Trang 649# 1
Chương 1298: Tuyệt sát!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nói thế nào đi nữa Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng là cao thủ hàng đầu đã từng trải qua cả trăm trận chiến, mặc dù trong lòng có hơi sợ Vương Vũ, thế nhưng khi lên đấu trường, ánh mắt của hắn cũng dần dần trở nên sắc bén, tất cả cảm xúc đều quên sạch sành sanh, trong mắt chỉ có một suy nghĩ chiến thắng.
Đây chính là sự dày công tu dưỡng của nghề nghiệp cao thủ chuyên nghiệp mà có, cư xử nghiêm túc trong trận đấu không chỉ là trách nhiệm của mình, mà còn là dành sự tộn trọng cho đối thủ.
Cách đánh của nghề nghiệp Thích khách này chính là hèn mọn bỉ ổi, trận đấu vừa bắt đầu, Tam Sơn Ngũ Nhạc không nói hai lời đã biến mất thân hình.
Đương nhiên, đã thi đấu nhiều như vậy, thủ đoạn chống Tiềm Hành của tuyển thủ chuyên nghiệp phải nói là nhiều vô kể, Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng biết kỹ năng Tiềm Hành này chưa chắc có tác dụng với Vương Vũ, nhưng mà ít ra sau khi ẩn thân có thể để cho trong lòng hắn có một chút cảm giác an toàn.
Thấy đối thủ sử dụng Tiềm Hành biến mất, Vương Vũ cũng không có bất kỳ động tác gì.
Bởi vì theo nhận biết của Vương Vũ dưới tình huống bị mình nhìn chăm chăm, nếu như bây giờ nhảy ra ngay, chắc chắn Tam Sơn Ngũ Nhạc sẽ co cẳng bỏ chạy.
Đến lúc đó Tam Sơn Ngũ Nhạc ở sau ót Vương Vũ, Vương Vũ cũng không thể cảm giác được vị trí của Tam Sơn Ngũ Nhạc, thay vì chủ động xuất kích, chẳng bằng chờ chính Tam Sơn Ngũ Nhạc tới.
Phải biết rằng Tam Sơn Ngũ Nhạc là cao thủ, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ không buông tha.
Quả nhiên, sau khi Tiềm Hành Tam Sơn Ngũ Nhạc nhìn thấy Vương Vũ đứng yên ở nơi đó mặt không cảm xúc và không nhúc nhích chút nào, trong lòng bỗng nhiên vui mừng.
Trong Trọng Sinh khi thả ra bất kỳ kỹ năng gì thì cũng phải có động tác, nhìn Vương Vũ ở nơi đó không nhúc nhích, chắc là không có chống kỹ năng chống lại Tiềm Hành.
Đối với Thích khách mà nói, chỉ cần đối thủ không có kỹ năng phản Tiềm Hành thì mọi chuyện đều dễ xử lý. Cho dù đối thủ đã từng đánh bại Võ sư chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng không ngoại lệ.
Dù sao với khả năng bạo phát cao của Thích khách, chỉ cần không phải nghề nghiệp tanker, một bộ combo là có thể giết trong một giây, nghề nghiệp Võ sư cũng có thể coi là máu giấy, sao có thể chịu được, nếu như Ninh Tĩnh Trí Viễn biết Tiềm Hành, có lẽ hắn đã không thua.
Nghĩ tới chỗ này, Tam Sơn Ngũ Nhạc mở ra Tật Hành, hóp lưng lại như mèo lặng lẽ đi tới phía sau Vương Vũ, giơ cán dao găm lên, đâm thẳng một đao vào ót của Vương Vũ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Vương Vũ mỉm cười, tay phải bỗng nhiên đưa về sau, duỗi ra kéo lại cổ tay đang cầm dao găm của Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Tam Sơn Ngũ Nhạc bị bắt lại cổ tay, giật nảy cả mình, vội vàng lui nhanh ra sau.
Thế nhưng Thích khách là nghề nghiệp nhanh nhẹn, thuộc tính sức mạnh không bằng Võ sư, huống chi trên tay của Vương Vũ còn dùng kỹ năng Trảo Thủ.
Cùng lúc đó, Vương Vũ xoay người lại tay hơi dùng lực bẻ tay của Tam Sơn Ngũ Nhạc chắp ở sau lưng, ngay sau đó Vương Vũ giơ tay lên muốn một chưởng đập chết Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Tam Sơn Ngũ Nhạc có thể lăn lộn cho tới hôm nay, tự nhiên không phải là hạng người bình thường, không đợi Vương Vũ vỗ xuống một chưởng, Tam Sơn Ngũ Nhạc đột nhiên nhảy lên, thi triển một chiêu "Súc Lực Khiêu Dược" .
Chỉ thấy hai chân Tam Sơn Ngũ Nhạc đạp mạnh về phía sau, đạp vào phần eo của Vương Vũ.
Súc Lực Khiêu Dược, là kỹ năng phụ trợ giúp Thích khách thông qua tụ lực tăng cường lện nhảy lên gấp đôi, vốn không có thương tổn. Thế nhưng Vương Vũ đối với mấy kỹ năng này cũng không hiểu rõ, thấy hai chân Tam Sơn Ngũ Nhạc đạp ra sau, Vương Vũ theo bản năng tiện tay chặn hai chân Tam Sơn Ngũ Nhạc, sau đó đột nhiên hất lên.
Tam Sơn Ngũ Nhạc mượn lực nhảy ra ngoài cách xa mấy mét, sau đó Lăn Mình về phía trước, lần nữa thi triển kỹ năng Tiềm Hành.
Ngay khi Tam Sơn Ngũ Nhạc cho là mình đã chạy ra khỏi ma trảo của Vương Vũ, Vương Vũ không nhanh không chậm vung tay vỗ ra phía trước, một tia sáng trắng cuốn ra, cuốn lên trên mắt cá chân Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Tiếp theo, Tam Sơn Ngũ Nhạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa mở mắt đã bị xách ngược kéo đến trước mặt Vương Vũ.
"Mẹ nó!"
Trong lúc hoảng hốt Tam Sơn Ngũ Nhạc giơ tay ném một quả cầu màu trắng tới Vương Vũ.
Vương Vũ buông Tam Sơn Ngũ Nhạc đưa tay ra vững vàng chộp quả cầu màu trắng vào trong lòng bàn tay.
"Bùm!"
Khối cầu màu trắng đột nhiên nổ tung, một đám sương mù màu trắng bao phủ hai người ở bên trong.
"Bà mẹ nó! Đó là bom khói!" Đám người Toàn Chân thấy thế che lấy trán bất đắc dĩ nói: "Tên ngu ngốc này, làm sao thứ gì cũng dám bắt!"
"Hả"
Khán giả nhìn thấy sương mù dâng lên, cũng không khỏi sững sờ, nhao nhao buồn bực nói: "Móa, đưa tay tiếp đạn khói, thằng này nghĩ gì thế, một chút kiến thức cơ bản của trò chơi cũng không có chẳng lẽ tên này mới chơi à?"
Cũng có người lập tức phản bác: "Cái rắm! Người mới mà có thể đánh bại Chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn sao? Ngươi thấy có người mới nào như thế không?"
Cho dù là những cao thủ bị Vương Vũ đánh xuống lôi đài thấy thế, cũng đột nhiên có cảm giác hơi uất ức.
"Ha ha!"
Thấy Vương Vũ bị trúng chiêu, trên mặt Tam Sơn Ngũ Nhạc lộ ra nụ cười đắc ý.
Kỹ năng Đạn Khói này không có thương tổn, nhưng mà lại có hiểu quả gây mù, mặc dù thời gian không dài, nhưng đủ để Thích khách đánh giết một nghề nghiệp có máu giấy.
Trong tình huống này, tác dụng của Tiềm Hành và gây mù cũng không khác biệt nhiều, đều là để đối thủ không thấy mình.
Vương Vũ có thể phản Tiềm Hành thì Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng xin chịu thua, nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể có phản gây mù hay sao?
Tam Sơn Ngũ Nhạc cầm theo dao găm ngay tại chỗ sử dụng Lăn Mình, lăn đến bên hông Vương Vũ, đứng dậy hai tay cầm dao găm đâm về phía sương sườn của Vương Vũ.
Nhưng vào lúc này, Vương Vũ đột nhiên nhảy sang bên cạnh một bước, đồng thời nhấc chân mang theo ánh chớp đạp về phía Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Cơ thể Vương Vũ cao lớn tay dài chân dài, còn Tam Sơn Ngũ Nhạc thì còng lưng hai tay ôm dao găm mang dáng dấp của Thích khách tiêu chuẩn.
Dao găm của Tam Sơn Ngũ Nhạc còn chưa đâm tới người Vương Vũ đã bị bàn chân lớn của Vương Vũ mang theo sấm sét đá vào mặt ở đối diện.
Lôi Đình Cước là kỹ năng làm nên thương hiệu của Vương Vũ, lực công kích tất nhiên là không thể chê, chỗ của Tam Sơn Ngũ Nhạc đứng chuẩn như vậy, một cước này đi xuống còn nơi nào tốt hơn.
"Ầm!"
-80000!
Một tiếng vang trầm, Tam Sơn Ngũ Nhạc bị một cước của Vương Vũ đạp thành ánh sáng ngay tại chỗ.
Tuyệt sát!
Toàn trường lập tức xôn xao!
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Chuyện này... chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ hắn không bị đạn khói gây mù?"
Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng không phải đồ đần, hắn biết coi như Vương Vũ bị mù thì quyền cước cũng còn tương đối mạnh mẽ, cho nên Tam Sơn Ngũ Nhạc đặc biệt Lăn Mình đến bên cạnh Vương Vũ mới dám ra tay công kích.
Nhưng một cước của Vương Vũ đánh sau mà đến trước, cực nhanh và chuẩn xác, thậm chí một cước đá ra tuyệt sát, không nói đây là một người không có tầm nhìn, coi như có tầm nhìn, đổi thành những người khác cũng chưa chắc đạp chuẩn như vậy.
Chuyện này... Chuyện này cũng quá kỳ lạ.
"Chẳng lẽ bởi vì hắn tiếp bom khói, cho nên bom khói mới không có tác dụng gây mù?"
Không thể không nói, khả năng tưởng tượng của các người chơi vẫn vô cùng phong phú, lập tức đã liên tưởng tới một màn Vương Vũ đưa tay bắt đạn khói kỳ lạ vừa rồi, trong lòng lập tức thoải mái.
Móa, khó trách cao thủ như hắn mà làm ra động tác gà mờ như vậy, hóa ra dùng tay bắt đạn khói có thể không bị gây mù, vừa học được một kỹ xảo nhỏ.
Khán giả rối rít ghi kỹ xảo nhỏ này vào trong lòng. Đến mức sau này có vô số người chơi bị lừa thảm như chó, thậm chí ngay cả Thích khách cũng không dám ném đạn khói tùy tiện.