Trang 614# 2
Chương 1229: Chết dưới hoa mẫu đơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Quy tắc thi đấu của giải đấu chuyên nghiệp cũng khác với khi thi đấu dự tuyển.
Thi đấu dự tuyển có yếu tố sân khách và sân nhà, chiến đội sân nhà có thể ưu tiên lựa chọn cảnh tượng bản đồ, hơn nữa điểm cũng căn cứ vào tổng điểm số trận thắng và số điểm được cộng thêm để tính toán.
Ví dụ như Toàn Chân Giáo vòng đấu đầu tiên, không chỉ có điểm ở ba trận thắng mà còn có năm điểm thắng xuất sắc, tính toán như vậy sẽ vô cùng phiền phức, mỗi lần tính điểm Ngưu sư phụ đều cảm thấy vừa câu chữ lại vừa chẳng hiểu gì cả.
Cho nên trong giải đấu chuyên nghiệp, bên tổ chức đã hơi sửa lại quy tắc một chút.
Cảnh tượng bản đồ sẽ được luân phiên lựa chọn, chiến đội bên sân nhà mặc dù có quyền lợi chọn bản đồ trước, nhưng mà vòng thi đấu thứ hai thì phải để cho chiến đội khác lựa chọn sân bãi, vòng thứ ba sẽ lại đổi ngược lại.
Mà phương pháp tính điểm cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều, thô bạo tính theo số đầu người, nếu hai bên hòa thì sẽ không tính điểm.
Nói cách khác, cảnh tượng của vòng thứ hai mặc dù thuộc về lựa chọn của Toàn Chân Giáo, nhưng cứ cho là Toàn Chân Giáo có thể hoàn toàn chiến thắng cả năm trận, trận thứ ba mà không đánh đối thủ cho tử tế thì rất có thể sẽ hòa nhau.
"Nhưng mà..." Xuân Tường nhíu mày một cái nói: "Nếu như vòng thứ hai chúng ta lựa chọn bản đồ thật rộng lớn, sau đó chỉ trốn không đánh, không phải bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra chiến thuật của chúng ta hay sao? Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không dễ dàng gì đánh được vòng thứ ba đâu."
Đám người Toàn Chân Giáo kia ngay từ đầu đã quyết định phương pháp xong rồi, chiến thuật của vòng thứ hai cũng giống như vòng đầu tiên, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì hành động theo tiếng gọi con tim thôi.
Còn tiếp tục như vậy nữa, đến vòng thứ ba đối thủ sẽ đề phòng chiến thuật của Toàn Chân Giáo, nói như vậy, chẳng biết được hươu sẽ chết trong tay ai đâu.
"Hì hì!" Vô Kỵ nham hiểm cười nói: "Chính là muốn để cho bọn chúng nhìn thấu phương pháp chiến đấu của chúng ta."
Tất cả mọi người: "..."
Mặc dù mọi người vẫn chưa hiểu trong đầu Vô Kỵ rốt cuộc đang tính toán cái gì, có điều dựa theo tính cách thằng ranh này chỉ ăn lợi ích không chịu thiệt thòi thì chắc chắn đã lại giấu giếm mưu đồ hư hỏng nào đó ở đâu rồi, cho nên đám người này cũng không lo lắng quá mức.
Nhưng ngược lại bên phía Băng Thanh Ngọc Kiệt, khí thế chiến đấu của đám người này lại khá sa sút.
Cơ Thập Tam đã tỉnh lại từ trong thống khổ, phẫn hận mắng to: "Làm thế nào bây giờ? Khi chúng ta ở trên sân nhà, đám không biết xấu hổ kia cũng có thể chơi xỏ được rồi, lần này là bọn chúng chọn cảnh tượng, chắc chắn lại càng dựa vào đó mà làm như thế!"
"Không sao..." Băng Thanh Ngọc Kiệt suy nghĩ một lát, sau đó khoát tay nói: "Cho dù bọn chúng có may mắn đến thế nào chăng nữa, năm trận sắp tới đây cũng không thể thắng lợi hoàn toàn, cùng lắm cũng chỉ được tám phần thôi, huống chi vòng này hoàn toàn dựa vào may mắn, bọn chúng có thể lấy được nhiều điểm hơn chúng ta hay không cũng chưa chắc mà."
"Nhưng nếu vòng thứ ba bọn chúng lại tiếp tục chơi xấu nữa thì sao?" Niệm Lưu Vân vẫn còn sợ hãi trong lòng giơ tay lên hỏi.
"Đần độn!" Băng Thanh Ngọc Kiệt liếc mắt trừng Niệm Lưu Vân một cái nói: "Ngươi sẽ ngã xuống hai lần trong cùng một cái hố sao? Hơn nữa vòng thứ ba là thi đấu đồng đội, chúng ta mới là người lựa chọn cảnh tượng, dù sao bọn chúng cũng không thể ẩn thân kéo dài thời gian mãi được chứ."
"Rất có lý, rất có lý!"
Mọi người ngầm hiểu trong lòng đều rối rít gật đầu.
"Cho nên, vòng đấu này chúng ta chỉ cần thật bình tĩnh là được rồi, chúng ta sẽ đặt cược hết vào vòng đấu thứ ba!" Khi nói chuyện, trên mặt Băng Thanh Ngọc Kiệt lộ ra nụ cười mỉm đã có sẵn tính toán trong lòng.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, trận thi đấu của vòng đấu thứ hai bắt đầu.
Trong giải đấu chuyên nghiệp, quy tắc xa luân chiến là tùy tiện rút thăm tên của một người trong mười hai đội viên trong hai bên chiến đội để lên sàn đấu.
Loại quy tắc này thực ra không được thuận lợi lắm đối với Toàn Chân Giáo... Dù sao trình độ mấy người Toàn Chân Giáo có cao có thấp, từ Vương Vũ không có ai là đối thủ cho đến Mục Tử Tiên không thể là đối thủ của ai, điều này đại biểu cho hai giai cấp cực kỳ cao cấp và cực kỳ thấp kém trong game.
Chọn được Vương Vũ thì tốt quá rồi, vòng này nắm chắc năm điểm, chọn phải Mục Tử Tiên ấy à, mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận số phận rồi.
Đúng như tất cả mọi người dự đoán, Toàn Chân Giáo quả nhiên chọn được một cảnh tượng vô cùng phù hợp với việc chơi trốn tìm Rừng Rậm Lạc Đường.
Rất rõ ràng mấy con hàng này muốn chơi trốn tìm với đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt ở trong rừng cây này mà, có thể phát huy tinh thần không biết xấu hổ đến tận cảnh giới này, cũng thật sự là đám khốn khiếp làm khó người ta quá rồi.
Đương nhiên rồi, làm tác giả còn khó hơn nữa, làm một con bò thẳng thắn, vì phải miêu tả được sự vô liêm sỉ của Toàn Chân Giáo mà vắt hết óc ra suy nghĩ, tóc trên đầu cũng rụng sạch rồi, cái này nếu đổi lại thành Mario không biết xấu hổ ở nhà hàng xóm, ông ta nhất định có thể hạ bút thành văn được ngay.
Vòng thi đấu bắt đầu, ánh sáng tối xuống, hệ thống chiếu xuống hai cột ánh sáng, bắt đầu tùy ý lựa chọn tuyển thủ tham gia thi đấu của hai bên.
Trận đầu tiên, người lên sàn đấu của chiến đội Một Đám Ô Hợp là Danh Kiếm Đạo Tuyết, tuyển thủ của chiến đội Võ Sư Không Khóc là anh bạn nhỏ Hữu Long Tắc Linh.
Danh Kiếm Đạo Tuyết đương nhiên biết mình không phải đối thủ của Hữu Long Tắc Linh, thời gian đếm ngược của trận đấu vừa bắt đầu, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã lập tức ẩn thân chạy trốn vào tận sâu trong rừng rậm.
Hữu Long Tắc Linh mang gương mặt mơ hồ nhìn nơi Danh Kiếm Đạo Tuyết biến mất, cũng không đuổi theo nữa.
Vừa thấy người chơi Toàn Chân Giáo lại chơi chiêu thức này, nhân viên công tác của bên tổ chức lại cảm thấy đau đầu, vốn dĩ trận đấu hôm nay có thể kết thúc vào lúc bốn giờ chiều, nhưng nếu cứ tiếp tục để bọn họ thi đấu theo kiểu này, còn không phải kéo dài đến tối luôn sao?
Hết cách rồi, đã vì chuyện của Toàn Chân Giáo mà sửa lại quy tắc lại một lần rồi dù sao cũng không thể sửa đổi quy tắc thêm lần nữa chứ, cũng may đã có hạn chế thời gian ba mươi phút, nếu lại thay đổi nữa thì thật sự có chút quá mức rồi.
Có điều chuyện này cũng khiến cho bên tổ chức âm thầm thức tỉnh, lần tiếp theo tuyệt đối không thể mời loại chiến đội như thế này đến để thi đấu nữa, mẹ nó quá ảnh hưởng đến trải nghiệm thi đấu rồi.
Sau ba mươi phút... Hai bên kết quả hòa ra khỏi sàn đấu.
Trận thứ hai, lại là Linh Lung Mộng đấu với Cơ Thập Tam.
Linh Lung Mộng là Cung thủ, ban đầu đã chạy trốn nhanh hơn người khác rồi, Linh Lung Mộng lại còn là Cung thủ đặc biệt, kết quả đương nhiên không cần nhìn cũng đủ hiểu.
Sau ba mươi phút... lại là kết quả hòa lên sàn đấu.
Tình hình chiến đấu bây giờ, vẫn còn là 3: 1 như trước, mà những người xem cũng hoàn toàn quen với màn biểu diễn của đám hài kịch này rồi, khát vọng duy nhất của bọn họ bây giờ chính là Vương Vũ và Băng Thanh Ngọc Kiệt được tùy ý lựa chọn ra, hai người đánh một trận thật đặc sắc, cũng không lãng phí mấy tiếng đồng hồ mọi người ngồi chỗ này xem chơi trốn tìm.
Mẹ nó, chơi Tìm Đường Chết Trong Cảnh Tuyệt Vọng cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy.
Cũng không biết là đại thần hệ thống nghe thấy lời cầu nguyện của mọi người hay là nhân viên công tác động tay động chân, rốt cuộc, trận thứ ba, cột ánh sáng lại chiếu xuống trên người Băng Thanh Ngọc Kiệt một lần nữa.
Mà Toàn Chân Giáo bên này lại chọn ra được một người không am hiểu chuyện chạy trốn cho lắm, Xuân Tường.
"Bà mẹ nó, tại sao lại là ta chứ?"
Rất rõ ràng, là một Thuật sĩ, Xuân Tường chưa bao giờ sở trường về đấu một chọi một, nhất là khi đối thủ lại là một cao thủ như Băng Thanh Ngọc Kiệt, khiến cho Xuân Tường tinh thần sụp đổ rồi.
Nếu đổi lại là người khác, Xuân Tường vẫn còn có thể chạy trốn được, nhưng mà chiều dài của vũ khí trong tay Băng Thanh Ngọc Kiệt, vung lên có thể hất người ta văng ra đằng trước đến mấy mét.
"Đi đi Xuân ca, đừng thua quá khó nhìn!"
Vô Kỵ vỗ bả vai của Xuân Tường cố gắng bơm hơi cổ động.
Minh Đô cũng đừng bên cạnh phụ họa: "Thật hâm mộ Xuân huynh, có thể có được cơ hội giao đấu một trận với người đẹp."
"Đúng vậy đó... Nếu như là ta, chết đi cũng đáng, chết dưới hoa mẫu đơn..."
Ký Ngạo bắt đầu ngâm thơ.
"Vậy các ngươi thì sao?" Xuân Tường đen mặt trừng hai người kia.
Ba người trăm miệng một lời: "Đại Xuân, đây là cơ hội mà trời cao ban tặng cho ngươi, là anh em tốt sao lại có thể cướp đoạt tình yêu của người khác được, dũng cảm một chút đi, sự an bài của trời cao là quan trọng nhất đấy."
"Đệt mợ nhà các ngươi!" Xuân Tường giận dữ chửi một câu, bị truyền tống lên sàn thi đấu.