp trai đứng đằng sau cô gái Tinh Trúc kia, lại nhìn sang Bao Tam một thân áo khoác ngoài màu vàng võ lâm chí tôn, trong lòng không nhịn được lộp bộp một chút, từ trang bị bên ngoài mà nói, Bao Tam có chút không theo kịp rồi.

Đi tới trước mặt đám người, cô gái Tinh Trúc lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: "Hôm nay trên sàn thi đấu thật sự là ngươi đó hả, ngươi ăn mặc thành ra thế này, suýt nữa ta không nhận ra nữa rồi đấy."

"Ồ..."

Nghe thấy lời nói của Tinh Trúc, sắc mặt mấy người Toàn Chân Giáo đều tối sầm.

Cô gái này nhìn qua cũng là người hiền lành, nhưng tại sao lại nói chuyện không có đầu óc như vậy chứ, tự vạch áo cho người xem lưng, nói như thế trước mặt bạn trai của cô ta, rõ ràng chính là để cho Bao Tam không thể xuống đài được chứ sao.

"Á... Nhà tài trợ cung cấp, không thể không mặc được." Bao Tam khẩn trương nói.

"Ồ?" Cô gái tên Tinh Trúc kia bất ngờ nhìn mấy người Toàn Chân Giáo một cái, nói: "Mấy tuyển thủ nghiệp dư như các ngươi mà cũng nhà tài trợ cơ á? Bọn họ định làm cái gì vậy?"

"Đệt!"

Lúc này mấy người Toàn Chân Giáo cũng coi như đã nhận ra rồi, cô gái này đến đây để gây chuyện.

"Tùy... tùy tiện chơi đùa một chút."

Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Tinh Trúc, Bao Tam muốn nói lại thôi.

Thấy anh em nhà mình bị người ta chèn ép như vậy, Vô Kỵ không nhìn được nữa rồi, tiếp lời tra hỏi: "Tiểu Trúc này, không phải ngươi đi ra nước ngoài sao? Quay về từ bao giờ vậy?"

"Hóa ra anh Vô Kỵ cũng ở đây sao." Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Tinh Trúc vội vàng trả lời, trong lời nói mang theo vẻ bất ngờ.

Mấy người Toàn Chân Giáo xạm mặt lại, xì xào bàn tán nói: "Mẹ nó, diễn xuất giả tạo như vậy, Vô Kỵ đứng ngay bên cạnh Bao Tam, mắt chó của cô nàng này bị mù rồi à?"

"Ừ! Nghe nói ngươi đến đây, nên vừa nãy ta thuấn di đến đấy." Vô Kỵ tùy tiện bịa ra một câu, lập tức tiếp tục hỏi đến cùng: "Không khí nước ngoài không phải còn ngọt ngào hơn cả trong nước hay sao, tại sao ngươi còn quay về?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment