Trang 612# 2
Chương 1225: Đồ vô sỉ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không chỉ khán giả trên đài bất ngờ, mà đám người Toàn Chân Giáo cũng trợn mắt hốc mồm: "Mẹ nó, Xuân ca, nói vậy mà cũng được sao?"
Xuân Tường đắc ý nói: "Đây là chiến thuật không chiến mà thắng! Các ngươi vẫn còn phải học nhiều."
"Nói hay lắm!" Mọi người vỗ tay đồng ý với Xuân Tường.
Mà bên phía Võ Sư Không Khóc, đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt dí đầu của Hữu Long Tắc Linh, mắng: "Đồ ngu ngốc, ngươi để ý tới hắn ta làm gì?"
"Hắn ta mắng ta trước mà!" Hữu Long Tắc Linh mang vẻ mặt đầy ấm ức.
Mọi người giận dữ: "Ngươi còn dám cãi, hắn ta cũng mắng ngươi mà sao hắn ta không bị phạt! Ra một góc tự suy ngẫm lại đi!!"
Người bạn nhỏ Hữu Long Tắc Linh tội nghiệp bị đoàn người khinh bỉ một trận, cặp mắt rưng rưng, sụt sịt mũi ngồi ở trong góc.
Trải qua một hồi ồn ào như vậy, Băng Thanh Ngọc Kiệt đã nhìn ra được, đám đàn em của mình thực lực không có chỗ nào để chê, nhưng nếu bàn về mưu mô xảo quyệt thì không tên nào có thể so sánh với đám người Toàn Chân Giáo kia.
Suy tư một chút, Băng Thanh Ngọc Kiệt nói: "Một lúc nữa cho dù là ai lên sàn đấu cũng tuyệt đối không được nói chuyện cùng với đám người Toàn Chân Giáo, nhớ chưa?"
"Nhớ..."
Có tấm gương của Hữu Long Tắc Linh, bây giờ trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, rối rít ghi nhớ lời nhắc nhở của Băng Thanh Ngọc Kiệt ở trong lòng.
“Nhớ là tốt rồi!" Băng Thanh Ngọc Kiệt thở dài nói: "Như vậy trận đấu thứ hai Tiểu Niệm lên đi!"
Niệm Lưu Vân tính cách rất được, tâm tính cũng ổn, hơn nữa số lần hắn ta từng giao thủ với Toàn Chân Giáo cũng là nhiều nhất, là một trong những người Băng Thanh Ngọc Kiệt rất yên tâm.
Một tia sáng lóe lên, Niệm Lưu Vân lên sàn đấu.
Vô Kỵ lại gần Minh Đô, hướng dẫn mấy câu, Minh Đô nghe xong cười đểu, cũng lên đài.
Trong toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo, ngoại trừ Vương Vũ, người mà Niệm Lưu Vân tiếp xúc nhiều nhất chính là Minh Đô. Hắn đương nhiên biết Minh Đô nói nhảm rất nhiều. Vì vậy khi thấy đối thủ của mình là Minh Đô, Niệm Lưu Vân lùi về sau một chút theo bản năng, cũng tự giác bịt kín lỗ tai lại.
Thính giác là một giác quan rất trọng yếu đối với người tập võ, nhất là khi đấu với nghề nghiệp Pháp sư, thì phải dựa vào lỗ tai để nhận ra kỹ năng pháp sư đang niệm chú.
Sau khi che lỗ tai, Niệm Lưu Vân nhìn Minh Đô chằm chằm, không chớp mắt, giá trị cảnh giới lên tới mức cao nhất.
Minh Đô thấy Niệm Lưu Vân có đề phòng đối với mình, hắn ta liền làm một việc chưa từng thấy, chỉ thấy Minh Đô không nói nhảm mà cũng nhìn Niệm Lưu Vân chằm chằm, không chớp mắt.
Chuyện khác thường nhất định có gian trá, thấy Minh Đô không nói một lời, trong lòng Niệm Lưu Vân bắt đầu khẩn trương.
Dẫu sao chính bản thân Niệm Lưu Vân cũng đã từng thấy sự thô bỉ của Toàn Chân Giáo.
Nhất là vừa rồi có tấm gương của Hữu Long Tắc Linh, còn chưa bắt đầu chiến đấu đã bị Xuân Tường gài bẫy phải đi xuống, khiến Niệm Lưu Vân càng đề phòng hơn. Lúc này tất cả sự chú ý của Niệm Lưu Vân đều đặt ở trên người Minh Đô, thậm chí ngay cả đồng hồ đếm ngược cũng không thèm để ý.
Nhưng mà ngay tại thời điểm trận đấu bắt đầu, Minh Đô đột nhiên động, hắn ta nhấc tay một cái, chỉ chỉ sau lưng của Niệm Lưu Vân.
Mọi người đều biết, nếu một người đang ở trạng thái tập trung cực độ, suy nghĩ của hắn có thể bị mục tiêu dẫn dắt một cách rất dễ dàng...
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Niệm Lưu Vân sẽ không để ý tới động tác nhỏ này của Minh Đô, nhưng bây giờ tất cả tinh thần của Niệm Lưu Vân đều đặt ở trên người Minh Đô, dù hắn ta có bất kỳ động tác nhỏ nào thì cũng sẽ tác động rất lớn tới hành động của Niệm Lưu Vân.
Thấy Minh Đô chỉ tay, trong lòng Niệm Lưu Vân căng thẳng, vội lật đật quay đầu về phía sau, cùng lúc đó pháp trượng ở tay phải của Minh Đô cũng nhấc lên, một đạo sấm sét lớn từ trên trời hạ xuống.
Bạo Lôi Thuật, kỹ năng công kích đơn thể mạnh nhất của Minh Đô, dựa theo chỉ số tổn thương pháp thuật của hắn ta, đám Chiến sĩ khiên thuẫn da dày thịt béo cũng không thể gánh nổi, huống chi là nghề nghiệp Võ sư nhanh nhẹn yếu ớt như Niệm Lưu Vân.
"Ầm!!"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Niệm Lưu Vân đáng thương vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một tia sét của Minh Đô đánh thành mảnh vụn, truyền tống xuống dưới đài.
Thấy cảnh tượng đột nhiên thay đổi, mặt Niệm Lưu Vân đầy vẻ mờ mịt, hình như vẫn còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
Băng Thanh Ngọc Kiệt vuốt trán, mặt đầy chán nản!
Biểu tình trên mặt những người khác cũng vô cùng phức tạp.
Cái gì gọi là uất ức? Cái gì gọi là không biết làm sao? Nhìn biểu cảm trên mặt đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt là hiểu.
Không có biện pháp, thực lực rõ ràng vượt xa đối thủ, nhưng chưa kịp ra tay đã bị đánh bay xuống dưới đài, cái loại cảm giác sụp đổ này, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Quả thực, nếu đánh nhau Toàn Chân Giáo khẳng định không phải là đối thủ của những tên nhóc biết võ thuật này, nhưng nếu so về quy tắc của trò chơi, những tên nhóc này còn kém rất xa.
Nhìn biểu tình của nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt cách đó không xa, Vô Kỵ cười lạnh, nói: "Hừ, trước đừng khóc vội, đợi chút nữa khóc một thể!"
"Mẹ!!"
Thấy Toàn Chân Giáo lại chơi đểu, các khán giả đang quan sát ở trên đài thốt lên giận dữ: "Chơi cái kiểu gì thế này, quá không biết xấu hổ, các ngươi thử đánh nghiêm túc một ván xem nào?"
Đám khán giả tức giận vung lon nước ngọt, chai nước suối trong tay, lớn tiếng kêu lên: "Toàn Chân Giáo không biết xấu hổ, cút ra khỏi vòng loại đi, Toàn Chân Giáo không biết xấu hổ, cút ra khỏi vòng loại đi!"
Tiếng mắng chửi xông thẳng tới chân trời, nếu không phải có các nhân viên an ninh duy trì trật tự, sợ rằng đám người Toàn Chân Giáo rất có thể sẽ bị người ta đánh chết ngay tại chỗ.
Đối mặt với những lời sỉ vả mãnh liệt như vậy, đám người Toàn Chân Giáo vẫn đắc ý ôm quyền hướng về phía khán đài: "Quá khen! Quá khen! Chúng ta sẽ cố gắng hơn nữa..."
Dĩ nhiên, lúc này nhức đầu nhất vẫn là ban tổ chức.
Từ lúc bắt đầu thi đấu tới nay, đánh nhiều năm như vậy, ban tổ chức vẫn chưa từng thấy qua ai vô sỉ mặt dày như đám người Toàn Chân Giáo.
Càng tức hơn chính là, hành động của đám người kia không tính là vi phạm quy tắc... Nếu muốn khai trừ bọn họ khỏi giải đấu cũng không hợp tình lý.
Nhìn thấy tinh thần của quần chúng sục sôi, yêu cầu phải nhanh chóng khai trừ Toàn Chân Giáo, ban tổ chức không thể làm gì khác hơn là tạm ngừng thi đấu lại, mở ra một cuộc thảo luận nhỏ.
Mười phút sau, trải qua biểu quyết của ban tổ chức, hành động của Toàn Chân Giáo không tính là vi phạm quy chế, vẫn có thể tiếp tục thi đấu, hơn nữa hai trận đấu trước đó cũng được chấp nhận, bất quá trước khi thi đấu không cho phép khiêu khích đối thủ bằng ngôn ngữ và hành động mờ ám.
Quy củ sử dụng lời rác rưởi tồn tại nhiều năm như vậy, hôm nay bởi vì Toàn Chân Giáo mà bị thay đổi, đây tuyệt đối là hành động chưa từng có trong lịch sử.
Đối với quyết định của ban tổ chức, đám người Toàn Chân Giáo hướng về phía khán giả, tỏ vẻ uất ức: "Thực lực không đủ chính là thực lực không đủ, không có quan hệ với quy tắc, nếu không để cho chúng ta nói chuyện, chúng ta vẫn có thể thắng một cách dễ dàng."
Một câu nói biến mình từ người đi hại thành người bị hại, hành động hèn hạ như vậy, ngôn ngữ vô sỉ như vậy, quả thực khiến cho các khán giả thấy được cái gì gọi là không có giới hạn.
Náo nhiệt chung quy vẫn là náo nhiệt, sau một hồi ồn ào, thi đấu lại tiếp tục tiến hành.
“Kế tiếp ai lên đài?"
Bị Toàn Chân Giáo thắng liền hai trận, lúc này tinh thần của nhóm người chiến đội Võ Sư Không Khóc đã tụt xuống rất thấp, trong lòng bắt đầu xuất hiện ám ảnh, trận đấu thứ ba không có người nào dám lên.
Cũng không phải là bọn họ không tự tin vào thực lực của mình, mà là bọn họ sợ đám người Toàn Chân Giáo không biết xấu hổ, dù sao bại bởi một người mạnh hơn mình không mất mặt, bại bởi một người thua xa không bằng mình, đó mới gọi là xấu hổ.
"Aiiiii!"
Thấy cái bộ dáng này của đoàn người, Băng Thanh Ngọc Kiệt thở dài nói: "Mục đích của đám vô sỉ kia chính là đả kích tinh thần của chúng ta, xem ra trận thứ ba phải do ta lên."
Hôm nay tinh thần của mọi người đã chạm đáy, nếu tiếp tục thua một trận nữa, sợ rằng những trận phía sau cũng không có kết quả tốt, Băng Thanh Ngọc Kiệt là đội trưởng của chiến đội Võ Sư Không Khóc, thực lực và mưu lược cũng mạnh hơn so với người khác không ít, lúc này đành phải xung phong nhận việc, mang về cho mọi người một chút khí thế…