Trang 615# 1
Chương 1230: Nàng Xuân Tường tính toán không bỏ sót
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trên sàn thi đấu, Băng Thanh Ngọc Kiệt vác thương, vẫn là vẻ mặt người lạ đừng đến gần như trước.
"Hừ!"
Nhìn thấy Xuân Tường ở đối diện, Băng Thanh Ngọc Kiệt không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Băng Thanh Ngọc Kiệt, trong Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ ra thì đều là một đám chuột nhắt, nhất là Xuân Tường. Tên đê tiện này khi thi đấu ở vòng đầu tiên, hành động đê tiện nhất, vượt xa bất kỳ người chơi Toàn Chân Giáo nào khác.
Dựa vào cảm xúc của anh bạn nhỏ để cho người ta bị phạt ném ra khỏi đấu trường, loại hành động không biết xấu hổ này, so với việc giả vờ ngã xuống sàn đấu còn khiến người ta oán hận hơn nhiều, loại người kiêu ngạo như Băng Thanh Ngọc Kiệt, đương nhiên hoàn toàn không thèm để đồ vô liêm sỉ này vào trong mắt.
Mà Xuân Tường vừa vào sân đấu đã nâng cao tinh thần cảnh giác mười phần, vẫn luôn híp mắt nhìn chằm chằm Băng Thanh Ngọc Kiệt, trong lòng lặng lẽ tính toán.
Xét về trốn chạy, Võ sư có thể bỏ xa Thuật sĩ mấy con phố, hơn nữa lại là loại người biết võ công như Băng Thanh Ngọc Kiệt này, đều thích thêm điểm vào mục nhanh nhẹn, hơn nữa thân thể lại còn linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều, nếu chạy thật thì Xuân Tường thật sự không có một chút cơ hội nào, chi bằng cứ đánh cược một lần tỷ số thắng còn cao hơn một chút, ít nhất cũng không đến mức chết không khó coi quá, không phải sao.
Năng lực cảm giác của Băng Thanh Ngọc Kiệt khá mạnh mẽ, bị ánh mắt bỉ ổi của Xuân Tường nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy cũng khá mất tự nhiên, tâm trạng bị nhìn chằm chằm cũng vô cùng phiền chán.
Ngay từ khi trận đấu vừa bắt đầu, Băng Thanh Ngọc Kiệt đã không nói hai lời, giơ trường thương lên, ngay lập tức từ ngay trước mặt đâm thẳng về hướng Xuân Tường.
Xuân Tường híp mắt lại, nhìn thân hình Băng Thanh Ngọc Kiệt đang xông về phía này, vội vàng lùi về phía sau từng bước một, lại vụng về bước từng bước sang bên cạnh, đồng thời chắp tay sau lưng chọc pháp trượng xuống mặt đất để giữ thăng bằng.
"Phập!"
Một thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt thất bại, đâm xuống mặt đất bên cạnh Xuân Tường.
"??"
Băng Thanh Ngọc Kiệt nhìn thấy thế kinh hãi trong lòng, trên đầu toát ra một hàng dấu chấm hỏi.
Đám người Niệm Lưu Vân lại càng kinh ngạc hơn nữa nói ra: "Hả? Không đánh trúng sao?"
Không đánh trúng đối thủ chỉ là chuyện bình thường trong mắt những người chơi bình thường, nhưng trong mắt mấy người Niệm Lưu Vân lại chẳng bình thường chút nào cả.
Thương pháp của Băng Thanh Ngọc Kiệt cao đến mức nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, mặc dù không thể so sánh được với Vương Vũ, nhưng cũng là sự tồn tại số một trong đám thanh niên, đừng nói đến một người bình thường không biết chút võ công nào, cho dù là mấy người đang ngồi đây, cũng không dám hứa chắc có thể tránh thoát được một thương từ trước mặt đâm đến của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Trùng hợp làm sao, nhất định là trùng hợp!
Trong lòng Băng Thanh Ngọc Kiệt nghi ngờ chỉ vụt qua một chút rồi biến mất, một thương thất bại, một tay nắm lấy đuôi thương đột nhiên sử dụng sức lực, trường thương quét ngang về phía gáy của Xuân Tường.
Nhưng mà dường như Xuân Tường đã biết trước Băng Thanh Ngọc Kiệt sẽ làm như thế từ lâu, lúc này lập tức biến thành một dòng suối máu chảy xuống đất chui ra ngoài cách đó mấy mét, lại tránh thoát tấn công của Băng Thanh Ngọc Kiệt một lần nữa.
"Lại tránh thoát nữa kìa!" Con ngươi của mọi người đột nhiên co rút lại.
Hai thương liên tục của Băng Thanh Ngọc Kiệt đều đâm vào không khí, cảm thấy giận dữ, xách thương đã định xông đến đâm cho Xuân Tường mười mấy lỗ thủng, nhưng đúng vào lúc này, dưới chân Băng Thanh Ngọc Kiệt chìm xuống, thế mà lại không thể động đậy được.
Băng Thanh Ngọc Kiệt vội vàng cúi đầu, chỉ thấy không biết từ bao giờ, dưới chân cô ta thế mà lại sinh ra một khóm bụi gai, trói hai chân cô ta lại thật chặt.
"Hì hì!"
Xuân Tường xười hì hì, pháp trượng nâng lên, vung ra một luồng chất độc màu xanh lục bay về phía Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt nhìn thấy thế, đột nhiên ánh sáng màu vàng kim chợt lóe trên thân thể, gảy hết chất độc của Xuân Tường sang bên cạnh.
Bất Phá Kim Thân, kỹ năng thăng cấp của Kim Chung Tráo của Võ tăng, có thể ngăn cản một lượng tấn công đáng kể.
Mọi người ai ai cũng biết, Băng Thanh Ngọc Kiệt và Niệm Lưu Vân là hai thái cực, Niệm Lưu Vân vô cùng ỷ lại vào kỹ năng game, đã quên mất mình cũng là một người tập võ, mà Băng Thanh Ngọc Kiệt lại quá mức kiêu ngạo vào võ công của mình, cho nên rất hiếm khi sử dụng kỹ năng game.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt sử dụng chiêu thức trong game.
Nhưng có thể né tránh được hai lần ra tay của Băng Thanh Ngọc Kiệt, lại còn ép cho Băng Thanh Ngọc Kiệt phải đi đến bước này, mấy người chiến đội Võ Sư Không Khóc không nhịn được phải đánh giá Xuân Tường cao thêm một chút.
Xem ra thằng hèn mọn này thật sự có chút bản lĩnh.
"Ha!"
Sau khi gảy được chất độc ra, ngay sau đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt hét lớn một tiếng, thi triển Nội Tức Cuồn Cuộn, bụi gai dưới chân theo đó đứt ra.
Cùng lúc đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt phi thân lên, nhảy về phía Xuân Tường.
"Xoạt!"
Còn chưa đợi Băng Thanh Ngọc Kiệt rơi xuống đất, Xuân Tường xoay người chạy về phía sau lúc này trên mặt đất xuất hiện một vòng tròn màu đen.
"Kết Giới Hắc Ám!"
Mặc dù Băng Thanh Ngọc Kiệt vô cùng khinh thường kỹ năng trong game, nhưng cũng có hiểu biết với thuộc tính của các nghề nghiệp, đương nhiên hiểu rõ hiệu quả đặc biệt của kỹ năng Kết Giới Hắc Ám này.
Trong lòng kinh hãi, lúc này chống đỡ trường thương xuống đất, trước khi Kết Giới Hắc Ám dâng lên, nhảy ra khỏi vòng tròn.
"Quét!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa hạ xuống đất, đã nghe thấy một âm thanh kỳ quái, một vòng sương mù màu xanh lục lấy Xuân Tường là trung tâm, lan rộng ra.
"..."
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Xuân Tường trên sàn đấu vừa lăn vừa bò, hành động ngốc nghếch chậm chạp, nhưng mà từ góc độ game mà nói, lúc này Xuân Tường thế mà lại vững vàng chiếm được ưu thế.
Đặc biệt là hắn ta có thể phóng ra tỷ lệ chính xác, ngay cả cao thủ cấp chuyên nghiệp nhìn thấy cũng không nhịn được phải hít vào một hơi thật sâu.
Nghề nghiệp Thuật sĩ tuy có khá nhiều kỹ năng diện rộng, nhưng kỹ năng cũng không có tính định hướng, hơn nữa thời gian chuẩn bị trước khi tấn công và tốc độ thi triển kỹ năng cũng vô cùng chậm.
Vì vậy, nghề nghiệp này có yêu cầu cực kỳ cao đối với năng lực dự đoán và khả năng tính toán của người chơi.
Nhất là khi đối với mặt nghề nghiệp mà tốc độ cũng khá nhanh nhẹn, tỷ lệ chính xác lại càng thấp đến mức đáng thương, mặc dù có là cao thủ cấp chuyên nghiệp, cũng không dám tùy tiện để cho người chơi Thuật sĩ lên sàn đấu để thi đấu một chọi một với người khác.
Băng Thanh Ngọc Kiệt là Võ sư, lại là người tập võ, độ nhanh nhẹn mọi người vô cùng rõ ràng, tốc độ cũng không thua kém những nghề nghiệp như Cung thủ Thích khách bao nhiêu.
Mà Xuân Tường đối mặt với đối thủ như Băng Thanh Ngọc Kiệt vậy, không những không chịu yếu thế lại còn thận trọng, kỹ năng một cái lại một cái, tất cả đều trúng đích.
Loại năng lực dự đoán và khả năng tính toán như vậy quả thật nghe thấy mà rợn cả người, cho dù có nói là tính toán không bỏ sót chút nào cũng hoàn toàn không quá đáng.
Không nghĩ đến, lão già lưu manh đùa giỡn chơi khăm lừa gạt người khác ở vòng đầu tiên lại là cao thủ như vậy.
Không chỉ có những khán giả trên khán đài, Băng Thanh Ngọc Kiệt nhìn thấy Kịch Độc Tân Tinh của Xuân Tường, trên trán cũng không nhịn được toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Hết cách rồi, Băng Thanh Ngọc Kiệt ngay tại chỗ Lăn Mình một vòng tránh khỏi khói độc của Kịch Độc Tân Tinh, lăn về phía Xuân Tường cách đó không xa.
"Hì hì"
Xuân Tường cười xấu xa liếc nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt một cái, xoay người lại chạy về phía sau.
Người xưa có câu rất hay, một ngày bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Băng Thanh Ngọc Kiệt và Xuân Tường giao đấu mới mấy hiệp, nhưng đã có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, bị hãm hại nhiều lần liên tục như vậy, Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng đề phòng cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhìn thấy bộ dạng Xuân Tường như vậy, Băng Thanh Ngọc Kiệt nhất thời bỏ qua suy nghĩ tiếp tục truy đuổi, mà chẳng qua chỉ ngẩn người tại chỗ.
Nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa mới đứng lại, đột nhiên dưới chân lại chìm xuống, lại bị bụi gai quấn chặt lấy lần nữa.
"Ta!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt thầm phun một ngụm máu, hắn ta, lão già đê tiện này, thế mà lại giở trò lừa bịp!
Thời gian hồi chiêu của Bụi Gai Quấy Rầy của Xuân Tường có khoảng hai mươi giây, tuy thời gian hồi chiêu rất dài, nhưng so với thời gian hồi chiêu sáu mươi giây Nội Tức Cuồn Cuộn của Băng Thanh Ngọc Kiệt thì vẫn là khá ngắn.
Băng Thanh Ngọc Kiệt bị quấn chặt lấy, lần này thật sự mất đi năng lực hành động.
"Người trẻ tuổi, ngươi vẫn còn non lắm!"
Xuân Tường xoay người cười một tiếng bỉ ổi, pháp trượng vừa nhấc lên, mười con ác linh xuất hiện giữa không trung, bao vây Băng Thanh Ngọc Kiệt đồng thời phát động tấn công.