Trang 613# 2
Chương 1227: Lưng eo hợp nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cuồng vọng!!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt biết rõ mình không địch lại Vương Vũ, thế nhưng vẫn dám rút thương đâm tới, có thể thấy được nàng là loại người tâm cao khí ngạo.
Vì thế khi bị Vương Vũ dùng ngôn ngữ công kích như vậy, trong lòng Băng Thanh Ngọc Kiệt rất giận dữ, liền thi triển ra thân pháp, lần nữa giơ thương nhằm phía Vương Vũ.
Băng Thanh Ngọc Kiệt vóc người cân xứng, dung mạo xinh đẹp, mỗi một lần giơ thương, hoặc bên trái hoặc bên phải, hoặc trước hoặc sau, hoặc trên hoặc dưới, nhanh như du long nhẹ như cầu vồng, giống như... Hết từ rồi, dù sao thì cũng trông rất đẹp mắt.
Trường thương trong tay Băng Thanh Ngọc Kiệt vung lên, thương ảnh che kín cả bầu trời, bao phủ Vương Vũ, như bạo vũ lê hoa, từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn.
Nhưng mà Vương Vũ vẫn sừng sững như núi bất động, đối mặt với thế công như thủy triều của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Long Kích trong tay không chút hoang mang, bổ ngang dựng thẳng, chiêu thức mặc dù nhìn có vẻ đơn giản thô bạo, nhưng mỗi lần đều vừa đúng chặn lại công kích của Băng Thanh Ngọc Kiệt, từ đầu đến cuối, chân không hề di động nửa bước.
Tẩm ngẩm đấm chết voi, phản phác quy chân!
Chứng kiến cảnh giới thương pháp của Vương Vũ, giới cao thủ võ thuật trên đài đều giật mình sợ hãi.
Mọi người đều là cao thủ võ lâm thành danh đã lâu, tuy là võ thuật của bọn họ không phải là kỹ thuật dùng thương, nhưng vạn pháp quy nhất, một môn hiểu, mọi môn hiểu, bọn họ đã luyện võ thuật đến cảnh giới này, có dùng binh khí nào đi nữa cũng không có sự khác biệt quá lớn.
Công kích của Băng Thanh Ngọc Kiệt tuy sắc bén, các vị cao thủ vẫn tin tưởng bản thân có thể đón đỡ toàn bộ. Thế nhưng để tay lên ngực tự hỏi, có thể nhẹ nhàng ngăn lại toàn bộ công kích của Băng Thanh Ngọc Kiệt như Vương Vũ, sợ rằng nhìn toàn bộ giới võ thuật cũng không tìm ra một người nào khác.
Kỳ tài ngút trời, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chứng kiến hai người tranh đấu, không chỉ có người trong nghề, ngay cả đám khán giả xem náo nhiệt cũng đều cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy rằng hai người đánh nhau cả buổi không hề dùng một kỹ năng nào, hơn nữa cũng không ai mất máu, tuy nhiên dù có là người thường đi nữa, nhìn hai người biểu diễn các loại kỹ thuật né tránh công kích, dự đoán công kích, đón đỡ công kích như vậy vẫn có thể hiểu được công phu của họ cao thâm tới mức nào.
Hai người nhất động nhất tĩnh. Nếu động như sóng biển, vô khổng bất nhập, lúc tĩnh lại như thái sơn, lấy bất biến ứng vạn biến.
Cùng là một đòn chém ngang bình thường, thế nhưng uy lực khi hai người thi triển ra nếu so sánh với đám người bình thường thì như đang so sánh với đám trẻ con nghịch đao nghịch kiếm vậy.
Lúc này trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng: "Mẹ nó, chúng ta... đang chơi trò chơi sao? Tại sao ta cảm giác như bọn họ đang chơi giả lập võ thuật vậy?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt đã sử dụng hết tất cả kỹ thuật dùng thương của mình nhưng vẫn không thể phá vỡ được phòng ngự của Vương Vũ, trong lòng nghiễm nhiên có chút nôn nóng. Hơn nữa Long Kích của Vương Vũ vừa nhanh vừa mạnh, cảm giác áp bách mười phần, không mất quá nhiều thời gian, động tác của Băng Thanh Ngọc Kiệt bắt đầu tán loạn. Dưới tình thế cấp bách, Băng Thanh Ngọc Kiệt cầm lấy cán thương, nhẹ dùng sức, vung ra chín thương ảnh.
Cửu Long Thám Vân Thương!!
"Ha ha!"
Vương Vũ mỉm cười, tay trái cầm kích, tay phải vung về phía trước, đánh bay chín thương ảnh, sau đó vươn tay, bắt được thân thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
"Xuống dưới sàn đấu đi!"
Vương Vũ hét lớn một tiếng, trên tay thuận thế dùng sức một chút, Băng Thanh Ngọc Kiệt thu lực không kịp, bị Vương Vũ quăng lên trời.
"Cái này... không thể nào!"
Con ngươi của Băng Thanh Ngọc Kiệt co rụt lại, cuống quít buông hai tay ra, điều chỉnh thân hình ở giữa không trung, nhấc mạnh tay vung một quyền về phía đầu Vương Vũ.
Vương Vũ hít sâu một hơi, giậm mạnh chân một cái.
"AAA!!"
Nương theo một tiếng hét lớn, cùi chỏ phải của Vương Vũ bỗng nhiên đánh ra.
Cùng lúc đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt giống như cố ý phối hợp, đột nhiên xuất hiện ở trước khủy tay Vương Vũ.
"Phanh!"
Một tiếng trầm đục vang lên, trước khi nắm tay của Băng Thanh Ngọc Kiệt đập vào Vương Vũ, cùi chỏ của hắn đã nặng nề đập vào ngực của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Trong trò chơi không có quy tắc ngực to sẽ giảm lực va chạm, vì vậy sau khi dính một khuỷu tay của Vương Vũ, Băng Thanh Ngọc Kiệt không kịp rên lên một tiếng đã bị đập thành ánh sáng trắng, truyền tống xuống dưới đài.
Vẫn là câu nói kia, không ai muốn biểu diễn võ thuật trước mặt Vương Vũ, Vương Vũ am hiểu đối phó cái này hơn là đối phó với kỹ năng nhiều lần.
Có thể nói rằng, nhất cử nhất động của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Vương Vũ còn hiểu hơn so với chính cô ta, bị người ta biết trước mình sẽ ra đòn gì, dù đánh như thế nào đi nữa thì kết quả vẫn sẽ là thua mà thôi.
Thông báo của hệ thống xuất hiện: Trận thi đấu thứ ba, Một Đám Ô Hợp - Thiết Ngưu chiến thắng.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, như thể mọi người vẫn chưa tin vào kết quả này. Sau một lúc lâu, trên khán đài ầm ầm nổ ra những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Kỳ thực trận đấu này tuyệt đại bộ phận không hiểu nội tình bên trong, dù sao thì hai người không hề thi triển một kỹ năng nào, nhưng bù lại những kỹ thuật đặc sắc đã đền bù tiếc nuối của khán giả, lưu lại cho mọi người một ký ức khó phai về một trận đấu mãn nhãn.
"Cái này... Kết thúc rồi à?"
Người chủ trì vẫn chưa thỏa mãn, kinh ngạc hỏi Vương Vũ ở trên đài: "Vừa rồi các ngươi sử dụng võ thuật sao? Một đòn cuối cùng của ngươi làm như thế nào vậy? "
"Lưng eo hợp nhất!"
Vương Vũ nhàn nhạt trả lời một câu, nhảy xuống lôi đài.
Toàn bộ khán đài lần nữa lại bộc phát ra tiếng vỗ tay giống như thủy triều.
"Võ thuật... Không nghĩ tới trên thế giới thật sự có thứ này..."
“Đúng vậy... Thật là đáng để học."
Từ đó, khán giả rốt cục cũng dùng con mắt từ nội tâm để nhìn võ thuật cổ xưa.
Nhóm cao thủ võ lâm chứng kiến khán giả ham học hỏi như vậy, sốt ruột, kích động, lệ nóng rơi đầy mặt, nhao nhao tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tung ra bảng hiệu của môn phái: "Muốn học võ thuật hãy tìm chúng ta, chúng ta là võ lâm chính tông."
"Võ lâm chính tông?"
Đám khán giả nhìn thoáng qua bảng hiệu của các môn phái.
“Lục Hợp Môn”, “Tâm Ý Môn”, “Yến Tử Môn”...
Nhất thời cả đám đều nhao nhao bĩu môi: "Lượn đi, vừa nhìn đã biết là môn phái hạng ba..."
"Phốc..."
Các cao thủ võ lâm hộc máu, muốn sụp đổ.
…...
"Đại tỷ, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào, vẫn đánh tiếp à??"
Giết người diệt tâm, đám người Toàn Chân Giáo đã triệt để thành công rồi.
Băng Thanh Ngọc Kiệt là trụ cột tinh thần của toàn đội. Thời điểm Vương Vũ đánh bại Băng Thanh Ngọc Kiệt, hắn cũng đã triệt để đạp đổ lòng tin của tất cả mọi người.
Lúc này mọi người của chiến đội Võ Sư Không Khóc thậm chí còn bắt đầu có chút hoài nghi rằng, mình có phải là đối thủ của đám người Toàn Chân Giáo hay không.
"Đánh! Sao lại không đánh!" Băng Thanh Ngọc Kiệt nói:"Lúc này mới chỉ là trận thứ ba mà thôi, ngoại trừ tên họ Vương kia, đội ngũ của bọn họ không còn ai là cao thủ, trận thứ tư Thập Tam lên đi!"
"Được rồi!" Cơ Thập Tam suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu một cái.
Võ thuật của Cơ Thập Tam không hề kém hơn Băng Thanh Ngọc Kiệt, chỉ là ở trong game có chênh lệch về trang bị, thế nên thực lực tổng thể hơi kém hơn một chút so với Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Trái lại bên phía Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ ra, đám còn lại không có ai xứng đáng để làm đối thủ cả.
Dĩ nhiên, Vô Kỵ cũng đã sớm nghĩ đến điểm này, lúc này cũng đã chọn xong đội viên chiến đấu trận thứ tư.
Đặt niềm tin vào Bắc Minh Hữu Ngư, Vô Kỵ phân phó: "Lão Ngư, lần này phải trông cậy vào ngươi rồi, chúng ta đã thắng ba ván, hai ván phía sau chỉ cần không để bọn họ kéo gần tỉ số lại là được rồi, nên làm như thế nào ngươi tự hiểu."
Bắc Minh Hữu Ngư hiểu ý gật đầu, cười nói: "Ta đã biết!"
Sau khi hai bên đã lựa chọn xong tuyển thủ để thi đấu trận thứ tư, ánh sáng trắng lóe lên, Cơ Thập Tam và Bắc Minh Hữu Ngư truyền tống lên lôi đài.
"Hắc hắc!"
Nhìn thấy Cơ Thập Tam ở phía đối diện đang căm tức nhìn mình, Bắc Minh Hữu Ngư xấu hổ cười cười, lui lại mép sàn đấu.