Trang 647# 2
Chương 1295: Thăm dò
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chậc chậc chậc!"
Thấy Nhất Diệp Tri Thu bị đánh xuống lôi đài, khán giả hoàn toàn líu lưỡi. Giống như là vẫn chưa thõa mãn đối với một màn ướt át vừa rồi.
Nhất Diệp Tri Thu mặc dù thua trận, nhưng lại thắng cuộc đời, khán giả không hề tiếc cho thất bại của hắn ta chút nào, ai ai cũng ước ao được như thế.
Thậm chí một đoạn thời gian rất dài về sau, được một lần chết trong tay Dương Na trở thành kiểu chết được người chơi nam trong game trông mong nhất.
Ngay cả các đồng đội của Nhất Diệp Tri Thu trong chiến đội Cửu Châu cũng không khỏi hâm mộ cảnh ngộ vừa rồi của hắn ta.
Bát Diện Linh Lung hèn mọn tới gần cười hì hì nói: "Lão Nhất, cảm giác vừa rồi như thế nào?"
Nhất Diệp Tri Thu khó chịu nói: "Bị một con nhỏ đánh bại, ngươi nói sẽ có cảm giác như thế nào?"
"Ta hỏi sự tình một thoáng vừa rồi kia mà!" Bát Diện Linh Lung nói xong, hắn dùng cánh tay ra dấu động tác Dương Na dùng hai chân kẹp cổ của Nhất Diệp Tri Thu.
"Cút đi!" Nhất Diệp Tri Thu giận dữ.
Mấy người Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng hùa theo: "Lão Nhất, nói một chút đi chứ"
"Đội trưởng, ngươi nhìn bọn chúng này!" Nhất Diệp Tri Thu buồn bực, cầu cứu Ngũ Hồ Tứ Hải.
Ngũ Hồ Tứ Hải vuốt cằm nói: "Lực kẹp như thế nào? Có thấy thứ không nên nhìn thấy hay không?"
"Ta…"
Nhất Diệp Tri Thu hoàn toàn im lặng.
Đối với Đoạt Mệnh Tiễn Đao Cước của Dương Na, nhóm người Toàn Chân Giáo đã sớm được chứng kiến nên cũng không có phản ứng mãnh liệt giống như những người khác. Chẳng qua khoảnh khắc Dương Na lấy ra mũi tên bắn vào mắt Nhất Diệp Tri Thu, quả thực làm cho đám người hoảng sợ không thôi.
Người xưa có câu: độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nhìn thủ pháp gọn gàng của Dương Na, tám mươi phần trăm là vì tức giận.
Đám người Toàn Chân Giáo kia vừa nghĩ tới việc mình đã từng đắc tội Dương Na, bỗng nhiên con mắt cảm thấy hơi đau nhức một chút.
Sau khi tiếng ồn ào trôi qua, chính là ván thi đấu thứ tư.
Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, bên chiến đội Một Đám Ô Hợp Vô Kỵ cử Minh Đô ra trận.
Mặc dù cái thằng Minh Đô này có nhân phẩm thấp kém, làm người thì đê tiện. Nhưng trong Toàn Chân Giáo ngoại trừ mấy người Vương Vũ Dương Na ra, xét về mặt thực lực mà nói hắn ta tuyệt đối là mạnh nhất.
Việc này có liên quan tới sự rèn luyện của nghề nghiệp thường ngày, mấy người Vô Kỵ hoặc là kỹ sư hoặc là phần tử trí thức cao cấp, chơi game có khá hơn nữa thì suy cho cùng cũng là người làm việc bằng trí óc.
Còn nghề ngiệp của Minh Đô trong thực tế là giữ trật tự đô thị. Trong Toàn Chân Giáo, khả năng đánh nhau của hắn chỉ hơi kém mấy người Vương Vũ, còn về phần kinh nghiệm thực chiến này nọ, có lẽ còn phải nhiều hơn Vương Vũ một chút.
Trong trò chơi thực tế ảo này, có kinh nghiệm chiến đấu như thế chắc chắn là vô cùng quý giá, hơn nữa thằng cha này có lực công kích phép thuật cường hãn vô song, so với game thủ chuyên nghiệp cũng không thua kém gì, là một trong số ít cao thủ của Toàn Chân Giáo có thể đạt tới tiêu chuẩn nghề nghiệp.
Đối thủ của Minh Đô gọi là Lưỡng Tiểu Vô Sai, cũng là nghề nghiệp Pháp sư, hơn nữa còn là một đứa con gái.
Nhìn thấy Lưỡng Tiểu Vô Sai trên sàn đấu, vẻ mặt của khán giả cũng mờ mịt.
Thành viên của chiến đội Cửu Châu là đặt tên từ một tới vạn, khán giả đối với ID người chơi cao thủ dạng này thuộc như lòng bàn tay, nhưng cái tên Lưỡng Tiểu Vô Sai này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trước kia trong chiến đội Cửu Châu tuyển thủ mở đầu là Mục sư Nhị Nguyệt Hồng Hoa, sao bây giờ biến thành bé gái rồi.
"Lão đại, để nàng lên để ăn hành à?" Có vẻ như bọn người Tam Sơn Ngũ Nhạc đối với việc Ngũ Hồ Tứ Hải để Lưỡng Tiểu Vô Sai ra sân cũng có chút không vừa lòng.
Dù sao nàng cũng là người mới, cần phải bắt đầu rèn luyện trụ cột trước, lần thứ nhất ra sân chính là thi đấu chung kết tổng, ngộ nhỡ thất bại chẳng phải là không công ném đi một điểm
"Không sao!"
Ngũ Hồ Tứ Hải xua tay nói: "Dù sao chúng ta đã thắng hai ván, coi như cho bọn chúng một điểm này cũng được, ngược lại ta muốn xem thử rốt cuộc đám Toàn Chân kia đang giấu bài gì."
Không thể không nói, tâm tư của tên Ngũ Hồ Tứ Hải này rất kín đáo, từ lúc vừa mới bắt đầu thằng cha này đã hết sức đề phòng Vô Kỵ, nhất là sau khi nhìn thấy nụ cười quái dị của Vô Kỵ, trong lòng càng là không chắc chắn chút nào.
Ba trận trước, mặc dù hai bên đánh nhau có qua có lại, nhưng khi mọi người thi đấu lâu như vậy, nội tình tuyển thủ ra sân bên chiến đội Cửu Châu lại bị người ta nhìn thấy rõ ràng.
Còn chiến đội Một Đám Ô Hợp, lúc thì cho cao thủ kỳ lạ cổ quái ra sân lúc thì chính là phế vật Vô Kỵ không có sức chiến đấu.
Bởi vì chênh lệch của hai bên quá lớn nên cho tới bây giờ Ngũ Hồ Tứ Hải đối với thực lực thực sự của chiến đội Một Đám Ô Hợp này vẫn là không biết gì cả.
Cho nên ván này, Ngũ Hồ Tứ Hải quyết định cử ra một tuyển thủ mới chưa từng thi đấu lần nào, đi dò xét thực lực của tuyển thủ trong chiến đội Một Đám Ô Hợp cao thấp ra sao.
Ngũ Hồ Tứ Hải cũng không tin trừ ba cao thủ kia ra, những người còn lại trong Một Đám Ô Hợp đều là củi mục.
Lưỡng Tiểu Vô Sai là người mới của chiến đội Cửu Châu, mới lần đầu tiên ra sân mà đã được Ngũ Hồ Tứ Hải mang lên đấu trường nghề nghiệp mà còn là trong một trận chung kết tổng, cảm xúc có chút kích động.
Minh Đô thấy đối thủ là một cô gái nhịn không được trêu đùa: "Ê bé gái, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa…"
"Chưa có…" Vẻ mặt của Lưỡng Tiểu Vô Sai đỏ bừng.
Minh Đô chỉ mình nói: "Như vậy thì, bây giờ ngươi có rồi."
"Ơ…" Lưỡng Tiểu Vô Sai cúi đầu không nói, rất hiển nhiên, cô nương này còn chưa gặp qua tên nào không biết xấu hổ như vậy.
Khán giả: "…"
Mẹ nó, đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng còn chưa thấy ai không biết xấu hổ đến như vậy, bộ dạng xấu như thế còn dám ở trước mặt mọi người ức hiếp trêu chọc em gái, chẳng lẽ chiến đội Một Đám Ô Hợp đều là một đám vô liêm sỉ như thế hay sao?
Cũng may người hèn hạ sẽ bị trời phạt, đúng lúc này, trên đầu Minh Đô sáng lên một tấm thẻ vàng.
"Tuyển thủ Minh Đô của chiến đội Một Đám Ô Hợp có ngôn từ quấy rối đối thủ, thẻ vàng lần thứ nhất…"
Minh Đô nghe vậy, nhanh chóng ngậm miệng.
"Đáng đời!"
Khán giả thấy thế trong lòng vô cùng sảng khoái.
Sau giây phút làm trò đùa, đếm ngược cũng đã kết thúc, trận đấu bắt đầu.
Lưỡng Tiểu Vô Sai lấy ra pháp trượng vừa muốn thi pháp, thấy Minh Đô chỉ ở phía sau mình hỏi: "Hả? Kia là?"
Thủ đoạn giương đông kích tây này của Minh Đô cũng không cao siêu gì, nếu là cao thủ nghề nghiệp bình thường thì tuyệt đối sẽ không mắc lừa. Nhưng đây là lần đầu tiên Lưỡng Tiểu Vô Sai ra sân, rõ ràng vẫn có chút ngây thơ, chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, thấy bộ dáng của Minh Đô, Lưỡng Tiểu Vô Sai theo phản xạ có điều kiện quay đầu đi.
"Khà khà!"
Minh Đô cười khà khà, giơ lên pháp trượng, một tia sét từ trên trời giáng xuống đánh về phía Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Lưỡng Tiểu Vô Sai không đủ, thế nhưng có thể được chiến đội thu nhận thì chắc chắn thực lực cũng thuộc hàng đầu.
Đổi lại những người khác, chưa kịp chuẩn bị gì đột nhiên bị Minh Đô đánh lén như thế, tám mươi phần trăm là kết thúc trận đấu.
Nhưng mà Lưỡng Tiểu Vô Sai nghe được âm thanh phóng sét, không chút suy nghĩ xoay người sang một bên.
"Ầm!"
Lôi điện của Minh Đô sượt qua người.
Biết được bị Minh Đô lừa gạt Lưỡng Tiểu Vô Sai tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, pháp trượng quét ngang qua, một đám lửa lớn hiện lên gào thét cuốn về phía Minh Đô.
Liệt Diễm Xung Kích!
Pháp sư phép thuật hệ hỏa hiếm thấy, không những có tốc độ làm phép nhanh mà còn gây thương tổn cực cao. Làm cho người đau đầu nhất chính là đây là một chiêu thức phép thuật diện rộng, trừ việc phải lui lại ra hoàn toàn không có khoảng trống để né tránh. Nhưng vốn tốc độ của pháp sư cũng không nhanh, so tốc độ với phép thuật cơ bản không khác gì chờ chết.
Hai người cách nhau chỉ vài mét, trong chớp mắt, ngọn lửa đã vọt tới trước người Minh Đô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy Minh Đô sắp bị ngọn lửa nuốt hết, đột nhiên Minh Đô lui lại một bước pháp trượng gẩy lên trên.
"Ầm ầm"
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân Minh Đô run rẩy từng đợt, cùng lúc đó một bức tường đất chui từ dưới lên ngăn ở trước mặt Minh Đô.