Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1230 - Chương 1232: Chiến Lược Của Vô Kỵ

Trang 616# 1

 

 

 

Chương 1232: Chiến lược của Vô Kỵ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thời gian đếm ngược kết thúc.

Băng Thanh Ngọc Kiệt giậm chân một cái, nâng khuỷu tay xông thẳng về phía Vô Kỵ.

"Hì hì!"

Vô Kỵ cười hì hì, mặc Vô Địch lên cho mình, đâm đầu xông thẳng về phía Băng Thanh Ngọc Kiệt.

Mục sư chơi đùa đến cảnh giới của Chiến sĩ, Vô Kỵ cũng coi như là một nhân vật đầu tiên có can đảm làm như thế.

Băng Thanh Ngọc Kiệt phản ứng cực kỳ nhanh, nhìn thấy trên người Vô Kỵ có buff Vô Địch, biết tấn công của mình chẳng có tác dụng gì, vì vậy nghiêng người nhảy về phía sau, Thiểm Hiện tránh khỏi va chạm của Vô Kỵ.

"Thích ăn hành à?" Vô Kỵ hét lớn một tiếng, thi triển Tử Vì Đạo, Băng Thanh Ngọc Kiệt không tự chủ được bị hút đến.

"Ha ha ha!" Vô Kỵ điên cuồng cười một tiếng, cúi đầu xuống, hai tay từ đằng sau ôm chặt lấy eo Băng Thanh Ngọc Kiệt, sau đó hưng phấn kêu lên: "Cô em, không xin cùng sống chỉ mong cùng chết thôi... Đáng giá."

Vừa kêu, Vô Kỵ vừa thi triển kỹ năng Thanh Tẩy của Mục sư.

"Ầm!"

Chỉ trong chớp mắt, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại xem chuyện gì đang xảy ra, Băng Thanh Ngọc Kiệt đã bị Vô Kỵ nổ cho thành vệt sáng trắng rồi.

Đồng thời, thanh máu HP của Vô Kỵ cũng chỉ còn lại một giọt máu.

"Bà mẹ nó, thằng khốn kiếp kia lại tự nổ tung rồi!"

Những người xem nhìn thấy thế thổn thức một lúc... Nghề nghiệp Mục sư này chính là có chỗ vô lại như vậy đấy, cũng may đây cũng là một nghề nghiệp máu giấy da mỏng, lượng máu cũng không được bao nhiêu, mặc dù có thêm toàn bộ điểm vào thể chất thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nếu không, mẹ nó bị loại đê tiện này hút sang rồi nổ tung một nhát, chẳng ai chịu đựng nổi.

Đám súc sinh Toàn Chân Giáo nhìn thấy thế, đều rối rít nắm chặt nắm đấm: "Mẹ kiếp, sớm biết như vậy thì ông đây đã chọn nghề Mục sư từ lâu rồi, còn có thể giết người như vậy nữa cơ đấy, thật là hâm mộ quá đi..."

Vô Kỵ đánh chết Băng Thanh Ngọc Kiệt, lại giành thêm được một điểm thắng nữa cho Toàn Chân Giáo, tỷ số thành công được kéo lên 4 : 3.

Vô Kỵ trên sàn đấu liên tục tự đút cho mình thêm mấy hớp sữa, thanh máu HP được rót đầy, lúc này người chơi thứ tư của chiến đội Võ Sư Không Khóc đã nhảy lên sàn đấu rồi.

Trận đấu ngay lập tức được bắt đầu.

Anh trai Võ sư đứng trước mặt rất sợ Vô Kỵ quay đầu lại chạy mất nên đánh đòn phủ đầu nhào về phía Vô Kỵ đang đứng phía trước.

Nhưng mà Vô Kỵ lại vô cùng bình tĩnh chụp cho mình một Vô Địch, đứng trước tay đấm chân đá của anh trai Võ sư kia, Vô Kỵ không nhanh không chậm thi triển Thuật Phi Hành, khoan thai bay lên.

"Ngươi xuống đây ngay!"

Nhìn thấy Vô Kỵ bay lên trời, anh trai đánh cận chiến trong mắt đầy nước, khóc nức nở lúng túng vung mấy nắm đấm lên không khí, sau đó suy sụp quỳ xuống mặt đất.

Gặp gỡ Toàn Chân Giáo, đám thiếu niên thẳng thắn biết võ công này trải nghiệm game thực sự quá kém rồi, tình yêu đối với game này vô cùng sâu lắng.

Ba mươi phút sau đó...

Hai người không phân thắng bại rút lui khỏi chiến trường.

Chiến đội Một Đám Ô Hợp bị tiêu diệt toàn quân, chiến đội Võ Sư Không Khóc còn thừa một tuyển thủ, được thêm một điểm, tỷ số lại được kéo hòa trở lại 4: 4.

Trong thời gian nghỉ ngơi ở giữa sân, mấy người Toàn Chân Giáo tụ tập xung quanh Vô Kỵ nói: "Bây giờ là thế hòa, vòng thứ ba chúng ta phải đánh thế nào đây?"

"Đúng vậy đó." Yêu Nghiệt Hoành Hành đợi mãi vẫn chưa được vào cabin game cũng không nhịn được lên tiếng: "Nếu không thì để cho ta vào thi đấu đi, một mình đứng đây mãi thật nhàm chán quá đi."

"Hì hì! Không cần đâu!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Ngươi là người cổ vũ, mười một người Toàn Chân Giáo chúng ta là nhân viên chiến đấu, bản thân chúng ta còn chưa đánh đủ đâu, dù có thế nào cũng không thể để cho ngươi lên được, chúng ta có thể làm như vậy như vậy."

"Đánh như vậy á? Có được không đó?" Mọi người nghe thấy chiến thuật của Vô Kỵ không nhịn được kinh hãi nói: "Cho dù chúng ta có phòng ngự tốt hơn chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ giữ được thế hòa thôi, người ta cũng không phải đồ ngốc."

"Chính là vì bọn họ không ngốc đó." Vô Kỵ cười gian nói: "Cho nên lúc này bọn họ đã chọn xong phần mộ cho chính họ rồi."

Mọi người: "..."

Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ ngơi của chiến đội Võ Sư Không Khóc, Băng Thanh Ngọc Kiệt đang bơm hơi cổ vũ cho mọi người: "Mọi người lên tinh thần một chút đi, bây giờ chúng ta đã đuổi kịp thành tỷ số hòa rồi kìa."

"Ồ..." Cơ Thập Tam đáp lại một tiếng chẳng có chút sức lực gì.

Tuy đã đánh được tỷ số ngang bằng không sai, nhưng trải qua trận chiến vừa nãy, cảm giác uất ức trong lòng mọi người càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mà Băng Thanh Ngọc Kiệt thì tiếp tục nói: "Vòng đấu tiếp theo mọi người cố gắng một chút, tranh thủ giành thêm điểm nữa về!"

"Thôi stop đê..." Vẻ mặt Cơ Thập Tam khó chịu nói: "Nếu bọn họ lại chạy tiếp thì sao? Ta không muốn chơi trốn tìm với bọn họ lần nữa đâu."

"Chạy ấy à? Ha ha!" Băng Thanh Ngọc Kiệt cười nói: "Quyền lựa chọn cảnh tượng của vòng thi đấu này thế nhưng nằm trong tay chúng ta, cảnh tượng lần này chắc chắn không để cho bọn chúng chạy thoát."

Lần này lại có người nói: "Chị cả ơi, ngươi đừng quên cái tên họ Vương kia, cảnh tượng nhỏ như thế này, nếu hắn đánh chúng ta, chúng ta có thể chạy được đi đâu chứ?"

"Ngươi bị ngu à?" Băng Thanh Ngọc Kiệt liếc mắt nhìn người kia một cái: "Miễn là chúng ta rút ra mấy người kéo chặt tên họ Vương kia mấy phút đồng hồ, những người khác có thể một lượt tiêu diệt sạch sẽ mấy người Một Đám Ô Hợp kia, đến lúc đó chúng ta mười người đánh một, cho dù không đánh thắng cũng sẽ không đến mức độ bị diệt toàn quân đâu."

"Ồ..." Nghe thấy lời nói của Băng Thanh Ngọc Kiệt, gương mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thoải mái.

Quả thật, Vương Vũ đúng là rất mạnh mẽ, nhưng mọi người đều là người tập võ, cho dù không đánh lại được hắn, mấy người cùng xông lên kéo chặt Vương Vũ có lẽ cũng không khó khăn quá.

Về phần những người khác của Toàn Chân Giáo, mọi người thật sự không để vào mắt.

Nghĩ đến đây, trong mắt tất cả mọi người cuối cùng cũng dấy lên hy vọng rồi.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tất cả mọi người lại bước vào cabin game một lần nữa.

Trận chung kết cuối cùng này, tất cả mọi người đều nâng cao trăm phần trăm tinh thần.

Vòng thứ ba thi đấu đồng đội, bên phía Toàn Chân Giáo ngoại trừ Ký Ngạo có nghề nghiệp không thể chống đỡ cũng không sở trường tấn công tầm xa ra, thì tất cả những nhân viên chiến đấu khác đều lên sàn đấu.

Băng Thanh Ngọc Kiệt lúc này cũng đã chọn xong sân bãi rồi.

Sân bãi rất đơn giản, vẫn là lôi đài cận chiến như cũ!

Xem ra đám thiếu niên đánh cận chiến này đã bị Toàn Chân Giáo chơi đùa đến mức tạo thành ám ảnh luôn rồi, khi chọn bản đồ để thi đấu đồng đội cũng không dám chọn bản đồ nào rộng lớn một chút.

Đám người Toàn Chân Giáo gieo tai họa cho một đám thiếu niên thẳng thắn, thật sự là điển hình của việc tạo nghiệp chướng.

Người chơi hai bên bắt đầu lên sàn đấu.

Toàn Chân Giáo và một đám Võ sư Băng Thanh Ngọc Kiệt đồng thời được truyền tống lên sàn thi đấu.

Bên phía Toàn Chân Giáo, già trẻ nam nữ, cao thấp gầy béo, đẹp mắt xấu xí, Pháp sư Chiến sĩ, đủ các kiểu dáng muôn hình muôn vẻ, một đám hình thù quái dị.

Ngược lại bên nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt, một đám Võ sư xếp thành một hàng, so ra thì oai phong hơn rất nhiều, chỉnh tề trật tự vẫn luôn cho người ta một loại cảm giác vô cùng chấn động.

Thật ra trong lòng những người xem đều hiểu cả, xét về thực lực thật sự, chỉ có mấy người trong Toàn Chân Giáo là có thể đánh đấm được thôi, mấy trận đấu gần đây, tác phong của Toàn Chân Giáo đã in sâu vào lòng những người ngồi xem rồi.

Thật đúng là không nói thì thôi, thật sự có không ít người khẩu vị nặng, yêu thích loại vô liêm sỉ như Toàn Chân Giáo này, câu nói kia như thế nào ấy nhỉ, báo vàng báo đen, làm chuột giả gấu, quan tâm hắn ta dùng thủ đoạn khỉ gió gì để làm gì, có thể thắng được thì chính là đạo lý thôi.

Trong lúc nhất thời đám khán giả ban đầu vốn dĩ đang nghiêng hẳn về một phía ủng hộ chiến đội Võ Sư Không Khóc, lúc này những người ủng hộ của hai bên chợt bắt đầu thay đổi dần dần xấp xỉ nhau.

Thời gian đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu.

Băng Thanh Ngọc Kiệt nháy mắt ra hiệu với Cơ Thập Tam và Niệm Lưu Vân, hai người lập tức đối diện với Vương Vũ nhìn sang.

Nhưng mà sau khi hai người nhìn thấy trận hình của Toàn Chân Giáo, lập tức giật mình.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment