Trang 648# 1
Chương 1296: Trận đấu phép thuật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Phép thuật hệ thổ trong hệ thống phép thuật có năng lực phòng ngự cường đại nhất, tường đất của Minh Đô dâng lên trực tiếp ngăn cản Liệt Diễm Xung Kích của Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cơ thể của Lưỡng Tiểu Vô Sai chợt lóe, Thiểm Hiện đến sau lưng Minh Đô, giơ pháp trượng lên, gọi ra hai thanh kiếm bằng băng có hào quang lấp lánh.
Băng Kiếm Thuật!
Kỹ năng công kích đơn mục tiêu của Pháp sư hệ băng cấp 50, thương tổn giống với Bạo Lôi Thuật của Pháp sư hệ lôi, là phép thuật có thể miểu sát kẻ địch.
Ngay sau đó, Lưỡng Tiểu Vô Sai vung pháp trượng một cái, hai thanh kiếm băng rời khỏi tay, bay về phía sau lưng Minh Đô phía.
Minh Đô thấy Lưỡng Tiểu Vô Sai đột nhiên sử dụng Thiểm Hiện, vội vàng xoay người, hai tay hai bên kéo một phát thi triển ra Băng Bích Thuật, một bức tường băng đứng sừng sững ở trước người.
"Keng keng!"
Hai tiếng kêu vang lên, kiếm băng của Lưỡng Tiểu Vô Sai hóa thành một vệt ánh sáng màu lam biến mất trên không trung, tường băng của Minh Đô cũng bị đánh nát hóa thành mảnh vụn đầy đất.
"Hả?"
Thấy cảnh này, mọi người Toàn Chân Giáo và đám người trong chiến đội Cửu Châu đồng thời ngẩn ra.
Ở thiết lập trong Trọng Sinh, kỹ năng phán định là thứ rất quan trọng, công kích vật lý có phán định công kích vật lý, giữa phép thuật và phép thuật cũng có phán định.
Mà liên quan tới điểm phán định cao thay thấp, ngoại trừ kỹ năng ra nguyên nhân quan trọng nhất chính là thuộc tính của người chơi.
Chẳng hạn như loại phép thuật sơ cấp như Hỏa Cầu Thuật dưới tình huống bình thường sẽ không đánh phá được kỹ năng trung cấp Ma Pháp Thuẫn, nhưng nếu như đối thủ quá cường đại thì cũng chưa chắc Hỏa Cầu Thuật không thể đánh phá Ma Pháp Thuẫn.
Phải biết rằng, cao thủ của chiến đội Hồng Hoang vào trong chiến đội Cửu Châu cũng chỉ được dự bị. Vì vậy Lưỡng Tiểu Vô Sai có thể gia nhập chiến đội Cửu Châu thì tất nhiên thực lực của nàng phải hết sức dũng mãnh.
Minh Đô thi triển Băng Bích Thuật chẳng qua là phép thuật phòng ngự trung cấp của Pháp sư ma pháp cấp 35 mà thôi, so với phép thuật công kích cao cấp Băng Kiếm Thuật mà nói, chênh lệch khoảng chừng một cấp bậc.
Mặc dù Băng Bích Thuật có thuộc tính phòng ngự là chính, nhưng một phép thuật cao cấp của Lưỡng Tiểu Vô Sai bị Minh Đô triệt tiêu, quả thực làm cho cảm đám chiến đội Cửu Châu kinh ngạc không ngớt.
Còn nhóm người Toàn Chân Giáo làm một trong số ít bạn bè của Minh Đô, hiểu rõ tính cách của tên Minh Đô này hơn bất kỳ ai khác
Tính cách của thằng cha này hết sức cực đoan, chơi Pháp sư phải xếp chồng cường độ phép thuật, cách tăng điểm dồn tất cả vào trí lực không nói, trên người còn có một đống trang bị bổ trợ tăng lên thuộc tính, có thể nói cường độ phép thuật đã đạt đến tình trạng kinh khủng.
Không nghĩ tới trên sàn thi đấu một bé gái nhìn tưởng chừng đần độn, vậy mà một chiêu đã đánh nát Băng Bích Thuật của Minh Đô... Không hổ là tuyển thủ của chiến đội Cửu Châu, quả nhiên không có một ai là đèn đã cạn dầu.
Trên đài, hai người nhìn nhau một chút trong lòng cũng hơi kinh hãi.
Rất rõ ràng, biểu hiện của đối thủ đã vượt xa trình độ mà hai người mong muốn.
Minh Đô biết, cường độ phép thuật của đối thủ không yếu so với mình là bao, còn trình độ thao tác thì hơn mình xa.
Công kích phép thuật có mạnh hơn nữa nhưng đánh không được đối thủ cũng vô dụng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chỉ có thể bị động chịu đòn.
Lưỡng Tiểu Vô Sai cố lối đánh của nghề nghiệp tiêu chuẩn, bất kể là tốc độ phản ứng, tốc độ làm phép hay là thủ đoạn ứng biến đều đạt trình độ cao nhất, một khi bị nàng tính toán thì sẽ không có cơ hội lật kèo.
Nhưng mà bởi vậy mới có thể thấy kinh nghiệm thực chiến của cô nàng này rõ ràng còn không đủ, chiến đấu chỉ biết làm theo từng bước không thể đánh theo ý mình... Ngược lại nếu như đối thủ không bị nắm mũi dẫn đi, vậy thì bố cục của cô nương này sẽ loạn.
"Khe Rãnh Băng Sương!"
Ngay khi Minh Đô đang ngây người, cán pháp trượng của Lưỡng Tiểu Vô Sai dộng xuống đất, mặt đất dưới chân đột nhiên nhô lên, biến thành một vết rách rộng lớn, nứt tới phía Minh Đô.
"Ha ha!"
Minh Đô mỉm cười, cơ thể chợt lóe sử dụng Thiểm Hiện bay tới phía trước Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Gương mặt xấu xí của Minh Đô khi nhìn kỹ vẫn là tương đối kinh khủng, lúc này hắn thình lình xuất hiện ở trước mặt mình, ngay lập tức Lưỡng Tiểu Vô Sai bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa ném luôn pháp trượng trong tay ra ngoài.
"Móa nó!"
Thấy Minh Đô là một Pháp sư, vậy mà dám đứng gần đối thủ, khán giả không khỏi kinh hãi đến biến sắc.
Đến cùng chiến đội Một Đám Ô Hợp này xảy ra chuyện gì, ván trước đã cận chiến với Cung thủ, chẳng lẽ ván này còn muốn cận chiến với Pháp sư hay sao?
Đương nhiên, Minh Đô không phải người tập võ, nếu cận chiến với Pháp sư còn kém không biết bao nhiêu, nhưng đối phó Lưỡng Tiểu Vô Sai mà phải kéo dãn khoảng cách để đánh nhau, chẳng bằng mặt đối mặt, ít nhất Minh Đô đối với thương tổn phép thuật của mình vẫn rất có tự tin.
Minh Đô vốn là người giữ trật tự đô thị, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, bay tới trước mặt Lưỡng Tiểu Vô Sai sau khi thấy Lưỡng Tiểu Vô Sai đúng là đang luống cuống tay chân, Minh Đô nhấc pháp trượng lên muốn đâm vào trước ngực Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Lưỡng Tiểu Vô Sai thấy thế vội vàng đưa tay thả ra tường băng để đón đỡ, dù sao đây chỉ là đòn công kích bình thường, Lưỡng Tiểu Vô Sai tự cho là không đáng để dùng kỹ năng phòng ngự cao cấp.
Nhưng cùng thời điểm Lưỡng Tiểu Vô Sai làm phép, tay trái Minh Đô không nhanh không chậm kéo một cái vào hư không, túm ra một cây Lôi Mâu có ánh chớp bao quanh, bước ra một bước, gắng sức đâm vào bụng của Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Phép thuật phán định của Lưỡng Tiểu Vô Sai và Minh Đô có chênh lệch nhất định, huống chi thuộc tính lôi của Minh Đô tăng lên gần hai trăm, Lôi Mâu còn là kỹ năng hiếm gặp, so với Băng Bích Thuật mạnh hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Chỉ là Băng Bích Thuật, tất nhiên không thể chống đỡ.
"Rắc!"
Băng Bích Thuật của Lưỡng Tiểu Vô Sai bị Minh Đô dùng Lôi Mâu đâm nát, Lôi Mâu dường như không nhận bất kỳ trở ngại nào đâm vào trong bụng Lưỡng Tiểu Vô Sai.
"Bành!"
Lưỡng Tiểu Vô Sai hóa thành một đám sương mù màu xanh biến mất ở trước mặt Minh Đô.
"Thuật Băng Ảnh!"
Minh Đô thấy thế giật nảy cả mình, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Lưỡng Tiểu Vô Sai đã xuất hiện ở phía sau lưng mình, đồng thời giương pháp trượng lên, kêu to: "Lồng Giam Huyền Băng!"
Không đợi Minh Đô né tránh, mặt đất xung quanh Minh Đô chung quanh đột nhiên chui ra một vòng băng trụ cao mấy mét, vây khốn Minh Đô vây khốn ở bên trong.
Minh Đô không còn thuật Băng Ảnh, Thiểm Hiện cũng vừa dùng xong, lúc này đã hết kỹ năng chạy trốn.
"Tạm biệt!"
Lưỡng Tiểu Vô Sai giơ pháp trượng lên, ngay phía trên xuất hiện một cánh cửa truyền tống hình tròn màu lam.
Phía trên cánh cửa truyền tống hiện lên một hàng chữ lớn "Vạn Cổ Huyền Băng Kiếm!"
Ngay sau đó, từng thanh kiếm băng có hào quang lấp lánh từ trong cánh cửa truyền tống bay ra ngoài, bắn về phía Minh Đô
"Ngươi vào đây đi!"
Minh Đô ở trong lồng giam, pháp trượng chỉ về phía Lưỡng Tiểu Vô Sai, bắn ra một tia sáng đánh trên người Lưỡng Tiểu Vô Sai.
Cùng lúc đó, Lưỡng Tiểu Vô Sai xuất hiện ở trong lồng giam, còn Minh Đô thì xuất hiện ở chỗ Lưỡng Tiểu Vô Sai vừa mới đứng.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Kiếm băng ở giữa không trung cũng không có vì Lưỡng Tiểu Vô Sai di chuyển mà đình chỉ công kích, Lưỡng Tiểu Vô Sai ở trong lồng giam càng là tránh cũng không thể tránh.
Vô số thanh kiếm băng màu lam ở trong cánh cửa truyền tống bay ra liên tục không ngớt, bắn trên người Lưỡng Tiểu Vô Sai, trong nháy mắt cắm nàng thành con nhím.
Lưỡng Tiểu Vô Sai chỉ là một Pháp sư máu giấy, miễn cưỡng ăn một bộ kỹ năng thức tỉnh của mình, làm sao có thể sống sót, bị đánh thành một tia sáng trắng ngay tại chỗ bay xuống lôi đài.
Hệ thống nhắc nhở: "Minh Đô của chiến đội Một Đám Ô Hợp giành chiến thắng."