Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1258: Mục Tiêu Là Chức Vô Địch

Trang 629# 1

 

 

 

Chương 1258: Mục tiêu là chức vô địch
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chậc chậc, chém gió không lại liền cưỡng ép nhét bánh gato vào miệng người ta, Tấn Lôi Chi Kiếm thật đúng là ác độc.

May mắn thay, nhóm người Minh Vương Giới đều đã hình thành thói quen với tác phong của thằng nhãi này. Còn nhóm người Toàn Chân Giáo cũng đã thích nghi với đủ loại mùi vị gato dưới hành vi ngược đãi chó độc thân của vợ chồng Vương Vũ.

Nếu không phải như vậy thì chỉ với một câu nói đó của hắn ta, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.

Tấn Lôi Chi Kiếm vừa đi khuất, Tay Trái Tử Thần đi lên phía trước, chắp tay về phía Vô Kỵ nói: "Vô Kỵ tiên sinh, từ ngày từ biệt ở thành Dư Huy ngươi có khỏe không?"

Tay Trái Tử Thần cũng là một người thẳng thắn, lần đầu gặp mặt hai bên không nói được chuyện gì tốt lành, ấy thế mà lại bới lông tìm vết nhau.

Ngay cả khi không còn gì để nói, cũng không cần đề cập tới lần đám người Minh Vương Giới bao vây tấn công thành Dư Huy chứ ha, đây không phải là khiêu khích sờ sờ ra đó sao.

Qủa nhiên, nghe thấy lời Tay Trái Tử Thần nói... sắc mặt của mọi người trong Toàn Chân Giáo lập tức không tốt, đặc biệt là Danh Kiếm Đạo Tuyết... Người này khi đó cũng chết dưới tay Tay Trái Tử Thần, cũng được coi là một cái chết thảm thương. Tay Trái Tử Thần vừa nhắc lại, cả người Danh Kiếm Đạo Tuyết đã lạnh run.

"Cũng ổn cũng ổn."

Thế nhưng Vô Kỵ lại cười nói: "Sau đó các người như thế nào?"

Vô Kỵ híp mắt cười tủm tỉm tung một quả phản đòn. Suy cho cùng vẫn là Vô Kỵ, lúc ấy một đám người Minh Vương Giới chẳng chiếm được ưu thế trong tay Toàn Chân Giáo, thậm chí còn bị ngăn lại ở điểm sống lại.

"Ha ha ha!"

Tay Trái Tử Thần cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, đừng nói mãi những chuyện không vui đó nữa."

Ngay sau đó, Tay Trái Tử Thần nhìn Vương Vũ một cái nói: "Đây chắc hẳn là người anh em Thiết Ngưu phải không."

"Xin cứ nói!" Vương Vũ gật đầu.

"Ta đã xem trận đấu của ngươi!" Tay Trái Tử Thần cảm thán từ tận đáy lòng nói: "Thật đáng tiếc lần trước ở thành Dư Huy không gặp được ngươi."

"Đúng vậy!" Vương Vũ cười nhàn nhạt nói: "Thế nhưng, hẳn là ngươi nên cảm thấy may mắn."

"???"

Nghe thấy lời Vương Vũ nói... Tay Trái Tử Thần không khỏi hơi sững sờ. Cảm thấy may mắn? Tay Trái Tử Thần chơi game lâu như vậy vẫn chưa từng thấy thằng ranh nào điên cuồng ngang ngược đến thế.

Đương nhiên, Tay Trái Tử Thần cũng không biết lời này của Vương Vũ cũng xuất phát từ tận đáy lòng.

Sau khi kịp phản ứng lại, Tay Trái Tử Thần liếc nhìn Vương Vũ đánh giá một chút, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng: "Ngươi quá tự tin rồi."

"Như nhau cả thôi." Vương Vũ khiêm tốn nói: "Quả thực là từ trước đến nay chưa từng đánh thua."

"Ta..."

Mọi người trong Minh Vương Giới đều đồng loạt kinh ngạc.

Tâm tư thằng ranh này thật đúng là được đằng chân, lân đằng đầu. Đặc biệt đây là giải thi đấu chuyên nghiệp, cao thủ nhiều như mây trời, thằng nhóc này dám nói mình chưa từng thua ai cũng thật là điên cuồng quá rồi.

"Vậy thì hẹn gặp lại lúc thi đấu!" Tay Trái Tử Thần lại lần nữa chắp tay với Vương Vũ, mang theo đám tay chân của mình xoay người rời đi.

Sau khi dõi mắt nhìn theo Tay Trái Tử Thần đi khuất, mọi người trong Toàn Chân Giáo trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Vũ chằm chằm, hỏi: "Ngưu ca, trước kia vẫn nghĩ ngươi là một người khiêm tốn, không ngờ ngươi ra vẻ cũng rất có phong phạm."

"Làm màu?" Vương Vũ cười nói: "Không có chuyện đó, ta chỉ nói sự thực... Các người không biết sao?"

Mọi người: "..."

Được rồi, thứ này đơn thuần là nghiện ra vẻ rồi.

Ngày mai tám đội sẽ bước vào vòng tứ kết, tất cả những chiến đội còn lại đều là chiến đội hàng đầu trong nước. Đối thủ càng lúc càng mạnh, game thủ thi đấu càng căng thẳng hơn, nhất là chiến đội Thiên Long để chen chân vào tám đội mạnh nhất đã phải trải qua nhiều khó khăn gian khổ, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tý.

Cao thủ chuyên nghiệp còn như vậy, đám tuyển thủ nghiệp dư Toàn Chân Giáo tất nhiên khỏi phải nói nhiều lời.

Sau khi thi đấu xong, lần đầu tiên mới thấy đám người kia không hề đi chơi mà ở lại quán rượu nghiên cứu đối thủ.

Cũng không còn cách nào khác, Toàn Chân Giáo vẫn có chênh lệch nhất định so với các cao thủ thực sự, không thể nghĩ tới việc thắng lợi dễ dàng nếu chỉ dựa vào ba người Vương Vũ.

Trận quyết đấu đầu tiên, cho dù cả ba người Vương Vũ đều ra sân cũng chỉ nắm chắc được ba phần, mà guồng quay cuộc đấu thứ hai sẽ theo sau ngay lập tức, ngộ nhỡ ba người Vương Vũ không lên thi đấu được, vậy thì đã mất toi 10 điểm.

Như thế, sau một hồi thi đấu vòng tròn, phải đảm bảo rằng người chơi bên mình có tỷ lệ sống sót từ 9 trở lên.

Kẻ địch đối đầu đều là các đại cao thủ hạng nhất trong nước, 10 người lên thi đấu, 9 người còn sống, khó khăn này quả thực không vừa.

Trong một căn phòng của quán rượu, Vô Kỵ chỉ vào chiến đội trên tường giới thiệu: "Chiến đội Cửu Châu, năm năm liên tiếp hạng nhất giải đấu quốc gia, điều này chắc chẳn mọi người đều đã biết rồi."

"Ta không biết!" Vương Vũ giơ tay.

Vô Kỵ không thèm đếm xỉa tới Vương Vũ, tiếp tục nói: "Đội trưởng của bọn họ, Ngũ Hồ Tứ Hải là cao thủ chuyên nghiệp số một trong ngành, từng là phó hội trưởng của Tam Sát Trang, đã từng qua lại với chúng ta, kết cục của Tam Sát Trang mọi người cũng đã thấy..."

"Đừng ba hoa nữa!" Mọi người tức giận nói: "Nói thật đi!"

"Ngay bây giờ?" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Đội viên của chiến đội Cửu Châu đều là cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu trong ngành, ngoại trừ ba người kia có bản lĩnh chơi đùa ra, cái đám các người mà gặp phải bọn họ thì chắc chắn không thắng nổi."

"Khoa trương đến vậy sao?" Vương Vũ ngạc nhiên hỏi.

Vương Vũ hiểu rõ thằng nhóc Vô Kỵ này, cao thủ trâu bò cỡ nào vào miệng hắn ta cũng chỉ còn mạnh hơn đồ bỏ đi một chút xíu, đây là lần đầu tiên Vương Vũ thấy hắn giới thiệu đối thủ như vậy, nếu ngay cả hắn cũng cảm thấy gay go, đối thủ kia tất nhiên không hề tầm thường.

Vô Kỵ không biết xấu hổ nói: "Không khoa trương một chút nào! Dù sao cũng là kẻ bại trận dưới tay ta cơ mà."

"Con mẹ nó! Cút xéo đi!" Mọi người lại nổi giận lần nữa.

Vương Vũ cuối cùng cũng trở lại bình thường, cháu trai này thổi phồng Ngũ Hồ Tứ Hải thành trâu bò đến thế chính là vì muốn làm nổi bật việc mình từng thắng được Ngũ Hồ Tứ Hải một lần. Qủa nhiên là lão đại không biết xấu hổ của Toàn Chân Giáo.

"Chiến đội Hồng Hoang!" Vô Kỵ lại chỉ vào một chiến đội khác nói: "Đây là chiến đội hạng hai vạn năm, là đội mạnh thứ hai sau chiến đội Cửu Châu, hơn nữa giữ hạng hai của giải đấu quốc gia trong năm năm liên tiếp, ý chí chiến đấu cực kỳ cao, nếu ngay trận đầu đã gặp phải họ nhất định sẽ chịu tổn thất lớn, những thứ bỏ đi như các người mà gặp phải cũng chắc chắn không thắng nổi."

"Được rồi được rồi." Mọi người thấy Vô Kỵ muốn giễu cợt bản thân liền mạnh mẽ ngắt lời nói: "Có thể ngừng tán dóc không, ngươi mau nói thẳng đi, chúng ta đối đầu với ai mới có phần thắng?"

"Việc này sao..."

Vô Kỵ chỉ vào chiến đội Thiên Long và Minh Vương Giới ở giữa nói: "Theo so sánh, chúng ta vẫn có một chút tỷ lệ chiến thắng so với chiến đội Tòng Tâm và chiến đội Minh Vương Giới, dù sao chúng ta và Tòng Tâm cũng là đối thủ lâu năm, cũng tương đối quen thuộc với Minh Vương Giới."

"Ta có ý kiến!" Lúc này Minh Đô đột nhiên giơ tay.

Vô Kỵ gật đầu: "Nói!"

Minh Đô nói: "Ngày mai chúng ta trực tiếp công khai thách thức một trong số đó. Hẳn là chúng ta có thể giữ một chân trong bốn đội mạnh nhất rồi, đến lúc đó coi như chúng ta dừng lại ở tứ cường cũng đã có thể kiếm chút lời bù vốn."

Qủa thực, Toàn Chân Giáo chỉ là một đội tuyển thủ nghiệp dư, lần đầu tiên thi đấu đã có thể chen vào top bốn cả nước, đây là đã thành tích chiến đấu đáng gờm rồi.

"Không không không!"

Vô Kỵ khoát tay chỉ đạo: "Mỗi chiến đội chỉ có một cơ hội khiêu chiến, dùng trong trận đấu ngày mai có hơi quá đáng tiếc, mục tiêu của chúng ta phải là giải quán quân."

"Giải quán quân?" Minh Đô hỏi ngược lại: "Ngày mai không dùng cơ hội này, ngộ nhỡ gặp phải chiến đội Cửu Châu thì sao? Chỉ sợ rằng chúng ta còn chẳng lọt được vào top 4."

"Yên tâm đi!" Vô Kỵ cười nói: "Từ trước tới nay, tranh tài đều là mạnh được yếu thua, ngươi có thể nghĩ tới chuyện đó, người khác chắc chắn cũng có thể đoán được."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment