Trang 629# 2
Chương 1259: Đây là thứ chiến thuật gì.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong giải đấu chuyên nghiệp, những đội càng ở lại sau cùng lại càng mạnh, trận đấu giữa các cao thủ bao giờ cũng là màn đặc sắc nhất.
Tám đội tiến vào vòng tứ kết, tuy đã bớt đi rất nhiều fan hâm mộ của chiến đội Thiên Hỏa nhưng những khán giả còn ở lại nơi đây đều có vẻ là cao thủ thành thạo, phong cách ứng xử của tất cả đều rất có tố chất.
Tám đội bước lên sân đấu theo lời mời của người chủ trì, nhìn tới những chiếc ghế trống bên cạnh mình, mọi người đều rất xúc động.
Mới mấy ngày trước thôi, nơi đây còn có tới năm mươi chiến đội, sau vài ngày thi đấu đã chỉ còn lại tám đội...
Thi đấu vốn chính là tàn khốc như vậy, dù thế nào cũng phải phân cao thấp.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, người chủ trì dẫn dắt bầu không khí tại trường quay.
Bước tiếp theo chính là lựa chọn đội thi đấu.
Sự thật chứng minh, Vô Kỵ là một kẻ lãnh đạo nhìn xa trông rộng. Quả đúng như dự đoán, ánh đèn vừa mới dịu xuống, cuộc tuyển chọn còn chưa bắt đầu.
Bất thình lình, một giọng nói kêu lên: "Chúng tôi lựa chọn thách thức chiến đội Một Đám Ô Hợp!"
"Òa!!!!!"
Khi nghe tiếng nói này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút, người quay phim cũng chuyển cảnh để quay cận mặt người nói.
Kẻ kêu lên không ai khác, chính là đội trưởng của chiến đội Minh Vương Giới - Tay Trái Tử Thần
"Ồ!!!!!!!"
Cả trường quay đều xôn xao.
Con mẹ nó sao lại thế này, Một Đám Ô Hợp bọn này sao lại bị người ta khiêu chiến cơ chứ? Trước kia không phải mọi người đều thách thức chiến đội Cửu Châu sao? Chẳng lẽ đều cho rằng chiến đội Một Đám Ô Hợp mới là đối thủ xứng tầm để thách đấu sao?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người không kìm lòng được, liếc mắt nhìn đám người Vương Vũ bị khiêu chiến một cái.
Nghe thấy Tay Trái Tử Thần vậy mà lại thách đấu nhóm người nhà mình, Ký Ngạo không vừa lòng la lên: "Hứ! Tên oắt con này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, không phải là vẫn còn ghi hận chú Ngưu đó chứ."
Mọi người nghe vậy cười hì hì nói: "Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập nha, lão Ngưu nhà ngươi phải cẩn thận đó."
"Stop!" Vương Vũ lạnh lùng nói: "Hắn ta muốn tìm cái chết!"
Vương Vũ vẫn ngang ngược như trước.
Ở đây có tám chiến đội, ngoại trừ chiến đội Thiên Long và Minh Vương Giới thì đều là những đội mạnh lâu năm, cũng là các đối thủ mà đám người Toàn Chân Giáo kia hy vọng có thể né tránh được.
Bị Minh Vương Giới hoặc chiến đội Thiên Long nhắm trúng chính là niềm ao ước của mọi người trong Toàn Chân Giáo.
Nếu như đối thủ đã thực sự muốn, có lý gì lại không nghênh chiến?
Vương Vũ thuận tay nắm lấy cơ hội chấp nhận thử thách, lạnh lùng nói: "Ta chấp nhận lời thách đấu!"
Người chủ trì thấy Vương Vũ nghênh chiến, phấn khích nói: "Chiến đội Một Đám Ô Hợp lại nghênh chiến một lần nữa, liệu kỳ tích ngày hôm qua có thể xảy ra không? Chúng ta cùng mỏi mắt chờ xem, sau đây xin mời tuyển thủ của hai đội tiến vào phòng tranh tài!"
Hai đội đứng dậy liền hướng vào phòng thi đấu.
Đúng lúc này, Tấn Lôi Chi Kiếm tiến tới bên cạnh Bao Tam nói: "Hừ hừ, đừng mong gặp may mắn nữa, đối thủ lần này của các ngươi không giống như ngày hôm qua. Hi vọng có thể dạy dỗ ngươi cách đối nhân xử thế trên đấu trường, tên nhãi ranh nhà ngươi còn kém xa."
"Ngươi!"
Bao Tam nghe vậy giận đến tím cả mặt, trừng mắt muốn ra tay.
Đám người Vô Kỵ liền tranh thủ ngăn Bao Tam lại, nói: "Ngươi điên rồi sao, còn trận đấu đó! Thằng nhãi này cố ý khiêu khích, đánh hắn ta chúng ta nhất định phải chết."
"Khà khà!"
Nghe thấy lời Vô Kỵ nói..., Tấn Lôi Chi Kiếm cười khà khà, xoay người trở về đội hình.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tấn Lôi Chi Kiếm, Vương Vũ vuốt cằm nói: "Tên nhóc này có hơi đê tiện đây...”
"Là rất đê tiện mới đúng..."
Những người khác đều gật đầu tới tấp. Nếu như vừa rồi Bao Tam ra tay, kết quả trận đấu đã được định sẵn rồi.
Xuân Tường khiêu khích kẻ khác cùng lắm cũng chỉ thắng một trận đấu, thằng nhóc này gây hấn thiếu chút nữa đã khiến toàn quân Một Đám Ô Hợp bị diệt sạch, có thể thấy mức độ không biết xấu hổ của tên nhóc này còn ở trên cả Xuân Tường.
Vương Vũ lắc đầu nói: "Đám người Minh Vương Giới kia có một đồng đội đê hèn như vậy, chỉ sợ rằng điểm yếu chiến thuật cũng đã được bù đắp rồi."
"Không sao!" Mọi người đồng thanh nói: "Vô Kỵ của chúng ta còn đê tiện hơn hắn nhiều."
Vô Kỵ: "..."
Khá khen cho cái sự đoàn kết khoe khoang cũng không khác gì chửi thề của đám người lưu manh này.
Bởi vì các đối thủ phía sau càng ngày càng mạnh hơn, Mục Tử Tiên, người thứ mười hai của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã được thay thế bằng Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Sau khi mọi người bước vào cabin game liền di chuyển lên trên đấu trường.
Dựa theo thường lệ, người khiêu chiến có quyền ưu tiên lựa chọn bản đồ, Tay Trái Tử Thần lựa chọn bản đồ tên Khu Rừng Tuyệt Vọng cho ván đầu tiên.
Khu Rừng Tuyệt Vọng là bản đồ có bối cảnh là rừng rậm nguyên thủy.
Theo bối cảnh, xưa kia Khu Rừng Tuyệt Vọng là cánh rừng rậm lớn nhất trên đại lục Trọng Sinh, bất kỳ người nào bước chân vào khu rừng này đều phải cảm thấy tuyệt vọng vì không thể tìm được lối ra.
Tất nhiên, khi đã được dựng thành một khung cảnh trên đấu trường, cánh rừng rậm này không thể nào rập khuôn theo cảnh tượng ban đầu của game, nhưng nó cũng là một bản đồ khổng lồ.
Nhìn thấy từng khu rừng um tùm trên bản đồ, Vương Vũ toát hết cả mồ hôi hột... Phải biết rằng, người nhà họ Ngưu không sợ trời sợ đất, chỉ sợ mỗi chuyện bị lạc trong rừng rậm. Bản đồ mà Tay Trái Tử Thần lựa chọn này cũng thật là ác độc.
Đương nhiên, chuyện Vương Vũ sợ rừng rậm chỉ có người bên trong Toàn Chân Giáo mới biết rõ. Nguyên nhân lựa chọn bản đồ này là vì trên mặt đất của nó bao phủ đầy lá cây, Thuật Tiềm Hành của Thích khách cơ bản mất hết tác dụng ở đây, cho nên đây chính là một bản đồ sân nhà của Cung thủ.
Xem ra Tay Trái Tử Thần cũng tương đối tự tin vào tài bắn cung của chính mình.
Tám đội tiến vào vòng tứ kết, đối với đội ngũ nền tảng mà nói nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, không còn cần phải che giấu thực lực thêm nữa. Do đó, trận đầu vẫn là Tay Trái Tử Thần xung phong như trước.
Bên phía chiến đội Một Đám Ô Hợp, đương nhiên đề cử Vương Bùng nổ, dù không tình nguyện đủ điều, Vương Vũ vẫn bị chuyển thẳng lên đấu trường.
Dưới lớp lớp lá cây che lấp, rừng rậm nguyên thủy đen nghịt luôn luôn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Sau khi bước vào đấu trường, Vương Vũ không nói hai lời đã dùng song chưởng đẩy lên, Song Long Phá hướng thẳng lên bầu trời.
Cho dù thế nào đi chăng nữa Vương Vũ chắc chắn sẽ không chạy loạn ở trong khu rừng. Nếu đã không thể tránh khỏi chiến đấu, không bằng phơi bày chính bản thân để cho đối thủ tự tìm đến.
Kỹ năng càng cao cấp, hiệu quả càng lộng lẫy.
Song Long Phá về cơ bản là chiêu thức lớn của Khí công sư, hiệu quả không hề thua kém so với ma pháp của Pháp sư AOE, hai con rồng một đỏ một xanh lam phi thẳng lên, nổ tung trên bầu trời giống như pháo hoa.
Ánh sáng trong Khu Rừng Tuyệt Vọng vốn tương đối tối tăm, ánh sáng từ kỹ năng nổ tung sẽ cực kỳ dễ thấy.
Đúng như dự đoán, nhìn thấy pháo hoa nổ tung trên nền trời, ánh mắt của Tay Trái Tử Thần liền bị hấp dẫn, nhanh chóng xác nhận tọa độ của Vương Vũ, sau đó tiến tới không nhanh không chậm.
Chứng kiến Tay Trái Tử Thần trên đấu trường thật sự bị Vương Vũ dụ tới, vẻ mặt của Tấn Lôi Chi Kiếm cứng ngắc: "Thằng ngu này! Không phải đã nói với hắn rồi sao, mục tiêu sẽ chủ động tìm kiếm hắn, tại sao lại để kẻ khác dụ dỗ chạy ra rồi? IQ chỉ dùng để kiếm chút lời vụn vặt hả? Chẳng lẽ không sợ bị người ta mai phục?"
Vừa mắng, ánh mắt của Tấn Lôi Chi Kiếm vừa hướng về Vương Vũ phía bên kia.
Nhưng đúng vào lúc này, chuyện xảy ra lại khiến Tấn Lôi Chi Kiếm cảm thấy mông lung.
Sau khi một phép Song Long Phá của Vương Vũ xé tung bầu trời, hắn chẳng những không cấp tốc chạy đi mai phục, ngược lại còn ngồi tại chỗ thuận tay nhặt một cành cây để chọc những chiếc lá trên mặt đất...
“Cái này...” Tấn Lôi Chi Kiếm sửng sốt: “Thứ này con mẹ nó là cái chiến thuật gì vậy?”