Trang 642# 2
Chương 1285: Vô Kỵ đua ngựa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lúc trước khi đám người Vô Kỵ quen biết Ngũ Hồ Tứ Hải, thằng ranh này chẳng qua chỉ là tay sai tin cậy dưới tay Thủy Hạ Khán Ngư mà thôi, không thể tưởng tượng được sau khi Tam Sát Trang bị tiêu diệt, phần lớn cao thủ đều được thằng ranh này tiếp nhận, chỉ mất thời gian mấy năm đã tạo dựng được kết quả như thế này, quả nhiên là tạo hóa trêu người.
Vòng chung kết từ trước đến nay đều là trận tranh tài đặc sắc nhất, ngày chung kết hôm đó, hội trường cũng đông nghẹt người... Thậm chí có người còn đứng xem trận đấu, đúng như sư phụ Quách Đức Cương vẫn thường tấu hài nói biển người đông nghìn nghịt.
Dựa theo thông lệ, mỗi chiến đội bước lên sân khấu, người chủ trì đều sẽ giới thiệu chiến đội.
Bốn chiến đội còn lại theo thứ tự là chiến đội Tiêu Dao, chiến đội Một Đám Ô Hợp, chiến đội Cửu Châu và chiến đội Thiên Long.
Chiến đội Thiên Long và chiến đội Tiêu Dao đều là chiến đội lâu năm, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay đánh vào được vị trí một trong bốn đội mạnh nhất.
Chiến đội Cửu Châu còn lại là tấm gương tiêu biểu trong giới chuyên nghiệp, ngoại trừ tên gà mờ như Vương Vũ ra, không có ai có thể hiểu được.
Duy chỉ có chiến đội Một Đám Ô Hợp là từ cuộc thi đấu nghiệp dư một đường vượt mọi chông gai chém giết đến bây giờ, khiến cho những người xem không nhịn được cảm xúc bùi ngùi cao thủ đều ở trong dân gian, đám cây cỏ không có tên tuổi này thế nhưng lại một đường đánh vào tận trong đội ngũ bốn đội mạnh nhất.
Thậm chí đám người Một Đám Ô Hợp vừa lên sân khấu, trên sàn thi đấu đã truyền đến tiếng reo hò.
"Ngưu huynh của chúng ta, kẻ mạnh không thèm nói nhiều lời!"
"Vô Kỵ Vô Kỵ không kiêng kỵ điều gì."
Fan hâm mộ trên khán đài góp phần trợ uy, đây là điều mà mấy người Vương Vũ đều không thể ngờ đến được.
Nghe thấy tiếng kêu gào của người xem, Vương Vũ vội vàng giống như hiến vật quý chỉ chỉ bốn chữ to Võ Lâm Chí Tôn trên quần áo của mình.
Đám fan hâm mộ nhìn thấy như vậy thì nháy mắt im bặt, đỏ mặt ngồi lại chỗ ngồi, hết cách rồi, mọi người chẳng ai ném được mặt mũi như tên này cả.
Vương Vũ vẫn còn buồn bực: "Hả? Tại sao mọi người đột nhiên lại yên tĩnh vậy?"
Rất nhanh, trong tiếng gào thét của đám fan hâm mộ, bốn chiến đội chia ra bước vào đấu trường ngồi xuống, đám người chiến đội Thiên Long của Độc Cô Cửu Thương vừa mới yên vị ngồi xuống bên cạnh đám người Vương Vũ.
Độc Cô Cửu Thương nháy mắt ra hiệu chào hỏi với Vô Kỵ: "Chúng ta đã nói xong rồi đấy nhé, ngươi đừng có gạt ta đấy."
Vô Kỵ không nhịn được khoát tay nói: "Biết rồi, biết rồi, nhìn xem ngươi cứ nói nhảm mãi kìa."
Ninh Tĩnh Trí Viễn nhìn thấy thế, đứng bên cạnh không hiểu hỏi: "Diệp đội trưởng, hai người các ngươi lén lút nói cái gì thế hả?"
"Hì hì!" Độc Cô Cửu Thương cười nói: "Ngày hôm qua ta đã nói với người của Toàn Chân Giáo xong hết rồi, hôm nay họ sẽ nghĩ cách để trận đầu tiên chúng ta không phải gặp chiến đội Cửu Châu, đám người chiến đội Tiêu Dao kia không đủ đáng sợ, vị trí á quân của chúng ta sẽ được vững vàng."
"Không để chúng ta gặp phải chiến đội Cửu Châu ngay trận đầu tiên?" Ninh Tĩnh Trí Viễn nghe thấy thế thì hơi sững lại, sau đó kinh hãi nói: "Có khả năng ngươi bị người ta gài bẫy rồi!"
"Bị gài bẫy?" Độc Cô Cửu Thương ngạo nghễ nói: "Bọn họ không dám đâu, ta có điều kiện mà."
Nhưng mà không đợi được Ninh Tĩnh Trí Viễn giải thích, lúc này người chủ trì đã kêu to: "Bây giờ trận đấu sẽ bắt đầu!"
Ngay sau đó, chợt nghe thấy Vương Vũ đập lên bàn phím kêu to: "Đội ngũ của chúng ta muốn khiêu chiến chiến đội Thiên Long!"
"Phụt!"
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Độc Cô Cửu Thương phun ra một ngụm máu, bàn tay run rẩy chỉ chỉ vào Vô Kỵ không biết nên nói ra câu gì bây giờ.
Vô Kỵ cười híp mắt giang hai tay với Độc Cô Cửu Thương nói: "Đã nói rồi mà, không để các ngươi gặp chiến đội Cửu Châu đó thôi, không chỉ trận đầu tiên, ngay cả trận thứ hai các ngươi cũng không gặp được đâu."
"Ta..."
Một câu "Ta đệt cả nhà ngươi" của Độc Cô Cửu Thương phải nghẹn lại trong miệng, cuối cùng vẫn không dám mắng hẳn ra ngoài.
Tuy Độc Cô Cửu Thương vô cùng không bằng lòng chuyện giao đấu với đám người Toàn Chân Giáo kia, nhưng nếu đã bị khiêu chiến thì cũng bắt buộc phải nghênh chiến không phải sao, mặc dù có đối thủ đáng sợ như Vương Vũ, nhưng dù sao so ra cũng có tỷ lệ chiến thắng cao hơn chiến đội Cửu Châu.
Dù sao Toàn Chân Giáo cũng chỉ có hai người đáng sợ thôi, nhưng chiến đội Cửu Châu thì tất cả mọi người đều đáng sợ.
Sau khi nhận lời khiêu chiến, hai bên bước vào đấu trường.
Trận đấu đầu tiên bắt đầu.
Một Đám Ô Hợp lựa chọn cảnh tượng.
Vương Vũ không ngoài dự đoán của mọi người lựa chọn lôi đài, sau đó chính là lựa chọn tuyển thủ lên sân khấu.
Ninh Tĩnh Trí Viễn xung phong lên đài nói: "Trận đầu để cho ta lên đi!"
Ninh Tĩnh Trí Viễn là cao thủ đứng đầu chiến đội Thiên Long, nếu để cho hắn ta có được mở đầu tốt đẹp, ngược lại có thể nâng cao khí thế chiến đấu của những tuyển thủ đằng sau.
"Không được!" Độc Cô Cửu Thương vội vàng khoát tay nói: "Thực lực của ta yếu nhất, trận đầu tiên để ta lên!"
Chiến đội Một Đám Ô Hợp từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp đến nay, trận đầu tiên thi đấu mở đầu vẫn luôn là Vương Vũ, lần này tám phần cũng sẽ không ngoại lệ, thực lực của Vương Vũ cao đến mức này, Độc Cô Cửu Thương cũng rõ ràng hơn bất cứ ai khác, cho nên trận đấu đầu tiên tuyệt đối là thua chắc một ván rồi.
Dù sao cũng phải thua, cần gì phải để Ninh Tĩnh Trí Viễn đi lên nữa, chẳng thà để Độc Cô Cửu Thương đi lên lội qua bãi mìn Vương Vũ này thôi.
Toàn Chân Giáo bên này, Vương Vũ đang định lên sân khấu, Vô Kỵ đã vội vàng kéo Vương Vũ nói: "Trận đầu tiên không cần ngươi phải đi đâu."
"Vì sao?" Vương Vũ không hiểu nói: "Trước đây không phải đều là ta xung phong trận đầu sao?"
"Hì hì!" Vô Kỵ nham hiểm nói: "Có biết chuyện Điền Kỵ đua ngựa không, con cún Thương kia chắc chắn sẽ không để cao thủ lên trận đầu tiên đâu, nếu ngươi lên trận đầu tiên chẳng phải quá lãng phí sao, Đạo Tuyết, trận này ngươi lên đi."
"Ta?" Danh Kiếm Đạo Tuyết kinh ngạc nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Đi thôi!" Vô Kỵ cười nói: "Thắng thua không sao cả, vui vẻ là được rồi."
Vô Kỵ vừa dứt lời, trên sàn thi đấu có hai vệt sáng trắng lóe lên, Danh Kiếm Đạo Tuyết và Độc Cô Cửu Thương cùng được truyền tống lên lôi đài.
Độc Cô Cửu Thương nhìn thấy đối thủ vậy mà lại là Danh Kiếm Đạo Tuyết, sửng sốt ngay tại chỗ, trừng mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi: "Tại sao ngươi lại lên đây?"
"Thế bây giờ làm sao đây?" Danh Kiếm Đạo Tuyết đê tiện nói: "Sợ à?"
"Ta sợ ông nội ngươi ấy!" Độc Cô Cửu Thương đập trường thương xuống đất mắng một câu.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe thấy thế lập tức chỉ vào Độc Cô Cửu Thương nói: "Trọng tài, hắn ta mắng chửi người kìa!"
Trọng tài giơ ra một tấm thẻ vàng dán lên mặt Độc Cô Cửu Thương, bảo hắn ta đàng hoàng ngậm miệng lại... Hết cách rồi, đám người Toàn Chân Giáo vẫn đê tiện như vậy trước sau như một, nếu còn chưa lên sàn đấu mà đã bị phạt đến mức độ phải xuống đài, vậy thì quá mức mất mặt rồi.
Thời gian đếm ngược kết thúc rồi, tranh tài bắt đầu! Danh Kiếm Đạo Tuyết vội vàng thi triển Tiềm Hành.
Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ là cao thủ bình thường, trong giải đấu chuyên nghiệp, cũng là người mà bất cứ ai cũng có thể bắt chẹt được, cũng may mà Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng rất tự mình biết mình, hiểu được phải dựa vào ưu thế nghề nghiệp, có thể dựa vào thì cứ phải dựa vào.
Đối với loại vô lại không biết liêm sỉ như thế này, tất cả mọi người cũng chẳng thể làm gì được, nghề nghiệp của ta cũng chính là lén lút vụng trộm như vậy, cũng không bật hack, lại không vi phạm pháp luật, dù sao cũng không thể không cho người ta sử dụng Thuật Tiềm Hành được chứ.
Tuy Độc Cô Cửu Thương là đội trưởng của chiến đội Thiên Long, nhưng hắn ta cũng không phải thành viên chiến đấu, từ thực lực mà nói người này nếu so với Toàn Chân Giáo, ngoại trừ có trình độ của mấy người Vương Vũ chia đều ra thì cũng chỉ cao hơn Danh Kiếm Đạo Tuyết một chút mà thôi.
Có điều nghề nghiệp của Độc Cô Cửu Thương là Kỵ sĩ trừng phạt, tấn công cao phòng thủ cao, cũng tương đối kiềm chế Thích khách.
Thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết ẩn thân không thấy, Độc Cô Cửu Thương cũng không bối rối, từ bên hông lấy ra một tấm phù văn ném xuống mặt đất, quát to một tiếng: "Kỵ Sĩ Chi Quang Diệu!"
"Phụt!"
Tấm phù văn vừa rơi xuống đất biến thành một làn sương mù màu trắng như sữa bao phủ toàn bộ lôi đài, vài giây sau, làn sương mù tan đi, một đám bột phấn trắng xóa phủ lên lôi đài.
Mà Độc Cô Cửu Thương đứng cách đó không xa, một hình người bị phủ bột phấn trắng xóa đang lùi về phía sau, không phải Danh Kiếm Đạo Tuyết thì còn ai vào đây?