Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1222 - Chương 1224: Xuân Tường Hèn Hạ

Trang 612# 1

 

 

 

Chương 1224: Xuân Tường hèn hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, người chơi hai đội bước vào phòng cạnh tranh.

Là trận đấu cuối cùng của tổ nghiệp dư, cuộc tranh tài này vô cùng quan trọng đối với cả hai chiến đội, dù sao chỉ có người thắng mới có thể lên đài giao đấu với cao thủ cấp chuyên nghiệp.

Quan trọng nhất là, hai chiến đội này còn đại biểu cho vinh quang của hai nhà nam bắc trong giới võ thuật.

Những người xem cũng thể hiện cảm giác mong đợi chưa từng có đối với trận tranh tài này.

Chiến đội Võ Sư Không Khóc một đường thế mạnh như chẻ tre, thực lực mạnh mẽ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người, mà tác phong đê tiện trơ tráo của Toàn Chân Giáo cũng đi sâu vào lòng người.

Bất kể hai chiến đội này có xuất thân từ cao thủ chuyên nghiệp hay không, chuyện kẻ đê tiện bỉ ổi bị cao thủ đè xuống đất điên cuồng giẫm đạp cuối cùng vẫn là chuyện khiến tất cả mọi người vui mắt vui tai.

"Bên dưới có lời mời, chiến đội Võ Sư Không Khóc!"

Theo giọng nói của người chủ trì, trong sự trông mong của mấy chục nghìn người, hình chiếu của đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt lần lượt xuất hiện trên sàn thi đấu.

Những người xem đều lớn tiếng reo hò vang dội.

Trận thi đấu cuối cùng của tổ nghiệp dư, đương nhiên cũng sử dụng rất nhiều chiêu trò.

Người chủ trì lựa ý hùa theo tâm lý tò mò của những người xem sử dụng giọng nói có từ tính giới thiệu: "Chiến đội Võ Sư Không Khóc là chiến đội của người mới, tất cả hội viên đều là Võ sư tập hợp lại mà thành, đội trưởng của đội là mặt lạnh thương lạnh Băng Thanh Ngọc Kiệt, chiến đội này từ khi xuất hiện đến nay chưa từng gặp được đối thủ, bọn họ dùng hành động bảo vệ danh dự của Võ sư, bảo vệ vinh quang của Võ sư, đúng như tên gọi chiến đội của bọn họ, Võ sư sẽ không khóc lóc!"

Lời giải thích của người chủ trì này từ đầu đến cuối tuy nửa thật nửa giả, nhưng lại nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, nhất là những người chơi nghề nghiệp Võ sư từng phải chịu đựng đủ sự kỳ thị và chèn ép có thể nói là cảm động lây, nghe lời nói của người chủ trì mà một đám người kích động đến mức nước mắt rưng rưng, lớn tiếng kêu gào tên chiến đội Võ Sư Không Khóc.

Giới thiệu xong chiến đội Võ Sư Không Khóc, đám người Toàn Chân Giáo cũng bị truyền tống vào sàn đấu.

Nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo nghiêng trái ngả phải, chụm đầu ghé tai, trên khán đài nhất thời ồ lên một tiếng, đám người bỉ ổi này, lên sàn đấu tranh tài vẫn còn bộ dạng đức hạnh cà lơ phất phơ như thế kia, quả thật khiến người ta cảm thấy ngứa mắt.

Người chủ trì hết chỗ nói mất một lát, sau đó mới giới thiệu: "Chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng là chiến đội của người mới, nhưng đội viên của bọn họ lại là Toàn Chân Giáo mà người chơi trong giới vừa nghe thấy tên đã sợ đến vỡ mật, người xưa có câu hay..."

"Mẹ nó ngươi giới thiệu xong chưa? Mau mau bắt đầu đi!"

Những người xem thấy người chủ trì lại sắp bôi thêm chữ câu dòng cho tác giả, kéo dài thời gian, không nhịn được giận tím mặt, nhao nhao tỏ vẻ phản đối.

Có câu nói khán giả chính là thượng đế, thấy mọi người tinh thần quần chúng oán giận như vậy, người chủ trì cuống quýt ngừng những lời nhảm nhí lại, gọn gàng tuyên bố: "Trận đấu bắt đầu!"

Hai chiến đội, cuối cùng cũng đã bước vào chiến trường.

Dựa theo thông lệ, trận đầu là thi đấu một chọi một, do chiến đội Võ Sư Không Khóc lựa chọn bản đồ.

Đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt đã từng giao đấu ngay chính diện với đám người Toàn Chân Giáo, cũng đã quan sát tất cả những trận thi đấu của đám người Toàn Chân Giáo, biết rõ đám người này vì để giành được thắng lợi sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vô cùng khó chơi.

Vì vậy Băng Thanh Ngọc Kiệt không cần suy nghĩ chút nào, trực tiếp lựa chọn lôi đài cạnh tranh làm cảnh tượng của trận đấu đầu tiên.

Nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt lựa chọn bản đồ, những người xem không nhịn được kinh ngạc kêu lên: "Oa! Không hổ là mặt lạnh thương lạnh, quả nhiên là vô cùng tự tin!"

Phải biết rằng, Toàn Chân Giáo vốn dĩ thắng được mấy trận tranh tài, lựa chọn bản đồ cho trận đầu tiên đều là lôi đài cạnh tranh, vì vậy có thể thấy được, đám người Toàn Chân Giáo này có trình độ thâm hậu đối với cảnh tượng này, bây giờ Băng Thanh Ngọc Kiệt lựa chọn bản đồ này, trong mắt người chơi bình thường rõ ràng chính là biết khó khăn mà còn làm tới, nhắm thẳng vào sở trường của Toàn Chân Giáo.

Nhưng mà khi nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt lựa chọn bản đồ lôi đài, sắc mặt Vô Kỵ lại tối sầm lại, nói: "Cô ả này quả nhiên khó đối phó."

Luận sức mạnh từng hội viên, Toàn Chân Giáo ngoại trừ mấy người nắm chắc ra, đều không phải là đối thủ của đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt.

Dưới loại tình huống có tính áp đảo thực lực tuyệt đối này mà so sánh, sân bãi là yếu tố quan trọng nhất giảm bớt sự chênh lệch, sân bãi càng lớn, những thứ có thể sử dụng lại càng nhiều.

Sở dĩ trước đây Toàn Chân Giáo vẫn luôn sử dụng lôi đài như sân nhà, chính là vì thời kỳ sau những đội mạnh mẽ khi được lựa chọn bản đồ, theo bản năng sẽ tránh bản đồ này đi, tốt cho Toàn Chân Giáo chu toàn đường sống.

Không thể tưởng được cô nàng Băng Thanh Ngọc Kiệt này vừa nhìn thoáng qua đã nhìn thấy mưu tính của Vô Kỵ, chọn bản đồ này không thể nghi ngờ rõ ràng muốn cứng đối cứng.

Suy nghĩ một lát, Vô Kỵ thản nhiên nói: "Xuân huynh, ván đầu tiên ngươi lên đi!"

Xuân Tường là một người chơi có kỹ năng khống chế, lại có năng lực tấn công mạnh mẽ, có ưu thế ở sân bãi lôi đài này hơn những người khác rất nhiều.

"Ừ!" Xuân Tường gật gật đầu, xách lên pháp trượng ra chiến đấu.

Chiến đội Võ Sư Không Khóc đứng một bên, lên sân khấu là một Võ sư mập mạp có tên tài khoản là Hữu Long Tắc Linh.

Hữu Long Tắc Linh này cũng đã từng lên sàn đấu trong mấy trận tranh tài trước rồi, quyền pháp vô cùng hung dữ, trên người ăn mặc quần áo ngắn gọn gàng võ công cũng khá mạnh mẽ, có điều đứa nhỏ này tuổi tác còn nhỏ hơn cả Ký Ngạo, phương thức chiến đấu gần như là vội vàng tấn công.

Nhìn thấy đối thủ là Hữu Long Tắc Linh, con ngươi Xuân Tường đảo một vòng, chào hỏi từ tận xa: "Anh bạn nhỏ, tại sao chiến đội các ngươi lại ném ngươi lên sàn đấu vậy, có phải là bắt nạt trẻ con hay không vậy?" Trong thi đấu, cảm xúc bình thản rất quan trọng, nếu ai kích động trước người đó đã thua mất một nửa trước rồi, cho nên trước khi trận đấu bắt đầu, kích thích cảm xúc của đối thủ cũng là một việc cần có kỹ thuật hạng nhất.

Bị Xuân Tường trêu chọc như vậy, Hữu Long Tắc Linh lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Có phải người của Toàn Chân Giáo tự biết không đánh lại chúng ta, cho nên ngay cả người lớn trong nhà cũng mời đến luôn không?"

Bản thân Hữu Long Tắc Linh vô cùng kiêng kỵ người khác nói đến vấn đề tuổi tác, cho nên theo bản năng cũng cảm thấy người ta cũng kiêng kỵ vấn đề tuổi tác, cho rằng chê bai Xuân Tường nhiều tuổi thì sẽ khiến Xuân Tường nổi giận.

Nhưng hắn ta không biết rằng, loại thủ đoạn trào phúng này của hắn ta hoàn toàn không phá được phòng ngự của Xuân Tường, Xuân Tường không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Đúng vậy đó, bọn họ nói trẻ con nói nhảm nhiều quá, để cho người lớn trong nhà lên sàn đấu quản lý một chút."

Luận chửi bới người khác, Hữu Long Tắc Linh vẫn còn vô cùng non kém, Xuân Tường bâng quơ thả ra câu nói đầu tiên đã khiến Hữu Long Tắc Linh có thêm một người cha hờ, nhất thời khiến lửa giận của Hữu Long Tắc Linh bùng lên bừng bừng.

"Ta đệt mẹ ngươi! Có phải đồ chó nhà ngươi muốn tự đi tìm đường chết hay không hả?"

Hữu Long Tắc Linh phẫn nộ chỉ vào mũi Xuân Tường chửi ầm lên một trận.

Những người xem nghe thấy vậy, không nhịn được xạm mặt lại mặc niệm thay cho Hữu Long Tắc Linh.

Trước trận đấu mở miệng trào phúng quấy rối tinh thần chiến đấu, đó là chiến thuật vẫn có từ xưa đến nay, nhưng mà chửi đổng như Hữu Long Tắc Linh này, thì lại không được phép rồi.

Mọi người đều biết thái độ của Toàn Chân Giáo đê tiện, mà thằng ranh này mẹ nó còn vừa đâm một cái đã nhảy dựng lên, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa hay sao? Thật sự là đáng thương.

Quả nhiên, mắt thấy Hữu Long Tắc Linh càng mắng càng khó nghe, Xuân Tường cười híp mắt nhấc tay lên kêu gào: "Ai ai ai, trọng tài, cái này có tính là xúc phạm danh dự người ta không vậy?"

"Có tính!"

Trọng tài đen mắt rút ra một tấm thẻ đỏ, trong khi Hữu Long Tắc Linh vẫn còn đang chửi bậy, đã trực tiếp bị Cấm Ngôn đá thẳng xuống đài.

Hệ thống thông báo: Trận thi đấu đầu tiên, Toàn Chân Giáo Xuân Tường thắng.

Khán giả trên đài lệ rơi đầy mặt, không để yên phải không, gặp phải đám khốn khiếp như Toàn Chân Giáo này, mọi người muốn xem một trận đấu đàng hoàng tử tế thôi mà, tại sao lại khó khăn đến như vậy chứ?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment