Trang 617# 1
Chương 1234: Nhóm thi đấu chuyên nghiệp.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Vốn là quán quân..."
"Xùy!"
Vừa nghe những lời mà Vương Vũ nói, khán giả đồng loạt dựng ngón giữa lên.
Này, một đám không biết xấu hổ, chẳng qua chỉ dựa vào âm mưu quỷ kế, xong vào nhóm thi đấu chuyên nghiệp bằng cách ăn may thôi, thực sự xem cao thủ cấp chuyên nghiệp là lũ bất tài sao.
Các ngươi chơi thủ đoạn bẩn thỉu này, những người kia đều là những cao thủ chuyên nghiệp năm xưa, một đám mặt dày mà.
Trong giới game online, sự quan tâm coi trọng về trình độ tại giải thi đấu chuyên nghiệp vẫn rất cao, dù sao game thủ chuyên nghiệp bình thường cũng không hay lộ mặt, chỉ xuất hiện ngay tại giải thi đấu chuyên nghiệp.
Cũng không phải tất cả người chơi đều có tư cách đến tận nơi xem trận đấu, cho nên mỗi khi tổ chức giải thi đấu chuyên nghiệp, những người chơi trong trò chơi đều luôn túc trực trước máy tính để xem trực tiếp.
Đây là sức mạnh của thần tượng...
Hiện nay trong trò chơi mỗi cái thành chính đều có đấu trường công cộng, toàn bộ mô thức tin tức thì mọi người xem trận đấu ở trong sân đấu công cộng cũng không khác với khi xem trực tiếp cho lắm.
Dĩ nhiên công ty Long Đằng là công ty sáng lập trò chơi có tâm, đương nhiên cũng sẽ không buông tha cơ hội kiếm tiền này, đấu trường công cộng cũng phải mua vé, giá vé cũng cao ngang với vé xem trực tiếp, chỉ là thuận tiện hơn rất nhiều mà thôi.
Thế nhưng các ngươi chơi lại không nghĩ như vậy, nếu mọi người bỏ tiền đến xem trực tiếp, trận đấu đối ngũ thế nào cũng phải thu tiền vé mọi người thôi.
Bọn Toàn Chân Giáo khốn khiếp trơ tráo này trong khi thi đấu, không những làm ảnh hưởng đến trải nghiệm trò chơi của đối thủ, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thể nghiệm về quan sát của khán giả.
Sau khi đánh trận đấu xong, tất cả mọi người gào thét muốn công ty Long Đằng trả lại tiền.
Có câu quyền giải thích cuối cùng thuộc về công ty Long Đằng, việc trả lại tiền hiển nhiên là không thể nào, chỉ là nói cho mọi người biết oan có đầu nợ có chủ, trấn đấu bị đánh thành như vậy hoàn toàn không có liên quan gì đến bên tổ chức cả...
Vì thế các người chơi bèn náo loạn lên diễn đàn, Toàn Chân Giáo là kẻ đầu têu nên cũng trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Trong vòng một đêm thôi mà Toàn Chân Giáo đã nổi tiếng trong các game online.
Ngay cả game online khi xưa không kết nối mạng để chơi cũng nghe qua tiếng xấu của Toàn Chân Giáo.
Những người Toàn Chân Giáo này đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến những thứ hư danh này, hiện tại mọi người đã đạt được quán quân nhóm nghiệp dư, đang bị đồng chí lão Ngưu lôi kéo cùng nhau đi ăn cơm.
Đang ngồi trong quán không chỉ có những tên tuổi nổi tiếng trong võ lâm, mà còn có đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt hôm nay bị cả bọn Toàn Chân Giáo vờn đến hộc máu.
Năm sáu chục người ngồi chung một chỗ, tình cảnh hết sức kỳ dị.
Ý định của lão Ngưu rất đơn giản, ông ta chỉ muốn mời mọi người ăn cơm, ngoại trừ việc chúc mừng Toàn Chân Giáo đạt được chức Quán quân ra, thì một điều quan trọng nhất chính là muốn để cho đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt kia ngồi xuống cùng bọn Vương Vũ lôi kéo chút tình cảm, không nên để trận đấu ngày hôm nay trong lòng.
Khổng Tử có nói: Không ngông cuồng không phải thanh niên sao?
Nên biết rằng tất cả mọi người là thanh niên thuộc gia tộc võ học hăng hái sôi nổi, trên trận đấu bị chịu thiệt khó tránh khỏi sau trận đấu sẽ trả thù.
Tất nhiên Vương Vũ không sợ, những người bạn bên cạnh Vương Vũ này không có sự bảo mật của trò chơi, sẽ chỉ là một người bình thường tay yếu chân mềm.
Mọi người cười ha hả cùng nhau ăn cơm, nói hết ra mọi chuyện thì sau này đều là bạn bè, hiển nhiên sẽ không có những điều ngoài ý muốn xuất hiện.
Thật ra thì bọn người Băng Thanh Ngọc Kiệt và Niệm Lưu Vân xuất thân từ gia tộc lớn, từng được giáo dục rất tốt, hiển nhiên tính cách cao ngạo nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện, lần này bọn họ thua thiệt coi như cũng tâm phục khẩu phục, không hề có suy nghĩ gì khác.
Hiện tại lại có Vương Vũ cùng với cha của hai người này trong giới võ thuật ngay lúc đó nói chuyện hòa giải, mặc dù trong lòng bọn họ còn căm giận cũng sẽ giảm thái độ xuống ngay tức khắc.
Về phần những người khác như tên Cơ Thập Tam mưu mô, đương nhiên cũng không dám trêu chọc Bắc đẩu võ lâm là nhà họ Vương đây, vì vậy chỉ đành phải nuốt cục tức này xuống mà thôi.
Ăn xong một bữa cơm, mọi người bắt tay giảng hòa, nỗi lo lắng của mọi người trong Toàn Chân Giáo cũng biến mất.
Không còn cách nào khác, người chơi trên mạng kêu gào mạnh miệng, cuối cùng bàn phím chỉ dám đánh ra tiếng, thế nhưng trong giới võ thuật thì trong lòng mọi người thật không chắc chắn.
Lúc mọi người trở lại khách sạn đã là đêm khuya.
Bên ngoài đang đổ mưa.
Thành phố gần biển vào ban đêm dưới cảnh mua phùn đặc biệt mĩ lệ.
Vương Vũ đứng trước cửa sổ ôm eo Mục Tử Tiên, cách tấm kính nhìn ra thế giới bên ngoài, trong lòng vô cùng cảm khái.
Vào một năm trước khi Vương Vũ bỏ nhà đi cũng là mùa mưa như trút nước.
Khác biệt chính là Vương Vũ khi đó vẫn là một con chim hoàng yến vừa được thả ra khỏi lồng, rời khỏi không gian tự do mà không có chút nào quan tâm đến việc mưu sinh, trong lòng Vương Vũ vô cùng mờ mịt, cuộc đời buồn bã.
Một năm này Vương Vũ nếm trải nhiều khổ sở cũng thu lại được rất nhiều tình cảm.
Tình bạn, tình yêu, tình thân... Hết thảy mọi thứ chưa hề xảy ra mâu thuẫn, tất cả đều dựa vào bản thân cố gắng thực hiện.
Nhất là Mục Tử Tiên đã dạy Vương Vũ cách mưu sinh, dạy cho Vương Vũ biết cách yêu thương người khác, lại càng dạy cho Vương Vũ cách thích ứng được với thế giới phồn hoa nhưng xa lạ này.
Có lẽ một thời gian không xa, Vương Vũ sẽ phải về nhà, trở thành người nối nghiệp, thế nhưng mặc dù quỹ đạo cuộc sống lúc đó của hắn giống như dự định trước đó, nhưng Vương Vũ cũng không phải chỉ là chim hoàng yến trước kia nữa.
Loài chim càng cần phải giương cánh bay trên bầu trời không phải sao.
"Một năm nữa rồi!" Vương Vũ thản nhiên nói.
"Dạ! Một năm rồi." Mục Tử Tiên mỉm cười, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc.
Một cậu bé to xác thậm chí ngay cả cách sinh tồn cơ bản cũng không biết đã trở thành một người đàn ông chín chắn, không có điều gì có thể tạo nên cảm giác thỏa mãn đến vậy.
"Cảm ơn em..." Vương Vũ khẽ nói.
"Em cũng cảm ơn anh." Cánh tay Mục Tử Tiên ôm chặt lấy Vương Vũ.
Mưa còn đang rơi, trời mưa luôn có thể làm cho người ta ngủ một cách trầm lắng.
Mặt trời ló dạng, toàn bộ thế giới như được cọ rửa, lộ ra hương vị thoang thoảng.
Lại tiến vào trận đấu, khán giả phải đông hơn hai hôm trước rất nhiều.
Điều này cũng rất hợp lý.
Hai ngày trước là trận đấu nhóm nghiệp dư mà, mọi người trong trò chơi đến xem trực tiếp là được, bỏ tiền đến đấu trường xem trận đấu nhóm nghiệp dư thì đây không phải là dư tiền nên đốt đấy sao.
Sự thật chứng minh những người này khá là nhìn xa trông rộng.
Trên khán phòng lúc này khắp nơi đều là các nhóm fan của các chiến đội lớn, từng dòng biểu ngữ buông xuống, rất hoành tráng.
Cái gì mà: "Xã hội X huynh, người hung ác không nhiều lời, năm sông bốn biển là anh em, thân kinh bách chiến luôn thắng"...
Biểu ngữ fan của các chiến đội phía sau cũng đều khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, fan chuyên nghiệp và fan của nghiệp dư hoàn toàn không dùng một đẳng cấp.
Cả bọn Vương Vũ thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
"Thật trâu bò! Xã hội xã hội."
Một đám người lai mồ hôi lạnh rồi tiến vào trận thi đấu.
Thấy người cùa Toàn Chân Giáo tiến vào, lúc này trên đấu trường không biết ai đề xướng, lớn tiếng gào ầm lên: "Toàn Chân Giáo cút ra khỏi giới game online, Một Đám Ô Hợp cút khỏi giải đấu chuyên nghiệp."
Ngay lúc đầu chỉ có mấy người đón ý nói hùa theo, sau đó người gào to khẩu hiệu càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng mấy vạn người cùng gào hét um sùm.
Cảnh tượng đầy rung cảm, đám người Toàn Chân Giáo được gào thét trong lòng lâng lâng, tràn đầy sự kiêu ngạo.
Tên Vô Kỵ hèn hạ kia lại chắp tay đáp lời: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người... Các đồng chí vất vả rồi."