Trang 616# 2
Chương 1233: Toàn Chân Giáo hiểm độc đến tận cùng.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hiển nhiên bọn người Toàn Chân Giáo kia không phải loại người biết rõ đánh không lại còn nhào lên cố gắng đương đầu.
Vừa lên lôi đài, bên phía Toàn Chân Giáo ngay lập tức chia làm hai hàng đứng thành một vòng.
Vương Vũ, Doãn Lão Nhị, Bao Tam cùng với hai Thích khách đứng vây bên ngoài, loại nghề nghiệp bắn tầm xa như Vô Kỵ, Xuân Tường thì đứng chặn phía sau.
Không thể không nói rằng ở phương diện bài binh bố trận thì Vô Kỵ có năng lực chỉ huy hơn người.
Lúc này mười người lần lượt thay đổi cho nhau, thể hiện ra hình thức tấn công và phòng thủ, còn vì nó là vòng tròn nên đã thu hẹp lại rất nhiều phạm vi trận hình, nghề nghiệp phóng chiêu như cung tiễn pháp trượng trải ra ở hàng phía sau, tạo cho người ta cảm giác không có chỗ chõ mồm vào.
Đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt còn muốn chia nhỏ Toàn Chân Giáo ra mà ăn kia mà, không thể ngờ được người ta tuyệt nhiên không ra chiêu theo motif gì, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội ra tay.
Đi cùng với việc trận đấu bắt đầu là cả bọn Toàn Chân Giáo nhanh chóng chiếm cứ vị trí chính giữa lôi đài.
Hai người Cơ Thập Tam và Niệm Lưu Vân liếc nhìn nhau, bọn họ ngay lập tức xông về phía Vương Vũ với ý đồ kéo Vương Vũ đi dựa theo kế hoạch cũ.
Thế nhưng khi hai người vừa mới vọt đến trước mặt Vương Vũ, dưới chân cả bọn Toàn Chân Giáo đã xuất hiện một vòng tròn màu đen, ngay sau đó Kết Giới Hắc Ám dâng lên vây mọi người Toàn Chân Giáo vào bên trong.
"Con mẹ nó!"
Cơ Thập Tam và Niệm Lưu Vân thấy vậy thì hoảng hốt, bèn vội vã lui về sau.
Thế nhưng người đứng trước mặt bọn họ không phải ai khác, mà lại là Vương Vũ.
Hai người này với ý đồ kéo Vương Vũ đi cũng tốn rất nhiều công sức, Vương Vũ kéo hai người bọn họ tới đây lại là việc dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy Vương Vũ khẽ quát một tiếng, cách Kết Giới Hắc Ám hắn bất ngờ đưa tay về phía trước, mỗi một tay túm lấy hai người Cơ Thập Tam cùng với Niệm Lưu Vân, sau đó kéo mạnh về phía sau.
"Ầm!"
Hai người bị Vương Vũ kéo mạnh về phía sau đụng phải Kết Giới Hắc Ám, tiếp đó bị cố định ngay tại chỗ.
Hai con hàng này lúc không bị cố định cũng không phải là đối thủ của Vương Vũ, bấy giờ lại bị cố định thì hiển nhiên Vương Vũ sẽ không có lý do thả bọn họ về.
Đưa tay lên nắm thành quyền đấm xuống, hai luồng ánh sáng trắng bay lên, chưa đến 1 phút mà bên Toàn Chân Giáo đã thu hoạch được hai điểm tích lũy.
"Á..."
Thấy tình cảnh thê thảm của hai người Cơ Thập Tam và Niệm Lưu Vân, tất cả đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt đều ngây ngốc ra.
Mẹ ơi, thì ra kỹ năng Kết Giới Hắc Ám này còn có thể dùng làm vòng phòng ngự sao?
Hiệu quả cố định của Kết Giới Hắc Ám có thời gian dài, vả lại đứng phía ngoài bên Toàn Chân Giáo đều là một đám hung hãn nhất, nếu như người bị cố định rồi thì kết cục chỉ có một con đường chết!
Đã gặp qua việc ôm cây đợi thỏ, nhưng vẫn chưa từng thấy lộ liễu như vậy, người có ý đồ ôm cây đợi thỏ một cách rõ rệt.
May mà thời gian duy trì Kết Giới Hắc Ám chỉ có 8 giây, đợi cho Kết Giới Hắc Ám biến mất, thân hình Hữu Long Tắc Linh chợt lóe lên, vọt về phía Danh Kiếm Đạo Tuyết, tính nhân chỗ trống mà tiến vào.
Xuân Tường cười ha hả, khua pháp trượng xuống đất, dưới chân cả bọn Toàn Chân Giáo dâng lên một vùng bụi gai.
Dưới tình thế cấp bách, Hữu Long Tắc Linh chợt nhảy lên, Doãn Lão Nhị bên cạnh Danh Kiếm Đạo Tuyết đập khiên thuẫn xuống đất, sau tấm chắn đưa ngón giữa lên hét lớn một tiếng: Tên xảo trá!
Hữu Long Tắc Linh không tự chủ được bị hút đến tấm chắn của Doãn Lão Nhị.
Cùng lúc đó Danh Kiếm Đạo Tuyết giơ tay lên chém xuống, kết quả là thu được tính mạng của Hữu Long Tắc Linh.
"Ha ha ha!" Vô Kỵ cười khiêu khích Băng Thanh Ngọc Kiệt: "Mấy người các ngươi cứ việc nhào tới, có thể còn sống mà trở về thì coi như ta thua!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt nghe vậy nhất thời trên mặt đầy vẻ lạnh rét.
Đành chịu thôi, hết thảy bọn người Băng Thanh Ngọc Kiệt đều là Võ sư, đều là nghề nghiệp cận chiến.
Có sự khống chế mạnh mẽ của Xuân Tường, nghề nghiệp cận chiến hoàn toàn không có cách nào sống nổi, hành động cố gắng nhào đến nhất định là tìm chết.
Dừng một lúc, Băng Thanh Ngọc Kiệt hạ lệnh cho những người khác: "Tất cả đều lui về sau đi, xem tình hình mà hành động."
Sau khi nhận được lệnh của Băng Thanh Ngọc Kiệt, các Võ sư khác đều lùi đến phía rìa lôi đài.
Lúc này Vô Kỵ lại bắt đầu chế giễu: "Các ngươi nghĩ rằng lui về sau sẽ không có chuyện gì sao?"
Vừa dứt lời, Xuân Tường nắm chặt pháp trược, lẩm nhẩm mộ tiếng: "Kịch Độc Tân Tinh".
"Xẹt!"
Một luồng khói độc bay ra bốn phía.
Bản đồ lôi đài này vốn nhỏ Kịch Độc Tân Tinh của Xuân Tường theo giới hạn địa hình ở đây biến thành chiêu cuối toàn màn hình.
Những tên Võ sư không kịp tránh đi đều trúng độc, cả người tràn đầy mùi nguyên lượng, một đám bị bệnh khiến tốc độ di chuyển rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.
Ngay lúc này ba nghề nghiệp bắn tầm xa là Minh Đô, Dương Na và Linh Lung Mộng đã triển khai tấn công các Võ sư ở phía đối diện.
Chỗ đám người Toàn Chân Giáo đứng chính là ngay trung tâm lôi đài, với khoảng cách tấn công của nghề nghiệp tầm xa thì khi đứng ở vị trí này, phạm vi tấn công có thể bao trùm mọi ngóc ngách trong lôi đài, nói cách khác thì hiện tại người chơi Võ sư của chiến đội Không Khóc hoàn toàn muốn tránh cũng không thể tránh được.
Nhất là bây giờ đại đa số người bị Xuân Tường thả độc, đều giống như Zoombie di chuyển rất chậm.
Sở dĩ bọn Võ sư này có thể đánh chính là do bọn họ nhảy nhót tưng bừng, nên mạnh hơn những người khác một chút.
Bây giờ ưu thế lớn nhất của bọn Băng Thanh Ngọc Kiệt bị lấy đi, đã hoàn toàn trở thành mục tiêu di động trong mắt cả bọn Toàn Chân Giáo.
Ngay cả người cận chiến như Bao Tam, Doãn Lão Nhị cũng nhao nhao rút súng ra bắn các tên Võ sư đó.
Các Võ sư ấm ức quá, suy nghĩ tiến lên đánh cho đối thủ bẹp dí, tiếc rằng bọn người kia tay ngắn quá, có cận chiến cũng sẽ bị khống chế, chỉ đành đứng tại chỗ cho người ta đè đầu mà đánh, sự phản kháng lớn nhất không ngoài gì khác chính là liều mạng vùng vẫy hai cái.
Thấy một đám thủ hạ sắp sửa bị diệt sạch bởi bọn Toàn Chân Giáo, từ tận đáy lòng Băng Thanh Ngọc Kiệt dâng lên cảm giác thất bại mà trước giờ chưa từng có.
Vốn dựa vào địa hình để xử gọn toàn bộ bọn Toàn Chân Giáo, cuối cùng lại bị đối phương lợi dụng địa hình mà tiêu diệt sạch...
Nếu như tuyển thủ bên mình có nghề nghiệp bắn tầm xa... Nếu bản đồ không phải lôi đài.
Trong đầu Băng Thanh Ngọc Kiệt khẽ lướt qua đủ loại giả thiết, cuối cùng là quay lại hiện thực.
"Hầy!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt thất bại thở dài một hơi, cuối cùng nhấn chọn đầu hàng.
Hệ thống nhắc nhở: [Chiến đội Một Đám Ô Hợp chiến thắng chiến đội Võ Sư Không Khóc với tỉ số 14 : 4, đã giành được chức quán quân của vòng loại nghiệp dư lần này, đồng thời đạt được tư cách vào cuộc tranh tài của vòng chuyên nghiệp.]
Kết quả trận đấu tuyệt đối vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, khán giả không ngờ rằng những tên Toàn Chân Giáo vô liêm sỉ này, thật sự dựa vào bản mặt dày trơ trẽn ti tiện đến cùng, đã đánh bại được chiến đội Võ Sư Không Khóc có thực lực hơn người, trở thành người chiến thắng cuối cùng của cuộc tranh tài.
Thế nhưng cao thủ cấp chuyên nghiệp đều không quá bất ngờ, bởi vì bọn họ giống như Vô Kỵ, đã nhìn rõ điểm yếu của chiến đội Võ Sư Không Khóc từ lâu.
Đầu tiên là sự phân bố của chiến đội này có vấn đề, tất cả đều là Võ sư, trên phương diện đội hình đã thua một nửa rồi.
Tiếp theo tư tưởng của chiến đội này có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ rằng thực lực bản thân mạnh thì nhất định có thể thắng được đối phương.
Với chiến đội như thế thì cho dù có thể tiến vào cuộc thi đấu nhóm chuyên nghiệp cũng không sống qua một vòng đã bị đạp xuống.
Kế tiếp chính là hoạt động trao giải, dưới tiếng xua đuổi của khán giả cả bọn Toàn Chân Giáo cùng với đội ngũ á quân tiến lên đài trao giải.
Sau một hồi diễn giải cảm nghĩ nhảm nhí, người chủ trì kích động giơ micro hỏi đội trưởng Vương Vũ: "Đội trưởng Thiết, kết quả trận đầu lần này có vượt qua khỏi dự đoán lúc đầu của ngươi không?"
"À..." Vương Vũ giật mình nói: "Không có đâu... Với thực lực của chúng ta thì lấy chức Quán quân đều nằm trong dự liệu."
Người chủ trì: "..."