Trang 628# 2
Chương 1257: Chiến đấu dùng đầu óc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đẹp em gái nhà ngươi á..."
Vương Vũ không còn gì để nói, mọi người đều liều mạng, không ai chạy được nhanh hơn ai.
Tuy rằng Vương Vũ không thích Tấn Lôi Chi Kiếm, nhưng fans của Tam Muội Chân Hỏa quả thực khiến Vương Vũ không chịu đựng nổi thằng nhóc này nữa.
Đương nhiên rồi, không thích là chuyện của không thích, tên nhóc Tam Muội Chân Hỏa này vẫn rất có bản lĩnh.
Sau khi chiếm được điểm cao nhất, pháp trượng của Tam Muội Chân Hỏa vẽ xuống mặt đất mộ cái.
"Vù..."
Một bức tường lửa ngăn Tấn Lôi Chi Kiếm cách xa mười mét, đồng thời tay trái vừa đưa lên, một con Hỏa Long bay ra từ lòng bàn tay của Tam Muội Chân Hỏa, bổ nhào về hướng Tấn Lôi Chi Kiếm.
Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Tấn Lôi Chi Kiếm liền bị ma pháp của Tam Muội Chân Hỏa thôn tính.
Đây chính là nguyên nhân tại sao lại nói Pháp sư khắc chế Chiến sĩ, đòn tấn công của Pháp sư cơ bản khiến cho Chiến sĩ không hề có năng lực đáp trả.
Đây vẫn chỉ là một Pháp sư hệ hỏa mà thôi, nếu đổi thành Pháp sư hệ băng, Chiến sĩ từ đầu đến cuối đều không thể nhấc chân chạy nổi, hoàn toàn bị treo ngược lên đánh.
Nhưng ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng Tấn Lôi Chi Kiếm chết chắc rồi, không ai ngờ Tấn Lôi Chi Kiếm lại quay đầu xông về đường cũ, thoát khỏi pháp thuật của Tam Muội Chân Hỏa.
Tam Muội Chân Hỏa vốn chuyên khắc chế Tấn Lôi Chi Kiếm, lúc này lại chiếm được ưu thế vượt trội, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Tấn Lôi Chi Kiếm chạy mất, vì vậy, không nói hai lời bèn đuổi theo.
Tấn Lôi Chi Kiếm cũng không hề quay đầu lại, lập tức dẫn theo Tam Muội Chân Hỏa chạy xuống khỏi điểm cao khống chế.
Thấy cảnh tượng như vậy, Bao Tam ác ý phỏng đoán nói: "Tấn Lôi Chi Kiếm này không phải là sợ tới vỡ mật rồi chứ? Tại sao lại không hề quay đầu đánh lại?"
"Hừ!" Vô Kỵ không kiềm chế được phải cười lạnh nói: "Ngươi thì biết cái gì, giặc cùng đường chớ đuổi biết không hả, rõ ràng bị địch dụ đi xa mà cũng dám đuổi theo, cũng không biết kẻ nào cho hắn cái tự tin đó."
Vương Vũ cười: "Fan cuồng của hắn chứ sao."
"Ồ..."
Mọi người Toàn Chân Giáo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn các fans đang xúc động dâng trào trên khán đài, không hẹn mà cùng gật gật đầu.
Đám tuyển thủ của chiến đội Thiên Hỏa tuổi còn trẻ đã có thể tham gia giải thi đấu chuyên nghiệp, kỳ thực tiềm năng cũng không nhỏ, nếu như còn nghiêm túc chơi game có khả năng sẽ luyện thành tài nghệ.
Thế nhưng đám người kia lại được nhóm fan cuồng nâng niu trong lòng bàn tay, không cần phải thắng trận đấu cũng có tiền tiêu pha, dần dà năng lực chẳng những không hề tiến bộ, ngược lại còn không bằng ngày trước.
Từ trận đấu đầu tiên của giải đấu mà nói, đám người kia căn bản chẳng hề suy xét biện pháp đối phó dựa trên hoàn cảnh, đi lên liền đánh, xuất phát từ sự nóng nảy của bản thân. Vừa nhìn đã thấy là thiếu sự đào tạo, cho nên đều bị đối thủ dắt mũi thua liền một mạch.
Trận đấu này cũng không ngoại lệ, tên Tam Muội Chân Hỏa này chẳng qua chỉ nghĩ tới việc dũng cảm đuổi đánh đối thủ, còn cho rằng mình dường như rất tuấn tú, thật đúng là chẳng có chút chiến thuật nào.
Trong khoảng thời gian mọi người đùa giỡn, Tam Muội Chân Hỏa đã bị Tấn Lôi Chi Kiếm dẫn xuống khỏi bãi đất cao.
Đảo Thủ Vọng là một hòn đảo nhỏ bị tàn phá, ngoại trừ gò đất cao có tầm nhìn rõ ràng ra, khắp nơi đều bị che chắn.
Vừa xuống khỏi bãi đất, Tấn Lôi Chi Kiếm liền lợi dụng làn khói, thoát khỏi tầm nhìn của Tam Muội Chân Hỏa.
Pháp sư và Cung thủ đều là một dạng nghề nghiệp đánh tầm xa, đòi hỏi về tầm nhìn rất cao.
Đã không còn tầm nhìn, Tam Muội Chân Hỏa sẽ không thể nhắm trúng mục tiêu, ưu thế vượt trội của hỏa lực cũng giảm xuống hơn một nửa.
Tam Muội Chân Hỏa truy tìm Tấn Lôi Chi Kiếm, trong lòng cũng bắt đầu hoảng loạn, hối hận muốn chạy trở về bãi đất cao.
Vì sao Tấn Lôi Chi Kiếm chạy trốn, còn không phải bởi vì hắn không đủ sức trực tiếp chống lại hỏa lực của Tam Muội Chân Hỏa sao.
Tam Muội Chân Hỏa không gấp gáp quay đầu, trong lòng đã bị Tấn Lôi Chi Kiếm dọa tới phát sợ.
Cúi đầu, nghiêng người, xông tới.
Tấn Lôi Chi Kiếm nhanh chóng di chuyển tới phía sau của Tam Muội Chân Hỏa, rút ra một thanh Tây Dương Kiếm dài mảnh như kim châm, đâm vào giữa lưng Tam Muội Chân Hỏa.
Cao thủ so chiêu, chỉ một sơ hở đã có thể phân định thắng bại, huống hồ Tam Muội Chân Hỏa lại để lộ một sơ hở lớn đến thế.
Đột Thứ!
Tam Muội Chân Hỏa bị một kiếm đâm mất đi thăng bằng.
Ngay sau đó, Tấn Lôi Chi Kiếm di chuyển thân kiếm, hai tay nắm đằng chuôi và đẩy lên trên.
Thăng Long!
Tam Muội Chân Hỏa đứng không vững bị đánh bay trên không trung.
Một luồng sấm sét lướt qua thân kiếm của Tấn Lôi Chi Kiếm, quát lên một tiếng "Lôi Quang Liên Đột Thứ!"
Chỉ thấy Tây Dương Kiếm của Tấn Lôi Chi Kiếm mang theo từng luồng sấm sét cắm vào trên người Tam Muội Chân Hỏa.
Thanh máu HP trên đầu Tam Muội Chân Hỏa tụt xuống từng đoạn từng đoạn, cuối cùng bị một kiếm của Tấn Lôi Chi Kiếm đâm xuyên qua cổ, ôm nỗi hận hóa thành ánh sáng mà đi.
"Đã nhìn thấy chưa, đây chính là ví dụ điển hình cho kẻ không có đầu óc!" Thấy Tam Muội Chân Hỏa bị người ta đâm chết dễ dàng như vậy, Vô Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nói: "Nhưng mà Minh Vương Giới lần này nhìn thật giống kẻ có não."
Nói tới đó, Vô Kỵ chỉ chỉ Tấn Lôi Chi Kiếm ở trên đài.
"Có sao?" Bao Tam liếc mắt nói: "Nhìn thế nào cũng chỉ giống kẻ thô bỉ."
"Ha ha!" Vô Kỵ vỗ vỗ bả vai Bao Tam nói: "Kẻ thô bỉ chắc sẽ không biết lợi dụng địa hình, ở thời điểm thực lực giữa địch và ta quá chênh lệch biết sử dụng điều kiện xung quanh để giành thắng lợi, đây chính là kẻ có đầu óc."
Tấn Lôi Chi Kiếm giành được chiến thắng, lại không chạy thoát nổi một trận chửi mắng của fan chiến đội Thiên Hỏa, chẳng qua thằng nhóc Tấn Lôi Chi Kiếm bộ dạng cũng không xoàng, cho nên bị mắng chửi cũng không thảm thương như mấy người Tay Trái Của Thần Chết kia.
Bị người ta bao vây mắng chửi vô lý, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ nổi. Oan có đầu nợ có chủ, vì các fan của chiến đội Thiên Hỏa mà một đám cao thủ Minh Vương Giới tự nhiên muốn trút giận lên chiến đội Thiên Hỏa.
Thực lực và chiến thuật của Minh Vương Giới đều hơn xa đối thủ. Các fan có thổi phồng hơn nữa cũng không thể nâng cao thuộc tính đúng chỗ cho chiến đội Thiên Hỏa. Không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đội Thiên Hỏa thảm bại trong tay Minh Vương Giới.
Những trận đấu tiếp theo dĩ nhiên không còn thú vị lắm.
Hoặc là đối thủ quá mạnh, hoặc là đối thủ quá yếu. Khoảng năm giờ chiều, toàn bộ tám cuộc tranh tài đã xong.
Tám đội còn lại tiến vào cuộc thi đấu ngày mai.
Chiến đội Thiên Long có Chiến Thần Ninh Tĩnh Trí Viễn, lần này đột nhiên ít được quan tâm, ung dung thoải mái chen vào tám đội mạnh nhất, quả thực khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Tranh tài xong, mọi người trong Toàn Chân Giáo vừa muốn rời khỏi đấu trường liền thấy một đám người Minh Vương Giới dưới sự dẫn dắt của Tấn Lôi Chi Kiếm đi tới bên cạnh nhóm người Toàn Chân Giáo.
Mọi người vốn định rời đi, lập tức dừng bước.
"Này" Tấn Lôi Chi Kiếm hất hàm về phía Bao Tam khiêu khích: "Trận đấu hôm nay không tồi nha, nằm không cực kỳ ổn."
Sau ba cuộc chiến, Bao Tam thẳng thắn ra mặt cuối cùng, hơn nữa còn thuận lợi nhờ có Vương Vũ mới không bị người ta dùng pháo đánh chết, quả thực có hơi nằm không.
"..."
Nghe thấy lời giễu cợt của Tấn Lôi Chi Kiếm, Bao Tam tức đến đỏ bừng cả mặt.
Vô Kỵ cười cười nói: "Ngươi không tệ nha, biết tới ôm đùi chiến đội Minh Vương Giới."
"Ngươi..." Tấn Lôi Chi Kiếm nghe thấy lời Vô Kỵ nói..., hơi sững sờ, gương mặt lộ vẻ phẫn nộ.
Mà những người khác trong Minh Vương Giới lại nở nụ cười thỏa mãn.
Không thể không nói, tên nhóc Vô Kỵ này là một kẻ rất giỏi mê hoặc lòng người, vừa thổi phồng một cái, chẳng những vừa chèn ép Tấn Lôi Chi Kiếm lại còn làm tăng chút thiện cảm nho nhỏ của mọi người trong Minh Vương Giới với mình, đồng thời khiến cho đội viên tạm thời gia nhập Tấn Lôi Chi Kiếm này thấy có chút ngăn cách với những đội viên cũ.
"Ha ha." Thấy Tấn Lôi Chi Kiếm biểu cảm như vậy, Bao Tam hiểu ý cười nói: "Ôm đùi thôi mà, có gì phải ngượng ngùng không thừa nhận, ngươi xem ta nằm không ổn hơn nhiều."
"Hừ! Bạn gái ta đang chờ ta, ta đi trước!"
Tấn Lôi Chi Kiếm hừ lạnh một tiếng, xoay người liền rời khỏi đấu trường.