Trang 613# 1
Chương 1226: Kỹ thuật dùng thương!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thấy lão đại muốn lên đài, mọi người hai mắt rưng rưng nói: "Đại tỷ... Ngài đừng để đám không biết xấu hổ kia hại nha..."
"Yên tâm!" Băng Thanh Ngọc Kiệt ngạo mạn nói: "Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quy củ đều là con cọp giấy mà thôi!"
"Kính nhờ ngài!!" Đoàn người đồng loạt hướng về phía Băng Thanh Ngọc Kiệt cúi người một cái.
Bên phía trận doanh Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ sờ cằm, nói với mọi người: "Các ngươi có biết đánh tan đối thủ hoàn toàn là như thế nào không?"
"Đánh tan hoàn toàn? Làm thế nào?" Mọi người nghi ngờ hỏi.
"Giết người, diệt tâm!" Vô Kỵ vỗ ngực khoa tay múa chân một cái, nói: "Bây giờ bọn họ khẳng định đang rất sốt ruột, trận thứ ba tất nhiên sẽ liều cái mạng già cố gắng thắng một ván, chúng ta phải để cho bọn họ tuyệt vọng."
"Cho nên..."
Đoàn người nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên trên người Vương Vũ.
"Cái này dễ thôi!" Vương Vũ thấy vậy đấm hai tay vào nhau, nói: "Khiến cho người khác tuyệt vọng là sở trường của ta!"
Vừa nói, Vương Vũ vừa lựa chọn trận thi đấu thứ ba.
Hai bên lựa chọn đội viên, cùng lúc đó thanh âm của người chủ trì vang lên: "Cuộc thi đấu kế tiếp, chiến đội Võ Sư Không Khóc, mặt lạnh thương lạnh Băng Thanh Ngọc Kiệt! Cùng với Võ sư đệ nhất thiên hạ Thiết Ngưu! Xin mời hai vị lên sàn đấu!"
Ánh sáng chợt lóe lên, Băng Thanh Ngọc Kiệt cùng Vương Vũ đồng thời xuất hiện ở trên lôi đài.
Thấy hai người đứng trên lôi đài, tâm tình của đám khán giả vốn đang náo loạn cuối cùng cũng lắng xuống, vui vẻ nói: "Lần này rốt cuộc có thể nhìn một trận so tài nghiêm túc!"
Bất quá cũng có người vẫn còn sợ hãi nói: "Cái tên to con này sẽ không chơi xấu giống như trận trước chứ?"
"Đại thần Thiết Ngưu là cao thủ thành danh đã lâu, theo đạo lý thì cao thủ rất cần mặt mũi, hẳn là hắn sẽ không vô sỉ như vậy đi."
"Nhưng dù hắn giỏi đến đâu đi nữa, dù sao cũng là cao thủ của Toàn Chân Giáo..."
"Haizzz..."
Nói tới chỗ này, tất cả mọi người lại bắt đầu lo lắng.
Dĩ nhiên, lo âu của mọi người hoàn toàn là dư thừa, sở dĩ Toàn Chân Giáo chơi xấu là bởi vì bọn họ tự biết thực lực của mình không đủ, cho nên mới giở trò. Nếu như tất cả mọi người đều có thân thủ cường hãn như Vương Vũ, có cơ hội tỏ ra trâu bò ở trước mặt tỉ tỉ khán giả như này, chắc chắn ai cũng sẽ không bỏ qua.
Lấy bản lãnh của Vương Vũ, có khi thời điểm mọi người đang nghĩ biện pháp hại người, hắn đã sớm giải quyết xong đối thủ rồi, đơn giản thô bạo mới là phong cách của Vương Vũ.
Mọi người của chiến đội Võ Sư Không Khóc thấy Vương Vũ là đối thủ của Băng Thanh Ngọc Kiệt, nhất thời cũng có chút đứng ngồi không yên.
Người khác không biết Vương Vũ ác độc như thế nào, nhưng đám người tập võ như bọn họ có thể không biết sao? Ban đầu bảy người bọn họ đánh một mình Vương Vũ còn bị đập cho thảm thương, hôm nay chỉ có một mình Băng Thanh Ngọc Kiệt, sợ rằng có chút khó giải quyết.
Băng Thanh Ngọc Kiệt giống như Vương Vũ, đều là hạng người bướng bỉnh bất tuân, hơn nữa còn có nội tâm kiên định đối với cảnh giới võ học.
Thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ là trong lòng sợ hãi.
Vì vậy tuy biết rõ đối thủ là cường giả như Vương Vũ, nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn không hề sợ hãi, rút một thanh trường thương ra.
Hình dáng của thanh trường thương này khác hẳn với thương giáo bình thường nàng hay sử dụng. Thương này toàn thân đỏ choét, đầu thương có hai cái cánh lửa, ánh sáng vờn quanh thân thương khiến nó giống như được bao bọc bởi ngọn lửa, khí thế bừng bừng. Hơn nữa lúc Băng Thanh Ngọc Kiệt rút thương ra còn xuất hiện một tia uy thế nhàn nhạt.
"Là thương Thiên Vũ Phượng Hoàng!!"
Vũ khí của Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa xuất hiện, đám người Niệm Lưu Vân không kiềm được hoảng sợ hô.
Cây thương Thiên Vũ Phượng Hoàng này là trang bị Sử Thi mà đám người Niệm Lưu Vân kiếm được ở thành Thiên Vũ, khi hợp lực mài chết con BOSS Xích Viêm Phượng Hoàng cấp 100, ngày thường Băng Thanh Ngọc Kiệt vì rèn luyện thân thủ, chưa từng sử dụng qua, đây là lần đầu tiên đám người Niệm Lưu Vân thấy nàng lấy ra.
Dụng ý của nàng rất rõ ràng, chính là muốn nói cho Vương Vũ biết: "Ngươi không cần nương tay, ta sẽ toàn lực ứng phó!"
Toàn lực ứng phó là hành động thể hiện sự tôn kính đối với đối thủ, vì thế để tỏ lòng tôn kính của mình đối với võ đạo của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Vương Vũ cũng vung tay lên, đổi bao tay thành một thanh trường kích.
Cây trường kích kia đen nhánh, tỏa sáng, như có một con hắc long bên trong nó, vô luận là hình dáng hay uy áp đều biểu thị sự bất phàm của nó.
Đây chính là thanh Long Kích Vương Vũ lấy được khi đánh chết Long Ngạo Thiên, hai người Vương Vũ cùng Chopper đúc lại, sau đó dung hợp cùng với bao tay của Vương Vũ, trở thành bao tay mang hình thái Long Kích.
"Ông!"
Đối mặt với áp lực của thương Thiên Vũ Phượng Hoàng, Long Kích không cam lòng yếu thế, một tiếng kêu vang lên, chỉ thấy tia uy thế nhàn nhạt của thương Thiên Vũ Phượng Hoàng bị đẩy ngược về.
Khí thế của toàn bộ khán giả trên lôi đài cũng bởi vì hai người đối đầu mà dần dần trở nên nghiêm túc.
Đếm ngược kết thúc, bắt đầu thi đấu.
Băng Thanh Ngọc Kiệt đá một cước vào cán thương, cầm thương trường ở trong tay, tung người nhảy một cái, giống như một tia sáng đỏ xông về phía Vương Vũ.
Vương Vũ khí định thần nhàn, thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt chủ động công tới, không hoảng hốt không vội vàng, lui về phía sau nửa bước, ngay sau đó một tay cầm chuôi của trường kích, đập nghiêng một phát hướng phía trên.
"Keng!"
Long Kích của Vương Vũ thế đại lực trầm, chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, trường thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt bị đập qua một bên, sau đó chỉ thấy Vương Vũ chợt đạp về phía trước một bước, tay trái mang chưởng, thuận thế công kích phần đầu của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt vội né sang một bên, thương trường chống xuống đất một cái, hai chân đạp đất phi thân lên, bay tới sau lưng Vương Vũ, xoay tay bắn một phát thương vào gáy hắn.
Vương Vũ như có mắt sau lưng vậy, chỉ thấy hắn vung Long Kích ra sau lưng, không lệch một chút nào, vừa vặn phong bế quỹ tích công kích của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
"Đốc!"
Một tiếng trầm đục phát ra, Long Kích nặng nề đập vào cán thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt đang ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, trực tiếp bị đập bay ra ngoài. Nhưng ngay lúc này, nàng liền thi triển Ưng Đạp, vững vàng rơi xuống đất, thân thương vung mạnh từ dưới lên, vạch ra một đường vòng cung về phía lưng của Vương Vũ. Hai chân của Vương Vũ lần lượt thay nhau xoay người tránh thoát công kích, sau đó hắn lấy thân làm trục, vung Long Kích lên quét một vòng về phía Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt tự biết mình không địch lại, liền lật đật nhảy về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Vương Vũ, nhờ vậy mới không bị một kích của Vương Vũ quét trúng.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem kỹ năng, vô luận là cao thủ võ lâm trên khán đài hay là đám hậu bối võ lâm ở phía dưới, thấy một phen tỷ thí của hai người trên đài đều đồng loạt lộ ra vẻ thán phục.
Trong mắt người bình thường, hai người chỉ giao thủ vẻn vẹn một hiệp, thế nhưng ở trong mắt người tập võ, một hiệp này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ bị đối phương tấn công vào chỗ yếu hại.
May mắn đây đang là ở trong trò chơi, nếu như ở trong thực tế, tỷ thí như vậy chỉ sợ là không được cho phép.
Quả thực là tháng côn năm đao cả đời thương, thương là môn khó luyện nhất trong tất cả các môn võ học, giết người và bị giết đều rất dễ dàng, có thể thu phóng tự nhiên giống như hai người trên đài thực sự rất khó.
Hai người Vương Lý đều là hậu bối trong giới võ thuật, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau. Cho dù là kỹ thuật dùng thương của Băng Thanh Ngọc Khiết so sánh với Vương Vũ thì hơi có vẻ non nớt, nhưng bù lại một thân công phu của nàng lại làm cho đám lão già trên đài kia cảm giác sâu sắc được thế nào gọi là hậu sinh khả úy.
"Lão Lý... Nhà các ngươi có một đứa con gái giỏi đấy." Mấy ông già trên đài rối rít tâng bốc lão già nhà họ Lý.
"Xấu hổ xấu hổ!" Lão già nhà họ Lý thở dài, nói: "Vẫn không thể so với tên nhóc của nhà họ Vương kia."
"Khà khà khà!"
Đồng chí Lão Ngưu để tay sau ót, miệng đã ngoác ra đến tận mang tai.
"Hừ!"
Trên lôi đài, Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Dễ như trở bàn tay, làm ít ăn nhiều, không nghĩ tới ngươi đã đến cảnh giới này, tại sao lại không công kích ta? Ngươi xem thường ta sao?"
"Ha ha!" Vương Vũ không khách khí cười nói: "Mới có hơn một tháng mà ngươi đã tiến bộ như vậy, xem ra không gian phát triển của ngươi còn rất lớn, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ, nếu ta muốn công kích thì ngươi sẽ không có cơ hội giao thủ với ta nữa."