Trang 611# 2
Chương 1223: Chung kết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ôi chao, ta cũng đâu có muốn quay về đâu." Bộ dạng Tinh Trúc giải vờ tức giận, sau đó chỉ vào anh chàng đẹp trai sau lưng giới thiệu: "Chồng chưa cưới của ta về nước thi đấu, ta đi theo về thôi, anh ấy tên là Mark... Là cao thủ chuyên nghiệp đó."
"Xin chào, Mark huynh." Bao Tam cười khổ một cái, đưa tay ra.
Mark không để ý đến Bao Tam, mà chẳng qua chỉ cười khẽ nhìn mấy người Toàn Chân Giáo, thản nhiên nói: "Chào các ngươi, ta có xem trận đấu của các ngươi rồi, rất thú vị." Giọng nói kia thật giống như đại thần chỉ bảo người chơi mới vậy, một bộ ra vẻ làm màu.
Đối với tác phong sống ảo này, mấy người Toàn Chân Giáo đương nhiên không cho chút thể diện nào, rối rít chuyển ánh mắt sang nơi khác.
"Ha ha!" Thấy đám người tỏ vẻ khinh thường thân phận cao thủ chuyên nghiệp của Mark, Tinh Trúc cười cười nói: "Mark không chỉ là cao thủ chuyên nghiệp thôi đâu, anh ấy còn là con trai của tổng giám đốc công ty xx, công ty xx đó biết chưa hả, ông chủ của bọn họ sắp trở thành người một nhà với công ty Long Đằng rồi đó."
"..."
Mấy người Toàn Chân Giáo xạm mặt lại, cô gái này dáng dấp cũng tạm được, nhưng mà mới nói được có mấy câu, loại tính cách nông cạn dốt đặc cán mai này đã hoàn toàn biểu hiện ra hết rồi.
Cũng chẳng có ai ganh đua so sánh với ngươi cả, khoe khoang đáng ghét cái gì chứ...
Có câu nói là mỗi người có một chí hướng riêng, mưu cầu danh tiếng lợi ích là bản chất cơ bản nhất của con người, ngươi không thích loại người chỉ thích ru rú ở nhà như Bao Tam, cũng chẳng có ai ép buộc ngươi cả, nhưng mà ngươi lại chạy đến giễu cợt, vậy thì ngươi không đúng rồi.
Đương nhiên, chuyện giữa nam nữ không ai có thể nói rõ ràng được, mọi người chỉ có thể nhìn vào, chứ không thể chạy đến chen một chân vào được.
Có điều nghe thấy Mark là người nhà của ông chủ Mã của Long Đằng, Mã Lỵ nhìn chằm chằm Tinh Trúc sắc mặt cực kỳ không tốt cười lạnh nói: "Người nhà của ông chủ Mã của Long Đằng thì lợi hại lắm phải không?"
"Ồ? Vị này chính là?" Tinh Trúc nghe thấy tiếng nói, nhìn thoáng qua Mã Lỵ một cái, tò mò hỏi.
Không đợi Mã Lỵ trả lời, Xuân Tường đứng bên cạnh giới thiệu: "Đây là Mã Lỵ, vợ chưa cưới của Bao Tam, ông chủ công ty Long Đằng là cha của cô ấy!"
"Trời ạ..."
Xuân Tường vừa nói dứt lời, mấy người Toàn Chân Giáo suýt nữa phun ra một ngụm máu, may mà chưa làm bản thân mình nghẹn chết, Vô Kỵ là người bình tĩnh như thế cũng suýt nữa không kiềm chế được, cười ra tiếng.
Thằng chó Xuân Tường này thật đúng là có can đảm chém gió! Thế sao không nói hắn ta chính là Mã Long Đằng luôn đi.
Nhưng mà nghe thấy lời nói của Xuân Tường, Mã Lỵ và Tinh Trúc đều lộ ra vẻ mặt sững sờ, chợt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Rất rõ ràng, Tinh Trúc là ba phần không tin, bảy phần khinh thường.
Mà Mã Lỵ lại kinh ngạc hỏi Xuân Tường: "Ngươi... Làm sao ngươi biết được?"
Thấy Mã Lỵ phối hợp mình như thế, Xuân Tường thần thông hiểu biết nói: "Đương nhiên là Bao Tam tiết lộ cho ta, còn nói cho ta biết đừng có nói ra ngoài, sợ bị bạn gái cũ đê tiện của hắn ta chạy đến vay tiền đóng giả con nhà giàu."
"..."
Tinh Trúc nghe thấy thế, sắc mặt xoẹt một cái tối sầm.
Phải nói Xuân Tường là người biết nói lời tổn thương nhất Toàn Chân Giáo đấy, chẳng qua chỉ mấy câu nói đầu tiên đã bôi nhọ Tinh Trúc từ trong ra ngoài đến mức thương tích đầy mình tan tác tơi bời.
"Cái kia." Vô Kỵ nín cười hỏi Tinh Trúc: "Nên nói cũng nói rồi, khoe khoang cũng khoe khoang xong rồi, bây giờ ngươi cũng không còn chuyện gì nữa chứ hả?"
Tinh Trúc lúng túng một chút nói: "Ta chỉ là định tìm Bao Tam ôn lại chuyện cũ một chút thôi mà, anh Vô Kỵ ngươi hiểu lầm rồi."
Vô Kỵ thản nhiên nói: "Đáng tiếc Tam gia nhà chúng ta không rảnh chim chuột với ngươi... Được rồi, ngươi không có việc gì nhưng mà chúng ta bận rộn lắm, đi đi đi đi!"
Nói xong, Vô Kỵ lại liếc mắt ra hiệu cho mấy người Toàn Chân Giáo, mọi người lôi kéo dắt tay nhau đi, lôi kéo Bao Tam đi về hướng quán rượu, ở cửa chỉ còn lại có hai người Tinh Trúc đang trợn mắt há mồm.
"Lần này cảm ơn mọi người nhé."
Quay về quán rượu, cảm xúc Bao Tam thoải mái hơn không ít, nói tiếng cảm ơn với mọi người, sau đó nhìn Mã Lỵ nói: "Thật xin lỗi... Ta."
Mã Lỵ ngược lại cũng là một cô gái rộng rãi, không sao cả phất tay áo nói: "Đánh rắm nhiều như vậy làm gì, nếu Tam huynh bằng lòng, ta làm bạn gái của ngươi cũng không sao."
"Á..." Bao Tam đỏ mặt xấu hổ.
Mấy người Lý Tuyết lôi kéo Mã Lỵ nói: "Kín đáo một chút, kín đáo một chút."
Tên Xuân Tường bát quái này vươn dài cổ ra hỏi: "Tam Nhi ơi, vậy đó thật sự là bạn gái cũ của ngươi đó hả?"
"Ừ..." Bao Tam gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cô đơn.
"Mắt mũi thằng ranh này bị làm sao thế hả... Tại sao lại tìm một kẻ đê tiện như vậy?" Xuân Tường bĩu môi.
Mấy người đang ngồi đều là kẻ có học hành, loại khoe khoang trắng trợn này, quả thật khiến mọi người cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Trước đây cô ta cũng không giống như vậy..." Bao Tam giải thích.
"Đúng là không như thế này thật." Vô Kỵ hừ lạnh nói: "Nếu ngay từ đầu cứ như vậy, ngươi có thể nuôi cô ta ở nước ngoài ba năm mà tay cũng không nắm không? Cuối cùng mẹ nó còn bị người ta đạp cho một cước! Bây giờ nhìn thấy phụ nữ vẫn còn mắc chứng sợ hãi kia kìa."
"Ngươi bớt quan tâm đến ta đi!" Bao Tam giận dữ.
"Ta không quan tâm đến ngươi thì ai quan tâm chứ hả?" Vô Kỵ cũng hung hăng vỗ bàn.
Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi, đám người luống cuống tay chân tách anh em này ra.
Bây giờ tất cả mọi người cuối cùng cũng hiểu rồi, thảo nào ngày thường Bao Tam thần kinh điên cuồng như vậy, đối với phụ nữ cũng ra tay vô cùng ác độc, hóa ra còn có quá khứ như vậy.
Quan thanh liêm khó dứt khoát việc nhà chứ sao...
Mỗi người đều tự có kinh nghiệm tình cảm của riêng mình, có cô gái thích kẻ hư hỏng, còn có chàng trai thích những cô gái giả tạo, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu cả, nhưng loại chuyện này thuộc về vấn đề tâm lý, chỉ có thể tự mình nhìn thấu, không ai có thể giúp đỡ được, tất cả những gì mọi người có thể làm cũng chỉ là ít nhắc đến chuyện này.
Sau khi tách được hai người ra, Bao Tam mặt tối sầm đi ra khỏi sảnh lớn, Mã Lỵ nhìn bóng lưng Bao Tam rời đi, muốn nói lại thôi, vẻ mặt phức tạp nói: "Hắn ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Vô Kỵ giận dữ Bao Tam không chịu cố gắng nói: "Không cần phải để ý đến hắn ta, hắn ta cứ luôn như thế đấy!"
"Ôi đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ..." Minh Đô than thở.
"?"
Mọi người trừng mắt nhìn.
"Tấm lòng anh em!" Minh Đô cuống quýt sửa miệng.
Mọi người nghìn dặm xa xôi đến thi đấu, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà chịu thất bại, hôm sau trời vừa sáng, Bao Tam đã giống như người không có việc gì rồi.
Thấy tâm trạng Bao Tam khôi phục, mọi người cũng rất biết điều sẽ không nhắc lại những chuyện không vui kia nữa, một đám người vừa nói vừa cười bước lên sàn đấu.
Hôm nay là vòng tranh tài thứ hai của tổ nghiệp dư, quy tắc tranh tài vẫn y như cũ, tiếp tục bốc thăm.
Hiện trường trở nên tối sầm, ngọn đèn giảm xuống, bắt đầu chớp lóe.
Cũng không biết có phải cố tình hay không, chiến đội Một Đám Ô Hợp của Toàn Chân Giáo lại xếp hạng ngay trận đầu tiên.
Mà đối thủ, lại chính là chiến đội May Mắn hôm qua được đặc cách vào thẳng.
Đúng vậy, tên chiến đội là chiến đội May Mắn, không khỏi rõ ràng, ngày hôm qua bọn họ đã sử dụng hết giá trị may mắn rồi, ngày hôm sau mới gặp phải Toàn Chân Giáo.
Chiến đội hai bên vào trận, trọng tài bắt đầu giới thiệu đội viên.
Sau đó là ba trận thi đấu liên tục.
Kết quả không thể nghi ngờ, Toàn Chân Giáo vẫn khí chất đê tiện bùng cháy, một đường phá cửa chém tướng, không cần tốn nhiều thời gian vẫn giành được chiến thắng.
Bốn trận tranh tài sau đó, lại có bốn chiến đội bị loại bỏ, sau đó lại thêm trận đấu nữa, chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Võ Sư Không Khóc nhẹ nhõm bước chân vào chung kết.
Đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt có thể chém giết bước vào chung kết, những người xem cũng không có gì bất ngờ, dù sao ngay từ khi bắt đầu, nhóm những Võ sư này đã biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ rồi.
Nhưng mà đám Toàn Chân Giáo đê tiện này có thể đê tiện đến cuối cùng, cũng là ngoài dự đoán của những người xem.
Phải biết, những tuyển thủ nghiệp dư này đều là những người nổi tiếng của các chiến khu lớn, thực lực tuyệt đối sẽ không quá yếu, sau mấy vòng đào thải, có thể ở lại trên sàn đấu đều là những kẻ mạnh...
Không ai ngờ được rằng Toàn Chân Giáo lại may mắn như vậy, vòng thứ nhất gặp được chiến đội đặc cách không nói, vòng thứ hai thế mà cũng đê tiện lăn lộn qua như vậy.