Trang 614# 1
Chương 1228: Vô Kỵ mưu tính sâu xa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thời gian đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu.
Cơ Thập Tam cất bước lên trước, vươn tay ra định túm lấy Bắc Minh Hữu Ngư.
Bắc Minh Hữu Ngư đương nhiên biết mình không phải đối thủ của Cơ Thập Tam, cho nên cười khẽ, lúc này lập tức thi triển Tiềm Hành.
Cơ Thập Tam nhìn thấy thế, vẻ mặt hơi cứng lại, cuống quýt đứng vững thân thể, sử dụng giác quan để cảm nhận vị trí của Bắc Minh Hữu Ngư.
Lăn lộn với Vương Vũ lâu như vậy, làm sao Bắc Minh Hữu Ngư không biết, đám người biết võ công này thăm dò ra vị trí của đối thủ đang ẩn thân bằng cách nào chứ.
Nhìn thấy Cơ Thập Tam có bộ dạng này, Bắc Minh Hữu Ngư hoảng hốt vội vàng xoay người đi, không để sự chú ý của mình dừng lại trên người Cơ Thập Tam nữa.
Nhưng mà Cơ Thập Tam cũng không phải người ngu, rút ra một cây trường côn, bắt đầu xoay vòng vòng linh tinh khắp nơi, định lừa gạt Bắc Minh Hữu Ngư xuất hiện.
Lôi đài nhỏ như vậy, cây gậy của Cơ Thập Tam nhanh chóng khua đến bên cạnh Bắc Minh Hữu Ngư rồi.
Ngay khi Bắc Minh Hữu Ngư sắp bị đánh trúng đến nơi, Bắc Minh Hữu Ngư cắm đầu lao xuống đất.
"Hắn ta đang định tự sát đấy à?"
Những người xem vẫn còn đang khó hiểu tại sao Bắc Minh Hữu Ngư lại phải làm như vậy.
Lúc này, chỉ nghe thấy âm thanh "bõm!" giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt nước, Bắc Minh Hữu Ngư thế nhưng chui xuống đất rồi.
"Bà mẹ nó!"
Nhìn thấy Bắc Minh Hữu Ngư chui xuống dưới đất, tất cả mọi người không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngay cả lực chú ý của đám cao thủ chuyên nghiệp cũng đều bị hấp dẫn, tất cả nhìn hết về phía này.
"Cái này không phải là Độn Thổ hay sao? Không thể tưởng tượng được Toàn Chân Giáo lại còn có loại cao thủ như vậy, nhất định phải cẩn thận."
Rất rõ ràng, võ công mà Vương Vũ vẫn lấy làm kiêu ngạo trong mắt những cao thủ chuyên nghiệp cũng không có khả năng trấn áp bằng một kỹ năng.
Là người chơi duy nhất trong Toàn Chân Giáo có thể lên trời xuống đất được, Bắc Minh Hữu Ngư thế nhưng là cao thủ ẩn nấp trong cả ba môi trường nước, đất và không trung, xét về bản lĩnh chạy trốn, e rằng Vương Vũ cũng phải chịu lép vế.
Ẩn thân, Cơ Thập Tam còn có thể dựa vào sát khí để cảm giác được, không cảm giác được thì còn có thể lấy gậy xoay vòng vòng.
Nhưng mà Thuật Độn Thổ này lại là kỹ năng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Cơ Thập Tam đương nhiên cũng không có chút phương pháp đối phó nào.
Cứ như vậy, Bắc Minh Hữu Ngư cũng không giao đấu trực diện với Cơ Thập Tam, mà chơi trốn tìm trong đằng đẵng ba mươi phút đồng hồ.
Đáng thương Cơ Thập Tam một mình vung gậy giống như đang biểu diễn côn pháp cá nhân, suýt nữa còn bị người ta chơi đùa đến phát điên.
Ba mươi phút trôi qua, cả hai người đều không được điểm nào xuống khỏi lôi đài...
Kết quả như vậy thật sự khiến người đàn ông cao to như Cơ Thập Tam không thể chấp nhận nổi ôm đầu khóc rống, đám người Niệm Lưu Vân cũng đồng cảm theo đến mức nước mắt giàn giụa.
Giờ phút này chiến đội Võ Sư Không Khóc đã khóc mất một nửa rồi.
Đám khốn khiếp Toàn Chân Giáo này, thật sự là làm ăn luyên thuyên, đây tuyệt đối là cuộc chiến tâm lý giống như sách giáo khoa vẫn thường nhắc đến, ai mà có thể ngờ được nghề nghiệp vua PK như Thích khách lại có thể bị người ta lấy ra để cố tình kéo dài thời gian như thế chứ.
Trận thứ năm, Vô Kỵ lên sàn đấu.
Đối thủ nhìn thấy Vô Kỵ đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết đồ vô liêm sỉ này ngay tại chỗ, dù sao tất cả mọi người đều biết Vô Kỵ là đầu não của Toàn Chân Giáo, ý kiến ngu ngốc của mấy trận đấu trước đều xuất phát từ bàn tay của hắn ta, oan có đầu nợ có chủ, cho dù không thắng được trận đấu này thì cũng có thể đánh cho thằng chó này một trận nhừ đòn, cũng có thể trút giận được phần nào đó không phải sao.
Vô Kỵ đương nhiên sẽ không cho đối thủ có cơ hội này, ngay từ khi trận đấu vừa bắt đầu... Ngay khi đối thủ còn đang nóng lòng muốn ra tay, định đánh cho Vô Kỵ vãi cả shit ra thì Vô Kỵ thuận tay lựa chọn đầu hàng.
"..."
Tinh thần đối thủ đã lên đến bờ biên giới sắp sụp đổ, lập tức phun thẳng một ngụm máu ra ngoài.
Khán giả lại càng xuỵt một tiếng ầm ĩ.
Vòng đấu thứ nhất 3: 1 kết thúc giống như một vở hài kịch vậy, tất cả mọi người hoàn toàn có thêm nhận thức mới đối với sự không biết xấu hổ của Toàn Chân Giáo.
Ngoại trừ trận đấu thứ ba hai bên mạnh mẽ quyết đấu ra, những trận khác đều là thứ gì thế hả, ngoại trừ chơi xỏ thì cũng là bị coi thường, lúc này mọi người mới hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói kia của Vô Kỵ chính là: Cho dù có sửa đổi quy tắc, chúng ta cũng vẫn có thể không biết xấu hổ như trước thôi.
Nhóm chiến lược game của công ty game đang xem phát sóng trực tiếp cũng không nhịn được thở dài nói: "Đám người kia không đi làm chiến lược thật sự là quá đáng tiếc..."
Cùng lúc đó, trong game tiết mục ngắn của Toàn Chân Giáo được lưu truyền rộng rãi ví dụ như "làm người không nên Toàn Chân quá đâu", "Các ngươi như vậy thì có khác gì Toàn Chân Giáo cơ chứ" vân vân gì đó, chỗ nào cũng có.
Danh tiếng xấu xa của Toàn Chân Giáo lan rộng cũng coi như hoàn thành nguyện vọng vĩ đại của Vô Kỵ cho dù làm một đống phân, cũng phải làm một đống phân to nhất thối nhất, phải thối đến mức độ trên đời này ai ai cũng biết đến, phải thối đến mức nổi tiếng thiên hạ.
"Ngươi nói xem, bây giờ chúng ta đi ra ngoài có thể nào bị những người xem bắt lại đánh cho một trận hay không?"
Trong phòng nghỉ ngơi, mấy người Toàn Chân Giáo cũng nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi...
Trước đây ở trong game, cho dù có bị người ta đuổi giết đến mức độ nào chăng nữa cùng lắm cũng chỉ chết một lần mà thôi, nhưng mà bây giờ là trong thực tế, nếu bị người ta chặn lại, làm sao còn có đường sống nữa cơ chứ.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, một ngày kia đạt được lý tưởng, cơ bản cũng là khi sinh mạng đến lúc kết thúc, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu cả.
"Không bao gồm cả ta đâu nhé." Vương Vũ đắc ý nói: "Vừa nãy khi thi đấu ta không hề giở trò gì đê tiện ra hết."
"Cũng không bao gồm ta đâu nhé! Ta căn bản còn chưa hề thi đấu." Yêu Nghiệt Hoành Hành cười.
Vô Kỵ chẳng biết xấu hổ nói: "Chắc chắn cũng không bao gồm ta đâu, lúc đó ta đã nhận thua rồi, bọn họ không thể nào lại không cho ta nhận thua nữa chứ."
"Thôi ngay nhé!" Minh Đô chỉ vào Vô Kỵ kêu lên: "Những ý kiến vô liêm sỉ này đều do ngươi nghĩ ra cả, ngươi mới là đầu sỏ gây tội! Ngươi đừng mơ có thể phủi sạch được quan hệ nhé, mau mau nghĩ biện pháp đi."
"Ồ..." Vô Kỵ trầm ngâm một lát rồi nói: "Thật ra cũng không phải không có biện pháp gì, không bằng chúng ta chọn lấy một đại biểu đi ra ngoài chịu đánh thôi vậy."
"Rất có lý!" Mọi người đồng loạt nhất trí: "Đại biểu kia phải có gương mặt xấu đặc biệt đến mức khiến người ta oán hận, có như vậy thì khi đánh mới có thể trút giận được."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn sang Minh Đô.
"Được rồi được rồi! Đừng nói chuyện linh tinh nữa!" Minh Đô nói sang chuyện khác, nghiêm túc nói: "Vòng đấu tiếp theo chúng ta phải thi đấu như thế nào đây, không thể nào lại sử dụng theo phương pháp như vừa nãy được đâu."
"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Vòng đấu tiếp theo không có chiến lược gì cả, chỉ có một câu thôi, mọi người cho rằng có thể đánh được thì đánh, nếu đánh không lại thì liều mạng chạy là được, bây giờ chúng ta đã chiếm ưu thế rồi, vòng thứ hai có thể lăn lộn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu điểm, đành phải mặc cho số phận thôi."
"Mặc cho số phận, có nghĩa là sao?" Mọi người không hiểu ra sao hỏi lại.
Vô Kỵ nói: "Trận đấu đầu tiên nếu lão Ngưu có cơ hội ra sân, chúng ta có thể nắm chắc năm phần, nếu cuối cùng lão Ngưu không lên sàn đấu được một trận nào, chúng ta có thể chẳng lấy nổi cho dù là một điểm, thậm chí còn có thể mất điểm, cho nên chúng ta phải đánh cược hết vào vòng thi đấu thứ ba thi đấu đồng đội!"
"Thi đấu đồng đội..." Mọi người suy nghĩ một lát nói: "Trận thi đấu đồng đội này chúng ta có thể chiến thắng được hay sao?"
Xét về trình độ tổng hợp, Toàn Chân Giáo còn xa mới bắt kịp đám người của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Dù sao Toàn Chân Giáo bên này chỉ có một mình Vương Vũ có thể một mình gánh vác một phương... Thi đấu đồng đội lại không phải trò chơi của một người.
Trận đấu trước đó mọi người còn có thể lén lút gian lận sử dụng một chút mánh khóe, còn thi đấu đồng đội cuối cùng tuyệt đối không thể qua loa được một chút xíu nào cả.
Cho nên ngay từ khi vừa bắt đầu, mục tiêu của mọi người đã là cố gắng đạt thật nhiều điểm ở hai trận thi đấu trước một chút, sau đó thi đấu đồng đội cuối cùng sẽ chơi trốn tìm với đối thủ trong bản đồ, miễn là có thể kéo dài thời gian đến khi kết thúc, mọi người vẫn coi như chiến thắng.
Không nghĩ đến Vô Kỵ lại đặt hết tiền cược vào một trận cuối cùng này.
Vô Kỵ cười nói: "Bọn họ chỉ có duy nhất một nghề nghiệp Võ sư, khi đánh đồng đội ta đã có sẵn chiến thuật đối phó rồi, có điều chiến thuật này của ta nhất định phải có một yếu tố quan trọng!"
"Yếu tố quan trọng gì vậy?"
"Sân bãi!" Vô Kỵ thản nhiên nói.