Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1285 - Chương 1287: Trận Quyết Đấu Của Những Người Mạnh Nhất

Trang 643# 2

 

 

 

Chương 1287: Trận quyết đấu của những người mạnh nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Gào"

Lôi Công Đáng bị trúng tên, trực tiếp rống lên một tiếng Chiến Tranh Nộ Hống với ý đồ định khiến Dương Na sợ hãi.

Mà Dương Na lại nâng tay bắn ra một mũi tên chấn động, bắn trúng đầu Lôi Công Đáng.

Hai người một người bị choáng váng một người bị hoảng sợ, đồng thời ngừng tấn công.

Vài giây sau, khống chế được giải trừ, Dương Na lại dính chặt sau lưng Lôi Công Đáng.

Giống hệt như những gì Vương Vũ nói, như bóng với hình.

Những người xem vươn dài cả cổ, nhìn đến mức nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời.

Mẹ kiếp, đánh cận chiến coi Chiến sĩ khiên thuẫn như bia ngắm, Cung thủ cũng có thể chơi như vậy nữa hả? Trước đây chẳng lẽ chúng ta đều chơi Cung thủ giả hay sao?

Đây chính là điểm thông minh của Dương Na, Chiến sĩ khiên thuẫn kiềm chế mọi mặt của nghề nghiệp nhanh nhẹn, cô gái này biết rõ lấy kỹ năng nghề nghiệp ra liều mạng chắc chắn không thể là đối thủ của Lôi Công Đáng được, cho nên sử dụng thân pháp của mình liều mạng đánh với Lôi Công Đáng.

Vẫn nói Cung thủ không có chút sức mạnh gì khi đánh cận chiến, nhưng mà bất kỳ nghề nghiệp nào khi bị Cung thủ dán chặt sau lưng giống như bị hồn ma nhập vào người như vậy, cũng không thể thi triển ra chút sức lực nào được, huống chi Lôi Công Đáng còn là một Chiến sĩ khiên thuẫn động tác khá vụng về.

Cứ như vậy, Dương Na dán chặt sau lưng Lôi Công Đáng, mặc cho Lôi Công Đáng trằn trọc xê dịch như thế nào, xoay người Lăn Mình như thế nào, Dương Na đều có thể nghĩ ra mọi phương pháp di chuyển đến sau lưng Lôi Công Đáng.

Cứ như vậy, đòn tấn công bình thường của Dương Na cứ một mũi tên lại tiếp một mũi tên, cứng rắn đánh cho thanh máu HP của Lôi Công Đáng biến thành trống rỗng.

Vẻ mặt Lôi Công Đáng sống không còn gì hối tiếc bị đánh rơi xuống khỏi lôi đài, hắn ta nằm mơ cũng không thể nghĩ đến chuyện, bản thân mình thế mà lại bị một Cung thủ sử dụng phương pháp như thế để đánh bại.

Một trận tranh tài trôi qua, đối thủ thậm chí ngay cả một chút máu cũng không mất... Lôi Công Đáng thi đấu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này.

Cứ như vậy, Độc Cô Cửu Thương lại càng hoảng loạn hơn rồi, thực lực của Lôi Công Đáng trong chiến đội Thiên Long cũng đứng hàng số một số hai đấy, không thể tưởng tượng được thế mà lại thua dưới tay một cô gái, lại còn thua đến mức thê thảm như vậy chứ...

Buồn bực nhất là bây giờ, mối đe dọa đến từ Vương Vũ vẫn chưa được giải trừ...

Nhìn thấy bộ dạng Độc Cô Cửu Thương như vậy, Ninh Tĩnh Trí Viễn bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, trận tiếp theo vẫn nên để ta lên đài đi thôi."

"Cái này..." Độc Cô Cửu Thương vẫn còn có chút khó xử.

Cao thủ đều có lòng tự trọng rất cao, nhất là Ninh Tĩnh Trí Viễn, có danh xưng Chiến Thần, hắn ta đương nhiên không thể nói hắn ta đang sợ rằng Ninh Tĩnh Trí Viễn đánh không lại Vương Vũ, nhưng mà ngay cả Lôi Công Đáng cũng đã thua rồi, trong lòng Độc Cô Cửu Thương thật sự không thể yên tâm được.

Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Độc Cô Cửu Thương, có điều Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng không tức giận mà chẳng qua chỉ lạnh nhạt nói: "Lão Lôi cũng đã thua rồi, xem ra tuyển thủ bên kia cũng có chút bản lĩnh, ta mà không thắng được thì những người khác càng không ai có thể thắng được."

"Ồ.." Độc Cô Cửu Thương suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi."

Hết cách rồi, Ninh Tĩnh Trí Viễn đã chủ động xin đi hai lần rồi, là cao thủ đứng đầu chiến đội Thiên Long, nếu lại tiếp tục từ chối hắn ta, chẳng phải hoài nghi thực lực của hắn ta hay sao?

Nếu thật sự khiến Ninh Tĩnh Trí Viễn tức giận thì ngay cả Độc Cô Cửu Thương cũng không thể gánh vác được trách nhiệm đâu.

Hơn nữa, chiến đội Một Đám Ô Hợp còn phải dựa vào Vương Vũ để trấn áp người khác kia mà, trận thứ ba cũng chưa chắc đã cử Vương Vũ lên sàn đấu đâu nhỉ.

Đương nhiên, làm đối thủ của Độc Cô Cửu Thương nhiều năm như vậy. Vô Kỵ quen thuộc thằng ranh này không kém việc hiểu rõ bản thân mình bao nhiêu.

Khi Độc Cô Cửu Thương vừa mới vểnh đuôi lên thì Vô Kỵ đã biết được thằng ranh này sắp đi kéo phân rồi, chút mưu mô nho nhỏ đó làm sao thoát khỏi khống chế của Vô Kỵ được.

Sau khi Dương Na quay về đội ngũ, Vô Kỵ đã ra vẻ thần bí nói: "Hai trận liên tục thăm dò rồi, cao thủ như Lôi Công Đáng cũng đã lên một trận rồi, Ninh Tĩnh Trí Viễn chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên."

"Vậy thằng chó Thương kia sẽ để Ninh Tĩnh Trí Viễn lên sàn đấu sao?" Những người khác hỏi.

Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên phải để Ninh Tĩnh Trí Viễn lên rồi."

"Vì sao?" Đám người không hiểu hỏi: "Hắn ta không sợ sẽ gặp phải lão Ngưu sao?"

"Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản bởi vì hắn ta là Tòng Tâm thôi, làm sao dám đắc tội Ninh Tĩnh Trí Viễn, lão Ngưu, ngươi đánh trận thứ ba đi."

Hai bên lựa chọn đối thủ xong, ánh sáng trắng lóe lên, hai người Vương Vũ và Ninh Tĩnh Trí Viễn đều được truyền tống lên sàn đấu.

Nhìn thấy người lên sàn đấu của chiến đội Thiên Long quả nhiên chính là Ninh Tĩnh Trí Viễn, mấy người Toàn Chân Giáo đều rối rít giơ ngón tay cái lên với Vô Kỵ cảm thán nói: "Con chó Vô Kỵ này quả nhiên rất trâu bò, thật sự bị ngươi đoán đúng rồi kìa."

Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Không phải đoán mà là tính toán! Các ngươi đám không có văn hóa này chú ý cách sử dụng từ ngữ một chút đi chứ."

Mà Độc Cô Cửu Thương thì lại không được lạc quan như đám người Toàn Chân Giáo này rồi, nhìn thấy Vương Vũ trên sàn đấu, sắc mặt Độc Cô Cửu Thương xoẹt một nhát tối sầm, mẹ kiếp, thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến mà.

Kích động nhất, không ai có thể hơn được những người xem đang ngồi trên khán đài.

Ninh Tĩnh Trí Viễn chính là truyền kỳ của cả một thế hệ, trong thế giới game hoàn toàn xứng đáng là một vị vua không có ngai vàng.

Trong bất kỳ game nào, hai chữ Chiến Thần đã trở thành tiêu chuẩn trong giới chuyên nghiệp, không còn là một danh hiệu nữa, mà là một tiêu chí.

Vương Vũ cũng là một ngôi sao mới đột nhiên xuất hiện, là vị vua mạnh nhất trong những người chơi mới hàng năm của giới game, một nửa ghi chép những sự kiện lớn của Trọng Sinh đều có liên quan đến hắn, thành tích chiến đấu huy hoàng, thực lực mạnh mẽ hoàn toàn không thua kém bất kỳ cao thủ chuyên nghiệp nào.

Nhất là từ khi bắt đầu giải đấu chuyên nghiệp cho đến nay, tuy số lần Vương Vũ lên sàn đấu rất ít, nhưng một khi ra tay thì chưa từng thất bại bao giờ, hơn nữa mỗi lần đều có thể vô cùng gọn gàng xử lý được đối thủ, chẳng tốn chút sức nào giống hệt như đang mổ gà làm thịt chó thôi vậy, dễ như trở bàn tay.

Phải biết, có thể tham gia vào giải đấu chuyên nghiệp này đều là cao thủ trong những cao thủ, những người này dưới tay Vương Vũ lại chẳng đánh ra được mấy chiêu, có thể thấy được thực lực của hắn đã mạnh đến nỗi vượt xa tưởng tượng của mọi người rồi.

Hôm nay hai người này lại trở thành một cặp đối thủ với nhau, có thể nói là trận chiến đấu giữa vương giả của hai thế hệ.

Đối mặt với ngôi sao mới nổi như Vương Vũ, Ninh Tĩnh Trí Viễn vẫn không chịu thừa nhận bản thân hắn ta đã già rồi.

Sau khi lên sàn đấu, nhìn Vương Vũ, kẻ từng đứng trước mặt mình nói ra những lời lẽ kiêu ngạo ngông cuồng, Ninh Tĩnh Trí Viễn cười cười nói: "Ta đã xem những trận đấu của ngươi, phương pháp chiến đấu rất thú vị, không thể không nói thao tác của ngươi rất đa dạng, nhưng mà game dù sao cũng vẫn chỉ là game mà thôi, hiểu rõ nghề nghiệp của mình mới là điều quan trọng nhất, mà không phải những chiêu thức lòe loẹt đó của ngươi."

"Chiêu thức lòe loẹt?"

Nghe thấy Ninh Tĩnh Trí Viễn đánh giá về võ công của mình như vậy, Vương Vũ không nhịn được nhíu chặt mày.

Chiêu thức lòe loẹt không phải là từ đồng nghĩa với khoa chân múa tay hay sao? Vương Vũ đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt hắn nói ra những lời như vậy, hơn nữa lại còn là người ngoài nghề.

Không hổ là Chiến Thần trong truyền thuyết, quả thật rất có khí phách.

Vương Vũ cả đời chung thủy với võ học, chuyện quan trọng nhất trong đời ngoại trừ Mục Tử Tiên ra thì cũng chính là võ công, lúc này lại bị người ta đánh giá như vậy, Vương Vũ đương nhiên vô cùng khó chịu.

Có điều Vương Vũ dù sao cũng vẫn là bậc thầy một thế hệ, đương nhiên sẽ không vì mấy câu đồ bỏ đi của đối thủ mà ảnh hưởng đến cảm xúc chiến đấu, cho nên Vương Vũ cũng không nói tiếng nào đáp trả, mà chẳng qua chỉ ngoắc ngoắc tay với Ninh Tĩnh Trí Viễn, làm ra một dấu hiệu khiêu khích.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu như ngươi đã không phục, thì cứ thử xông lên xem, đánh đến khi ngươi phục mới thôi.

"Cái tên không biết trời cao đất dày này!"

Ninh Tĩnh Trí Viễn thấy thế nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vừa nhấc lên, một luồng kiếm khí hình trăng khuyết bay đến chỗ Vương Vũ.

"Đấu Khí Trảm!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment