Trang 649# 2
Chương 1299: Địa hình
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đương nhiên, những cao thủ chuyên nghiệp chắc chắn sẽ không nông cạn giống như những người bình thường như vậy.
Hiệu quả Đâm Mù chắc chắn sẽ tạo ra tác dụng, nhưng vì sao mà Vương Vũ có thể đá ra một cước kia chính xác đến như vậy thì mọi người nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cũng sẽ không chắp vá gò ép ra được tư thế Vương Vũ tiếp nhận đạn khói.
Về phần cái gọi là Vương Vũ cảm ứng được sát khí linh tinh gì đó, trong tư duy người bình thường căn bản không hề có khái niệm này.
Mà Tam Sơn Ngũ Nhạc thì càng thê thảm, đến tận lúc chết cũng không hiểu được rốt cuộc mình đã chết như thế nào.
Có điều cũng thật may mắn, đối thủ của hắn ta là Vương Vũ, ngay cả cao thủ như Ninh Tĩnh Trí Viễn mà cũng thua trong tay Vương Vũ, Tam Sơn Ngũ Nhạc thật sự cũng không cảm thấy mất mặt chút nào cả.
Mọi người trong chiến đội Cửu Châu cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Đánh xong trận đấu thứ nhất, chiến đội Một Đám Ô Hợp lấy thành tích chiến đấu 3: 2 tạm thời dẫn trước.
Nhưng mà mọi người đều biết, dẫn trước ở trận đấu thứ nhất hoàn toàn không đáng kể chút nào cả, dù sao trận đấu thứ nhất chỉ so sánh chất lượng cá nhân của cao thủ, trận đấu thứ hai mới là so sánh về thực lực tổng hợp.
Chiến đội như chiến đội Cửu Châu này thì tất cả mọi người trong chiến đội đều là cao thủ đỉnh cấp, căn bản không cần phải rút thăm ai cả, mà loại đội ngũ như chiến đội Một Đám Ô Hợp này, nếu không được may mắn rút ra mấy người không bằng được Vương Vũ, thì kết quả trận đấu sẽ rất thê thảm.
Chiến đội Một Đám Ô Hợp một đường đánh đến bây giờ, phương pháp chiến đấu chiến thuật gì đó mọi người cơ bản đều đã hiểu rất rõ ràng, trận đấu thứ hai vẫn luôn là hạng mục mà chiến đội Một Đám Ô Hợp này kém nhất, tất cả mọi người đều phó thác hết cho số phận, nếu như có thể lựa chọn được mấy người Vương Vũ, kết quả trận đấu này cũng còn tạm một chút, nhưng nếu không rút được, chỉ sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.
Mà chiến đội Cửu Châu lại không giống với những đội ngũ mà Một Đám Ô Hợp đã từng gặp trước đây, thực lực những người này mạnh mẽ vượt xa bất kỳ cao thủ nào, ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành còn phải chịu thua thiệt trong tay bọn họ, căn bản không ai dám nói có thể dễ dàng thắng được bọn họ cả.
Cứ như vậy, tỷ số thắng của chiến đội Một Đám Ô Hợp lại thấp đi mấy phần, không chừng sẽ bị người ta đánh đến 10: 0 luôn ấy chứ.
Trong phòng nghỉ ngơi, mấy người Toàn Chân Giáo vẫn ồn ào như từ trước đến giờ.
Đám người kia cũng coi như đã nhìn thấu sự đời rồi, sống chết có số phú quý do trời, con mẹ nó quan tâm thắng hay thua làm gì, miễn là cố gắng hết sức mình, chơi đùa vui vẻ là tốt nhất rồi, dù sao có thể từ tổ nghiệp dư đánh đến bây giờ, mọi người cũng đã hài lòng lắm rồi, điều duy nhất khiến cho mọi người cảm thấy đau lòng là bị Vô Kỵ ép buộc lấy ra mười nghìn vàng Trọng Chú.
Nguyên nhân chính là như vậy, về đến phòng nghỉ mọi người lại bắt đầu chèn ép Vô Kỵ.
Ngược lại Vô Kỵ chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nói: "Chèn ép ta cũng không có tác dụng gì đâu, tiền của các ngươi rốt cuộc thuộc về ai cũng là do chính các ngươi quyết định... Muốn thắng lại số tiền đó không khó, chỉ có điều các ngươi phải nghe ta chỉ huy, chúng ta vẫn có tỷ số thắng nhất định."
"Thật vậy sao?"
Mọi người nghe thấy thế đều rối rít vui sướng vô cùng nói: "Vô Kỵ đại gia, chỉ cần có thể thắng lại được tiền thì ngươi nói cái gì chúng ta cũng sẽ nghe."
Thấy không, đây chính là tác phong của Vô Kỵ trước sau như một, hắn ta biết rõ đám người kia kiêu ngạo không chịu phục ai, sẽ không tùy tiện để cho hắn ta nói gì nghe nấy, vì muốn đám người kia nghe lời chỉ huy của hắn ta, nhất định phải nắm chắc được điểm quan trọng của bọn họ.
Không có điểm quan trọng thì phải tạo ra điểm quan trọng.
Tuy Vương Vũ tính tình mạnh mẽ, nhưng mấy người Toàn Chân Giáo đều hiểu rõ, Vương Vũ cùng lắm cũng chỉ đánh bọn họ một trận trong game thôi, không tổn thương đến gân cũng không động chậm đến xương, cũng sẽ chẳng tổn thất đi cái gì, có thể để bọn họ bỏ tiền ra vậy thì phải liên quan đến lợi ích của chính họ.
Đám mấy tên hám lợi Toàn Chân Giáo này, quan tâm nhất chính là món tiền nhỏ, trước tiên cứ giao hết mười nghìn vàng ra làm vật thế chấp đã, đến lúc đó không nghe lời cũng sẽ phải nghe lời.
Thấy tất cả mọi người đều đã tỏ rõ thái độ, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Nghe lời là được!"
Trong phòng nghỉ của chiến đội Cửu Châu, đám người Ngũ Hồ Tứ Hải đều tự ngồi trên ghế của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bọn họ biết rõ, đối mặt đội ngũ có loại cao thủ như Vương Vũ này, trận đấu thứ hai mới là đấu trường để bọn họ nghịch chuyển tỷ số, bây giờ niềm hy vọng duy nhất của bọn họ chính là tuyệt đối không thể gặp phải Vương Vũ ở ngay trận đầu tiên, nếu không bọn họ hoàn toàn xong thật rồi.
Mười phút sau, thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, người chơi hai bên lại bước vào đấu trường lần nữa.
Trận đấu thứ hai do chiến đội Một Đám Ô Hợp lựa chọn bản đồ.
Vô Kỵ liếc mắt ra hiệu cho Vương Vũ, Vương Vũ gật gật đầu, sau khi lựa chọn một lúc, tiện tay ấn nút lựa chọn.
Cùng lúc đó, cảnh tượng đấu trường bắt đầu thay đổi, nhanh chóng từ lôi đài thi đấu biến thành một ngọn núi.
Nhìn thấy bản đồ này, những người xem đều kinh hãi nói: "Hả? Là Đỉnh Núi Canh Gác!"
Trong tình huống chung khi thi đấu một chọi một thì không nên lựa chọn bản đồ quá rộng lớn, mà Đỉnh Núi Canh Gác có địa hình vùng núi, diện tích cảnh tượng không thể nói là quá rộng lớn, nhưng lại có một ngọn núi đứng sừng sững, từ trên xuống dưới sẽ kéo dài khoảng cách, nói tóm lại vẫn còn không nhỏ.
Nhưng mà Ngũ Hồ Tứ Hải nhìn thấy Vương Vũ lựa chọn bản đồ này thì lại không bất ngờ một chút nào.
Thực lực giữa những người chơi của hai bên có chênh lệch, nên phải dựa vào sân bãi để đền bù, đây là chuyện bình thường mà thôi, nếu chiến đội Một Đám Ô Hợp không lựa chọn cảnh tượng địa hình phức tạp, ngược lại Ngũ Hồ Tứ Hải sẽ cảm thấy kỳ quái.
Trong cảnh tượng Đỉnh Núi Canh Gác, điểm xuất phát ban đầu của hai người sẽ là một người bên trên một người bên dưới, chiến đội Một Đám Ô Hợp rõ ràng muốn lợi dụng ưu thế khống chế được tầm nhìn để thi đấu.
Lựa chọn xong cảnh tượng, sau đó chính là tuyển thủ lên sàn đấu.
Chùm ánh sáng hệ thống chiếu xuống, sau khi lập lòe một lúc thù tuyển thủ hai bên được truyền tống lên sàn thi đấu.
Người chơi trên đỉnh núi là Linh Lung Mộng.
Về thực lực mà nói, Linh Lung Mộng cũng chẳng mạnh hơn Danh Kiếm Đạo Tuyết là bao, ngược lại xét về năng lực còn yếu hơn một chút, có điều vì cô là con gái, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng sẽ không đến nỗi không có mặt mũi gì mà đi so sánh với cô.
Có điều Linh Lung Mộng là Cung thủ khống chế điển hình, địa hình càng phức tạp, Linh Lung Mộng lại càng có ưu thế, là nghề nghiệp tấn công tầm xa, địa hình đứng ở vị trí cao nhìn xuống này thật ra rất phù hợp với phương pháp chiến đấu của Linh Lung Mộng.
Đứng dưới chân núi là tuyển thủ của chiến đội Cửu Châu, nick là Bốn Phương Tám Hướng, nghề nghiệp là Chiến sĩ, dáng người cực kỳ thô kệch, cao lớn cường tráng, mặt mũi đầy râu quai nón trông như người trung niên.
Tuy thằng ranh này vẻ ngoài kỳ quái nhưng thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, là Chiến sĩ đứng đầu của chiến đội Cửu Châu, còn từng khiêu chiến Chiến Thần Ninh Tĩnh Trí Viễn.
Kết quả đương nhiên là thất bại, nhưng cũng đẩy Ninh Tĩnh Trí Viễn vào một trận chiến gian khổ, được Ninh Tĩnh Trí Viễn xưng là đối thủ có khả năng đánh bại hắn ta nhất.
Rất rõ ràng là Ninh Tĩnh Trí Viễn tính sai rồi...
Nhưng mà cũng đủ để chứng minh thực lực Bốn Phương Tám Hướng không tầm thường chút nào.
Trọng Sinh chỉ là game, đương nhiên sẽ không để cho đỉnh núi cao đến mấy trăm mét như trong thực tế, Đỉnh Núi Canh Gác được gọi là đỉnh núi, thật ra cũng chỉ cao có mấy chục mét, vừa ngẩng đầu, Bốn Phương Tám Hướng đã có thể nhìn thấy Linh Lung Mộng.
Trận thi đấu bắt đầu, Bốn Phương Tám Hướng không nói hai lời xông về phía đỉnh núi.
Nghề nghiệp của Linh Lung Mộng là Cung thủ, ánh mắt lợi hại lại còn từ trên cao nhìn xuống, hành động của Bốn Phương Tám Hướng đương nhiên nằm gọn trong tầm mắt của cô.
Thấy Bốn Phương Tám Hướng nhanh chóng xông lên về phía mình, Linh Lung Mộng không nhanh không chậm giương nỏ trong tay nhắm trúng Bốn Phương Tám Hướng, bóp cò.
"Vèo vèo!"
Theo tiếng xé gió, hai mũi tên một trước một sau gào thét bay thẳng về phía Bốn Phương Tám Hướng.
Bốn Phương Tám Hướng nghe thấy tiếng gió thì ánh mắt căng thẳng, vung trường kiếm trong tay lên.
"Keng!"
Một trong hai mũi tên bị gạt xuống đất, ngay sau đó, trường kiếm của Bốn Phương Tám Hướng chém về phía trước định đánh bay một mũi tên khác.
Nhưng vào lúc này, mũi tên đang bay trong không trung đột ngột rũ xuống, xẹt thành một đường vòng cung vòng qua trường kiếm của Bốn Phương Tám Hướng, rơi xuống dưới chân hắn ta.