Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1278 - Chương 1280: Băng Phong Ấn

Trang 640# 1

 

 

 

Chương 1280: Băng Phong Ấn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nhờ sơ hở của chiêu Thăng Long Quyền vừa rồi mà trạng thái Hôn Mê của Bách Kim Lập Mộc đã được giải trừ, Bách Kim Lập Mộc đột nhiên giậm chân một cái, Vũ Trụ Hồng Hoang lập tức bị chấn động bay lên trời.

Ngay sau đó, Bách Kim Lập Mộc giơ tấm thuẫn lên vọt qua đập thẳng lên người Vũ Trụ Hồng Hoang, Vũ Trụ Hồng Hoang né tránh không kịp ngay lập tức phải hứng chịu một đòn cực mạnh.

“Ầm!”

Vũ Trụ Hồng Hoang bị Thuẫn Kích đánh rơi xuống mặt đất, trên đầu hiện lên một biểu tượng nhang muỗi.

Hai tay Bách Kim Lập Mộc nâng tấm thuẫn lên rồi đập một nhát xuống mặt đất.

“Ầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, đất rung núi chuyển, tấm thuẫn đập thẳng vào vùng eo của Vũ Trụ Hồng Hoang.

Cùng lúc đó, trên đầu Bách Kim Lập Mộc cũng hiện ra một hàng chữ lớn - Áo Nghĩa Tuyệt Mệnh Đoạn Long Trang.

Nhìn thì có vẻ chỉ là một cú đập bình thường, không ngờ lại là kỹ năng thức tỉnh.

Thanh HP trên đầu Vũ Trụ Hồng Hoang bị nuốt gọn một phần ba, hơn nữa còn bị tấm thuẫn cực nặng của Bách Kim Lập Mộc đè kẹt dưới mặt đất.

Bách Kim Lập Mộc giơ chân lên đạp thẳng vào đầu Vũ Trụ Hồng Hoang, không hề do dự rút kiếm đơn thủ từ bên hông ra cắm thẳng lên cổ họng Vũ Trụ Hồng Hoang một cách tàn nhẫn.

Vũ Trụ Hồng Hoang là Võ sư yếu đuối, hơn nữa còn là một Võ sư theo hệ phái kỹ thuật nhanh nhẹn, bị Bách Kim Lập Mộc tấn công như vậy tất nhiên là không chịu nổi được mấy chiêu, chẳng mấy chốc hắn ta đã bị đánh thành một ánh sáng trắng bay đi.

Đám khán giả nhìn thấy Vũ Trụ Hồng Hoang bị đánh chết nhanh như vậy thì không thể không than thở một câu.

Chẳng còn cách nào khác, Chiến sĩ khiên thuẫn luôn đi theo con đường chiến đấu mãnh liệt như vậy đấy, tất cả những nghề nghiệp vật lý máu giấy đứng trước mặt họ đều không đáng nhắc tới, thậm chí ngay cả nghề nghiệp Thích khách họ cũng có thể khắc chế hoàn toàn, đừng nói là Võ sư vốn đã tương đối yếu thế về mặt PK này.

Suy cho cùng trình độ của Ngũ Hồ Tứ Hải cũng cao hơn một bậc, hắn ta đã đoán trước được rằng trận đấu này Thiên Địa Huyền Hoàng nhất định sẽ cho Vũ Trụ Hồng Hoang lên sàn đấu, bởi vậy hắn ta mới phái Bách Kim Lập Mộc có khả năng khắc chế Vũ Trụ Hồng Hoang ra trận.

Sau khi giết chết đối thủ, Bách Kim Lập Mộc nở một nụ cười thật thà rồi nhảy xuống khỏi võ đài.

Tuyển thủ của chiến đội Cửu Châu luôn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, như thể bọn họ đã nhìn quen tình huống như vậy lắm rồi.

Không kiêu không ngạo, trầm ổn bình tĩnh, không hổ là cao thủ của chiến đội hạng nhất toàn quốc, đội viên của chiến đội Cửu Châu chỉ cần vung tay nhấc chân thôi là đã thể hiện ra khí chất vương giả rồi.

Thiên Địa Huyền Hoàng thấy trận thứ hai chiến đội bên mình bị thua, gã ta tức đến nổ phổi chỉ vào Ngũ Hồ Tứ Hải mà mắng: “Tên đê tiện vô liêm sỉ kia, trận thứ ba có dám đơn đấu với ta hay không?”

“Được thôi!” Ngũ Hồ Tứ Hải vẫn cười hết sức hờ hững.

“Thằng nào lừa đảo là chó!” Thiên Địa Huyền Hoàng dựng thẳng ngón tay thối lên.

Ngũ Hồ Tứ Hải gật đầu nói: “Chắc chắn rồi!”

Nói rồi Ngũ Hồ Tứ Hải bèn ấn vào mục lựa chọn tuyển thủ.

Tuy rằng Thiên Địa Huyền Hoàng rất muốn thắng, nhưng gã cũng không cam lòng làm chó, bởi vậy đành phải làm theo Ngũ Hồ Tứ Hải.

Một ánh sáng trắng lóe lên, hai người được di chuyển lên trên võ đài.

Nghề nghiệp của Thiên Địa Huyền Hoàng là Chiến sĩ, hơn nữa gã còn là một Chiến sĩ song thủ, mỗi tay cầm một trường kiếm tản ra ánh sáng mê người.

Chiến sĩ song thủ là một nhánh lựa chọn trong nghề nghiệp Chiến sĩ, cần phải kích hoạt thiên phú Song Thủ Tinh Thông ở thời điểm nhân vật đạt cấp 40.

Xét về mặt tấn công mà nói, song kiếm thực sự mạnh hơn đơn kiếm, nhưng xét về mặt thao tác thì song kiếm lại khó sử dụng hơn đơn kiếm rất nhiều.

Dù sao Trọng Sinh là game mô phỏng thực tế ảo, không giống với game online bàn phím bình thường, cứ trang bị vũ khí lên có thể ngốc nghếch đứng đánh cọc cả ngày.

Trong Trọng Sinh sử dụng vũ khí như thế nào trong cũng là một vấn đề yêu cầu kỹ thuật cao.

Hai thanh kiếm chính là hai con đường, hệ số khó khăn không thua kém gì một tay vẽ hình tròn một tay vẽ hình vuông cả.

Chiến sĩ thông thường sử dụng tốt một thanh kiếm đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, huống chi là hai thanh kiếm, ngay cả đại sư võ học như Vương Vũ cũng sẽ không dễ dàng sử dụng song kiếm, cho dù Vương Vũ có dùng thì cũng là dùng một trường kiếm một đoản kiếm, một công một thủ, không ngờ Thiên Địa Huyền Hoàng lại dám chơi theo nhánh nghề nghiệp này, không biết là gã tự đại hay là có năng khiếu thiên tài thật đây.

Nghề nghiệp của Ngũ Hồ Tứ Hải lại là Pháp sư.

Tên này cũng đẹp trai, hơn nữa gương mặt luôn có một vẻ hờ hững thản nhiên, từ trong ra ngoài đều tỏa ra một sự tự tin khó che giấu, thêm vào đó là pháp bào màu xanh lam, tay cầm một pháp trượng màu xanh nhạt, hắn ta đứng nơi đó thực sự cũng rất có khí chất vương giả.

Nếu xét về nghề nghiệp mà nói, Pháp sư có thể khắc chế Chiến sĩ, nhưng nếu tính đến bối cảnh thi đấu, một nơi nhỏ như võ đài chắc chắn không thích hợp với nghề nghiệp tấn công tầm xa như Pháp sư.

Có thể thấy rằng vì muốn thắng trận đấu này mà Thiên Địa Huyền Hoàng đã vứt bỏ hết mặt mũi, một bối cảnh thi đấu nhỏ như thế cũng gọi bằng được Pháp sư nhà người ta lên thi đấu, chuyện này làm khó cho gã cũng nghĩ ra được.

Đương nhiên, thi đấu cũng giống như cách làm người vậy, một khi đã xấu hổ thì gần như đã thua mất một nửa rồi, vì sao chú Ngưu luôn u sầu không vui vẻ được, đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Có câu kẻ thù gặp lại nhau nhìn là thấy đỏ mắt, Thiên Địa Huyền Hoàng vốn đã rất hận Ngũ Hồ Tứ Hải bảo gã phải xuống làm đội dự bị, lại thêm liên tiếp mấy năm liền bị chiến đội của Ngũ Hồ Tứ Hải áp chế, lúc này có thể giao thủ với Ngũ Hồ Tứ Hải tâm trạng của gã cực kỳ kích động.

Trận đấu bắt đầu.

Thiên Địa Huyền Hoàng kiêu căng nói: “Tiểu Ngũ tử à, quán quân lần này chắc chắn sẽ không phải là ngươi!”

“Vậy ư?” Ngũ Hồ Tứ Hải cười trả lời: “Chẳng lẽ sẽ là ngươi?”

“Nói nhảm!” Thiên Địa Huyền Hoàng cúi đầu xuống, song kiếm một trước một sau, gã bật người xông về phía Ngũ Hồ Tứ Hải.

Tất nhiên Ngũ Hồ Tứ Hải cũng không phải tay mơ, nhìn thấy Thiên Địa Huyền Hoàng vọt về phía mình, Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ pháp trượng xuống dưới đất niệm chiêu: “Thuật Băng Kính!”

Nhất thời, một luồng khí lạnh bay lên.

"Kèn kẹt!"

Dưới chân Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện một lớp băng mỏng.

"Ha ha!" Thiên Địa Huyền Hoàng bật người nhảy lên, cười ha ha nói: "Ngươi bị lừa rồi!"

Nói rồi Thiên Địa Huyền Hoàng sử dụng Va Chạm giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã phóng qua mặt băng tới bên cạnh Ngũ Hồ Tứ Hải, một kiếm chém vào người Ngũ Hồ Tứ Hải.

"Rầm!"

Ngũ Hồ Tứ Hải vỡ nát văng đầy đất.

Là thuật Băng Ảnh!

Ngũ Hồ Tứ Hải sử dụng thuật Băng Kính xong đã lập tức dùng phân thân rời đi.

Một kiếm chém vào không khí, Thiên Địa Huyền Hoàng cho rằng Ngũ Hồ Tứ Hải sẽ đánh lén sau lưng bèn lập tức xoay người lại, nhưng đúng lúc này Ngũ Hồ Tứ Hải lại xuất hiện một phía khác của Thiên Địa Huyền Hoàng, pháp trượng chỉ xuống mặt đất niệm chiêu: “Thuật Xoáy Nước!”

Ngay sau đó, mặt đất dưới chân Thiên Địa Huyền Hoàng đã biến thành một vũng nước, trong nước xuất hiện một vòng xoáy, chân Thiên Địa Huyền Hoàng hẫng xuống trực tiếp bị hút vào.

Thiên Địa Huyền Hoàng bị rơi xuống xoáy nước cuống quýt giãy dụa, kết quả càng dùng sức thì lại càng rơi sâu hơn, thoáng chốc đã chỉ còn sót lại một cái đầu.

"Ha ha, ngươi bị lừa rồi nhỉ!"

Nhìn Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn sót lại một cái đầu trên mặt đất nhưng vẫn cố liều mạng ngoi lên, Ngũ Hồ Tứ Hải cười ha ha, chuôi pháp trượng chỉ về phía mặt đất niệm chiêu: “Băng Phong Ấn!”

“Két két két!”

Một loạt âm thanh đáng sợ vang lên, xoáy nước trên mặt đất bị đông cứng thành băng đá, Thiên Địa Huyền Hoàng bên trong hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

“Woa!”

Đám khán giả xôn xao.

Bọn họ vốn tưởng rằng trận đấu đơn giữa lão đại chiến đội hạng nhất cả nước và lão đại chiến đội hạng nhì cả nước sẽ phải đại chiến đến ba trăm hiệp, nhưng chẳng ai ngờ rằng vừa lên sàn đấu chưa tới nửa phút, Thiên Địa Huyền Hoàng đã bị Ngũ Hồ Tứ Hải đông thành một cục.

Không thể ngờ nổi chênh lệch giữa hai người lại lớn như thế.

Chẳng trách người ta thường nói, sở dĩ chiến đội Cửu Châu là hạng nhất bởi vì số cao nhất là số một, còn sở dĩ chiến đội Hồng Hoang bị gọi là chiến đội hạng hai thì là bởi vì bọn họ chỉ có thực lực hạng hai…

Minh Đô đứng dưới sàn đấu nhìn thấy thế cũng không nhịn được thở dài nói: “Không hổ là Ngũ Hồ Tứ Hải, không ngờ một chiêu Băng Phong Ấn này còn có thể sử dụng như vậy.”

Băng Phong Ấn là một ma pháp phong ấn, tuy rằng có thể đóng băng mục tiêu, nhưng mục tiêu bị đóng băng sẽ là vô địch, không thể bị tấn công.

Ngũ Hồ Tứ Hải đúng là rất thông minh, trước tiên hắn ta sử dụng thuật Xoáy Nước để lừa mục tiêu rơi vào trong, sau đó mới phong ấn thuật Xoáy Nước trên mặt đất, làm như vậy có thể lộ ra điểm tấn công vào mục tiêu, thuận tiện cho việc tấn công.

Quả nhiên, mỗi người thông minh lại có một cách làm thông minh khác nhau, chơi game tốt nhất vẫn nên động não thì hơn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment