Trang 642# 1
Chương 1284: Đến cửa viếng thăm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Quyền khiêu chiến? Ô kìa, thế mà ta lại quên mất chuyện này đấy."
Dù sao cũng là lãnh đạo của Toàn Chân Giáo, trong thời khắc quan trọng có tác dụng lớn hơn sự an ủi của Vương Vũ rất nhiều, tâm trạng đè nén ban đầu của mọi người cũng lập tức trở nên khá hơn không ít.
Nhìn mọi người vui sướng, Vương Vũ vuốt cằm nói: "Quyền khiêu chiến cũng chỉ có thể lựa chọn đối thủ ở vòng thứ nhất thôi, chẳng lẽ các ngươi sẽ cam lòng thua trong tay chiến đội Thiên Long?"
"Ồ..." Đám người nghe thấy vậy cùng nhau giật mình ngơ ngác.
Thấy đồng đội vừa mới được vỗ về lại bị một câu nói của Vương Vũ đánh về nguyên hình, Vô Kỵ lại càng mặt đen lên trừng mắt nhìn Vương Vũ nói: "Không biết vì sao, đột nhiên ta muốn đánh thằng ranh này một trận! Mọi người có muốn cùng đánh luôn không?"
"Á..." Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cúi đầu lựa chọn im lặng.
Nói đùa chắc, ở trong game bị người ta đánh cho một trận thì chẳng qua cũng chỉ mất mặt chút thôi, nhưng khiêu chiến Vương Vũ trong hiện thực thì chính là mất mạng đó.
Tuy Vương Vũ nói toạc ra như vậy đã vạch trần âm mưu của Vô Kỵ, có điều gây ra trò ầm ĩ này, áp lực trong lòng mọi người cũng được xua tan đi không ít.
Cùng lắm cũng chỉ là thua một trận tranh tài thôi mà, cũng chẳng thương tổn đến gân cốt, lại không hao tiền tốn của, cùng lắm cũng chỉ mất mặt chút thôi, về phần thứ như thể diện, đối với Toàn Chân Giáo mà nói chẳng có chút tác dụng quái gì cả.
"Cốc cốc cốc!"
Ngay khi mấy người Toàn Chân Giáo còn đang đùa giỡn với nhau, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
Mục Tử Tiên đứng gần cánh cửa nhất thuận tay vươn tay mở cửa, đã thấy Độc Cô Cửu Thương lén lút thò đầu vào.
"Xin chào Ngưu tẩu!"
Nhìn thấy Mục Tử Tiên, Độc Cô Cửu Thương cung kính gật gật đầu trước, sau đó cười híp mắt thoải mái đi đến trước mặt mọi người Toàn Chân Giáo.
Đám người Vô Kỵ híp mắt lại nói: "Ôi chao, đây không phải là Tòng Tâm sao? Không ở lại trong căn phòng của các ngươi, lại đến chỗ này làm gì?"
"Hì hì!" Thấy mấy người Toàn Chân Giáo xưng hô với mình như vậy, Độc Cô Cửu Thương cũng không lo lắng nữa, mà chỉ cười cười đáp lời: "Chào mấy người anh em, lâu như thế mà người làm anh này cũng không đến thăm hỏi, xin mọi người hãy thứ lỗi."
"Mẹ nó bớt nói nhảm đi!" Vô Kỵ nói: "Có rắm gì mau phóng! Ông đây chưa từng thấy có ai tay không đi thăm hỏi người ta cả..."
"Ha ha!" Độc Cô Cửu Thương vẻ mặt hơi cứng lại, cuống quýt lấy hai túi đường vuông từ trong túi xách ra đặt lên bàn.
Đám người Toàn Chân Giáo nhất thời xạm mặt lại, bố khỉ, đến nhà người ta thăm hỏi lại còn mang theo hai túi đường vuông, còn không phải chính là kiểu bước vào quán rượu tặng máy pha cà phê hay sao, mẹ nó, nhét thứ đồ chơi này vào trong túi e rằng hắn ta định mang về nhà luôn ấy.
"Á, mọi người không thích à?" Thấy dáng vẻ mọi người như vậy, thân thể Độc Cô Cửu Thương lảo đảo, vội vàng định lấy lại.
Vô Kỵ quơ lấy cây gãi lưng trên ghế sô pha đập lên móng vuốt của Độc Cô Cửu Thương, mắng: "Không biết xấu hổ, ngươi còn định lấy lại nữa cơ chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì hả, nói mau!"
"Cái kia..." Độc Cô Cửu Thương ngượng ngùng nói: "Ngày mai đã là vòng chung kết rồi, rất có thể ngay trận thứ nhất đã gặp phải chiến đội Cửu Châu, ta biết đầu óc của Vô Kỵ ngươi rất tốt, có chiến lược gì hay không, lấy ra chia xẻ một chút đi, thành Thiên Long chúng ta dù sao cũng là thành chính phụ thuộc vào thành Dư Huy, chúng ta hẳn nên có nạn cùng chịu mới đúng chứ."
Thấy chưa, hóa ra cũng không phải chỉ có đám người Toàn Chân Giáo cảm thấy áp lực, chiến đội Thiên Long có cao thủ như Chiến Thần trấn giữ, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng, đây là đến chỗ Toàn Chân Giáo để hỏi xin phương pháp đây.
Độc Cô Cửu Thương cũng thật sự là tuyệt vọng thử tất cả phương pháp cũng không thể, đành chạy đến chỗ Toàn Chân Giáo hỏi xin phương pháp, đây không phải là tự chui đầu vào bẫy hay sao.
"Chiến lược?" Vô Kỵ cười nói: "Không phải là chiến đội Cửu Châu thôi sao, có chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ để cho các ngươi không phải gặp bọn họ đâu."
"Phương pháp gì vậy?" Độc Cô Cửu Thương nghe thấy thế, vươn dài cổ ra hỏi.
Nghe giọng điệu của Vô Kỵ, dường như có thể chắc chắn được ngay trận đầu tiên đã quét sạch chiến đội Cửu Châu rồi.
Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Nghe nói thành Thiên Long có truyền tống trận đến đảo Rồng phải không, chi phí truyền tống thuộc quyền quản lý của ngươi?"
"Cái đó..." Độc Cô Cửu Thương nói: "Từ nay về sau, miễn là mấy người anh em Toàn Chân Giáo đến, thì sẽ không thu một xu nào hết."
"Đây là do ngươi tự nói đấy nhé!" Vô Kỵ hài lòng gật đầu nói: "Quay về đi, ngày mai ngươi sẽ biết."
"Tại sao lại không có căn cứ gì như vậy được chứ?" Độc Cô Cửu Thương cau mày nói: "Không phải ngươi lại lừa gạt ta đấy chứ?"
"Đừng gây chuyện!" Vô Kỵ nói: "Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi đã từng thấy ta lừa gạt ngươi chưa?"
"Cái này..."
Độc Cô Cửu Thương suy nghĩ một lát, đúng là như vậy thật, thằng ranh Vô Kỵ này từ trước đến nay vẫn thích dùng ngôn ngữ để dẫn dụ người ta làm ra những lựa chọn sai lầm, chuyện nói lời bịa đặt lừa gạt lại chưa từng làm bao giờ.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Cửu Thương chỉ vào Vô Kỵ nói: "Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Nếu như chúng ta gặp phải chiến đội Cửu Châu, lời ta vừa mới nói cũng sẽ không có hiệu lực nữa đâu."
Vô Kỵ cười híp mắt nói: "Được rồi, cút đi! Nếu ta lừa gạt ngươi, thì ngay cả đường của ngươi, ta cũng sẽ trả lại cho người luôn!"
"Á..."
Nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt Vô Kỵ, trong lòng Độc Cô Cửu Thương đột nhiên cảm thấy không yên, nhưng vẫn đứng dậy rời khỏi căn phòng của Toàn Chân Giáo.
"Chậc chậc chậc"
Sau khi Độc Cô Cửu Thương rời đi, mấy người Toàn Chân Giáo chậc chậc cảm thán: "Ngày mai chúng ta phải khiêu chiến chiến đội Thiên Long đúng không?"
"Không sai!" Vô Kỵ gật đầu.
"Vậy bọn họ thật sự không có cơ hội gặp phải chiến đội Cửu Châu rồi."
"Ai nói không phải đâu chứ." Vô Kỵ cười.
Độc Cô Cửu Thương chân trước vừa đi, thì tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Lúc này, người đến là Ngũ Hồ Tứ Hải, trong tay thằng ranh này còn xách thêm một giỏ hoa quả.
Ngũ Hồ Tứ Hải theo thói quen thăm hỏi các chiến đội lớn vào đêm trước chung kết, đầu tiên là từ tâm trạng của đối thủ để quan sát đối thủ, thứ hai có thể tạo thành áp lực cho đối thủ.
Biết người biết ta đánh trăm trận không thất bại trận nào chứ sao.
Khi nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo vẻ mặt tươi cười, trong lòng Ngũ Hồ Tứ Hải hơi chấn động.
Ngũ Hồ Tứ Hải mới từ chỗ chiến đội Tiêu Dao và chiến đội Thiên Long bên kia đến đây, hai chiến đội kia đều mặt mày đăm chiêu ủ dột vì trận tranh tài ngày mai, áp lực như núi, mà đám người Toàn Chân Giáo này lại vừa nói vừa cười, dường như hoàn toàn không để chuyện thi đấu trong lòng.
Nghĩ đến mấy người Vương Vũ đều là cao thủ thực lực xuất chúng, Ngũ Hồ Tứ Hải không nhịn được cảm thấy một chút áp lực.
Đương nhiên, Ngũ Hồ Tứ Hải là một người vui giận không lộ ra sắc mặt, vì vậy chắp tay cười nói với Vô Kỵ: "Vô Kỵ huynh, chúng ta nhiều năm rồi không gặp, không thể tưởng tượng được các vị cao thủ của Toàn Chân Giáo cũng rảnh rỗi nhàn tản tham gia loại tranh tài như thế này."
Không thể không nói người ta là đội trưởng của chiến đội đứng đầu cả nước, chỉ hời hợt nói một câu, đã miêu tả đám trộm cướp Toàn Chân Giáo này ngang ngửa với người ẩn sĩ ưu tú không quan tâm đến việc đời.
Mấy người Toàn Chân Giáo bị một câu nịnh hót này khen đến mức bay bổng sảng khoái, vuốt mông ngựa cũng phải nhìn xem là ai đang vuốt mông ngựa chứ, đây chính là đội trưởng của chiến đội đứng đầu cả nước đấy, người ta nói ra lời này thật quyền uy đó nha.
"Đúng vậy đó!" Vô Kỵ nhàn nhạt cười nói: "Mấy năm nay không gặp mặt, Tiểu Ngũ ngươi càng ngày càng mạnh rồi nhỉ, cũng đã đạt giải quán quân được mấy lần rồi."
"Ha ha." Ngũ Hồ Tứ Hải cười nói: "Danh tiếng hão huyền mà thôi, lão đại Vô Kỵ mới là cao thủ thật sự..."
Ngũ Hồ Tứ Hải cũng đã quen biết mấy người Vô Kỵ từ lâu, khi nói chuyện cũng đều nhắc lại những chuyện cũ trước đây, nhìn mấy người ngồi kia ngượng ngùng tâng bốc tán gẫu lẫn nhau, những người chơi mới gia nhập như Vương Vũ không nhịn được nổi hết cả da gà lên.
Lúng túng tán gẫu một lúc, Ngũ Hồ Tứ Hải đứng dậy xin tạm biệt, đám nguời Minh Đô vẫn còn đang chìm đắm trong vinh quang ngày xưa không thể tự thoát ra được, chỉ có duy nhất một mình Vô Kỵ thản nhiên nói: "Thằng ranh Ngũ Hồ Tứ Hải này, thật sự là một đối thủ khó lường."