Trang 615# 2
Chương 1231: Băng Thanh Ngọc Kiệt Bạo Tẩu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đây là... Đây là cái quỷ gì thế?"
Nhìn thấy xung quanh Băng Thanh Ngọc Kiệt đột nhiên xuất hiện một bầy quái vật như vậy, tất cả mọi người hơi sững sờ.
Mà những người chơi đã tham gia bản thử nghiệm giới hạn thì lại không nhịn được kêu lên thành tiếng: "Triệu Hồi Tiểu Quỷ! Thế mà lại là Triệu Hồi Tiểu Quỷ!"
Hễ là người chơi đã từng chơi bản thử nghiệm giới hạn, hiếm có ai lại chưa từng nghe nói đến kỹ năng Triệu Hồi Tiểu Quỷ này, nhưng bọn họ không thể tưởng tượng ra được, kẻ dẫn theo quân đoàn tiểu quỷ quét ngang thiên hạ, thế mà lại chính là ông chú bỉ ổi của Toàn Chân Giáo.
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc vì kỹ năng của Xuân Tường, thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến cho tất cả mọi người kinh hãi đến rơi cả quai hàm.
Trạng thái nguyên thủy nhất của tiểu quỷ của Xuân Tường chỉ có thể tấn công bằng ma pháp, thuộc tính của ác ma lại nghiêng về việc trở thành một tấm khiên thịt, hôm hay tiến hóa thành ác linh, phương pháp tấn công có thể xa có thể gần, vừa có thể chống đỡ lại vừa có thể tấn công.
Đại thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt vô cùng hung ác tàn nhẫn, Xuân Tường đương nhiên không nỡ để đám đàn em mà hắn ta vất vả lắm mới luyện được tăng cấp bậc lên đi ra cứng đối cứng, vì vậy chỉ huy một đám ác linh, bao vây Băng Thanh Ngọc Kiệt bắn ra tấn công ma pháp tầm xa của bọn chúng.
Nhưng mặc dù Băng Thanh Ngọc Kiệt bị cố định một chỗ không thể động đậy, nhưng mà hai tay vẫn có thể cử động được.
Chỉ thấy trường thương trong tay cô ta hất trái đỡ phải, che trước chắn sau, bay múa mạnh mẽ đầy sinh lực như gió cuốn, phòng ngự chặt chẽ không có chút sơ hở nào.
Mười con ác linh thuộc hạ của Xuân Tường tấn công mặc dù rất dồn dập, nhưng tất cả những ma pháp bắn ra kia, đều bị Băng Thanh Ngọc Kiệt từng chiêu từng chiêu đánh rơi.
"Tổ... tổ sư... Mẹ nó cái này là loại thao tác gì vậy hả?"
Cái gì gọi là không có biến thái nhất chỉ có biến thái hơn? Cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn?"
Lần này có thể nói những người xem ở đây đã được tận mắt nhìn thấy rồi.
Cho dù là Xuân Tường, thời khắc này cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, pháp trượng giơ lên không biết làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, hiệu quả của kỹ năng khống chế của Xuân Tường kết thúc, Băng Thanh Ngọc Kiệt tránh thoát bụi gai, dưới chân thoải mái, vươn người nhảy lên định thoát khỏi vòng vây.
Xuân Tường vô cùng kinh hãi, hoảng hốt vội vàng chỉ huy đám đàn em tiến lên đánh sáp lá cà, ý đồ muốn mạnh mẽ kéo chặt Băng Thanh Ngọc Kiệt.
"Hừ!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, trường thương cắm xuống mặt đất, hai tay đột nhiên vận khí.
"Ầm!"
Một vòng ánh sáng lửa từ trên người Băng Thanh Ngọc Kiệt phát ra xung quanh.
Ác linh của Xuân Tường trực tiếp bị chấn động bay ra ngoài.
Kỹ năng hiếm có của Võ tăng Chân Khí Bao Quanh, có thể đẩy lui tất cả đối thủ mục tiêu trong phạm vi năm trăm mét xung quanh người sử dụng, cũng tạo thành sát thương.
Không đợi đám ác linh bay xa, ngay sau đó Băng Thanh Ngọc Kiệt hai tay nắm chặt cán thương đang cắm trên mặt đất, hai chân xoay một vòng đá ra ngoài.
"Rầm rầm rầm... (vì không được câu chữ nên bỏ bớt bảy chữ rầm)"
Một chuỗi tiếng vang liên tiếp vang lên, chân của Băng Thanh Ngọc Kiệt liên tục đạp lên đầu lũ ác linh.
Cùng lúc đó, trên đầu của Băng Thanh Ngọc Kiệt nhảy ra một hàng chữ: Thức Tỉnh - Vô Ảnh Cước!
Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng là chế độ tự do, lực tấn công không thấp hơn Vương Vũ bao nhiêu, hơn nữa lại còn sử dụng kỹ năng Thức Tỉnh.
Xuân Tường dù sao cũng là một Thuật sĩ giáp vải, đàn em của hắn ta cho dù có thuộc tính mạnh mẽ hơn chăng nữa, cũng đều dựa theo bản thân Xuân Tường làm cơ sở, mà cho dù là ai thì cũng chẳng chịu nổi hai chiêu lớn của Băng Thanh Ngọc Kiệt, đáng thương lũ ác linh đã trực tiếp bị đá cho vỡ đầu.
Ác linh đã chết, hai tay Băng Thanh Ngọc Kiệt dùng hết sức ấn lên cán thương một nhát, buông vũ khí xuống, tay không bay về phía Xuân Tường, Xuân Tường cuống quýt lùi về phía sau, lúc này Băng Thanh Ngọc Kiệt đang ở giữa không trung thi triển ra Băng Quyền, tốc độ tăng nhanh vọt đến đằng sau Xuân Tường.
Pháp trượng trong tay Xuân Tường nâng lên, quăng ra một luồng khói độc ý đồ muốn giãy giụa một lúc, thế nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt đã biết trước đối thủ trước mặt vô cùng gian xảo, cúi đầu tránh khỏi chất độc, hai tay duỗi ra nắm chặt lấy Xuân Tường.
Tất Kích! Bắt lấy!
Đấm Móc! Lơ lửng!
Liên Hoàn Thối! Truy bắt!
Long Khấu Thủ! Rơi xuống đất!
Một chân cuối cùng đạp thẳng lên ngực Xuân Tường, hai nắm đấm mang theo ánh lửa đập lên đầu Xuân Tường.
Phách Thiên Quyền Vũ!
Một bộ liên kích này của Băng Thanh Ngọc Kiệt, tất cả các chiêu đều có kỹ năng hệ thống được gia tăng tấn công, đánh cho Xuân Tường từ trên trời ngã xuống dưới đất.
Tuy trong tay cô ta không có vũ khí, nhưng một bộ tấn công này, Xuân Tường trực tiếp bị đập nát thành mảnh vụn.
Trận thứ ba, Băng Thanh Ngọc Kiệt của chiến đội Võ Sư Không Khóc chiến thắng.
Những người xem cuối cùng đã được như mong muốn, thấy được một trận quyết đấu vô cùng ngoạn mục.
Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn có phong cách cao thủ như trước.
Xuân Tường cũng là tuy bại mà vinh.
Sau khi đánh chết Xuân Tường, Băng Thanh Ngọc Kiệt xoay người thu lại trường thương trên đất, sau đó biến thành một bộ găng tay màu hồng phấn, trên mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Không khó nhận ra, lòng kiêu ngạo của cô gái này, vữa nãy đã bị Xuân Tường mài thành con số không rồi.
"Sao hả, sao hả, vừa nãy có cảm giác như thế nào?" Xuân Tường vừa xuống đài, hai người Minh Đô Ký Ngạo đều đã xông đến, không kịp chờ đợi hỏi: "Bị gái đẹp đánh chết, chắc là cảm thấy hạnh phúc lắm hả?"
"..."
Vẻ mặt Xuân Tường dại ra, dường như bị đánh đến ngớ ngẩn luôn rồi.
Vương Vũ đứng bên cạnh xạm mặt lại nói: "Hai người các ngươi đủ rồi đó, Xuân huynh nói thế nào cũng là người trưởng thành hiểu lý lẽ, biết đúng sai, sẽ không đê tiện giống như các ngươi đâu..."
Vương Vũ vẫn còn chưa nói dứt câu, Xuân Tường cuối cùng cũng vẻ mặt bỉ ổi mở miệng nói: "Màu trắng đó."
"???" Vương Vũ khó hiểu: "Cái gì cơ?"
"Hì hì..." Xuân Tường cười hì hì lộ ra biểu cảm nằm dưới nhìn lên trên.
Liên tưởng đến tư thế vừa nãy khi Băng Thanh Ngọc Kiệt giẫm lên ngực Xuân Tường, sắc mặt Vương Vũ tối sầm lại, một cái tát đập Xuân Tường ngã xuống mặt đất: "Ngươi đi chết đi!"
Trận trước Băng Thanh Ngọc Kiệt giành chiến thắng, giờ phút này đang đứng giữa lôi đài.
Tuyển thủ trận thứ tư của Toàn Chân Giáo bên này cũng đã lựa chọn xong rồi, chính là Mục Tử Tiên.
Nhìn thấy Mục Tử Tiên đứng bên cạnh mình, đám người Vương Vũ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nói cho công bằng, mọi người thật sự sợ rằng sẽ chọn trúng hai kẻ đê tiện như Ký Ngạo hoặc Minh Đô hơn.
Dựa vào nhân phẩm của hai tên này, rất khó tưởng tượng ra được sau khi họ lên sàn đấu sẽ có thể làm ra được những chuyện mất mặt gì...
Ảnh hưởng danh dự của chiến đội ngược lại cũng là chuyện nhỏ, dù sao bây giờ danh tiếng của Toàn Chân Giáo cũng đã thối vào đến tận nhà rồi, có thối hơn một chút nữa cũng chẳng sao.
Nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt là người tập võ... Người nhà người ta còn đang ngồi trên khán đài xem trận đấu kia kìa, ngang nhiên đùa giỡn thiên kim tiểu thư của nhà họ Lý hả? Chỉ sợ không chỉ chịu một trận đòn đơn giản như vậy đâu.
Mục Tử Tiên với tư cách là cao thủ đứng đầu Toàn Chân Giáo đếm ngược từ dưới lên, là một người vô cùng biết thời biết thế, vừa lên sàn đấu đã trực tiếp lựa chọn đầu hàng, chiến đội Võ Sư Không Khóc lại đạt thêm một điểm.
Trước mắt đã là tỷ số hòa 3: 3.
Toàn Chân Giáo lúc này bắt đầu tràn đầy nguy cơ, đám người lại hợp sức cầu nguyện: "Xin ông trời có mắt, trận này để lão Ngưu lên đài đi mà."
Vẫn là câu tục ngữ kia, ông trời không những không mở mắt, mà còn rất thích nói đùa.
Ánh sáng rực rỡ lóe lên, người thứ năm lên sàn đấu của Toàn Chân Giáo lại chính là Vô Kỵ.
"Vô Kỵ này... Ngươi có được hay không đó..."
Nhìn thấy tuyển thủ bên cạnh mình thế mà lại là Vô Kỵ, mọi người cùng lau mồ hôi.
Mẹ kiếp, Xuân Tường dù có không thích hợp đấu một chọi một đến mức độ nào chăng nữa, người ta ít nhất còn có tấn công đủ cao, hơn nữa đủ bỉ ổi, còn có đàn em để người ta giữ thể diện.
Thằng ranh Vô Kỵ này ngoại trừ bỉ ổi và có hai kỹ năng Vô Địch ra, thì chẳng còn có ưu điểm gì nữa cả, thằng ranh này đi lên có lẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là chịu đánh xuống sàn đấu.
Đối mặt sự nghi ngờ của mọi người, Vô Kỵ cười nhạt nói: "Được, tại sao lại không được chứ, ta thích nhất là đi bắt nạt những người thẳng thắn."
Khi nói chuyện, Vô Kỵ đã được truyền tống lên sàn thi đấu.
Băng Thanh Ngọc Kiệt trừng mắt nhìn, hai bàn tay nắm chặt, thể hiện ra hết tư thế tấn công.