Trang 650# 2
Chương 1301: Lôi Vân Phong Bạo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ném đá dò đường!
"Lạch cạch!"
Cục đá nhỏ rơi xuống đất, một cái bẫy nhảy dựng lên.
Linh Lung Mộng nghe thấy tiếng động vội vàng xoay người lại, đúng lúc này Tam Sơn Ngũ Nhạc thi triển Tật Hành xông đến, dao găm vung lên, một chiêu Tạc Kích đập vào huyệt thái dương của Linh Lung Mộng.
"Ầm!"
Linh Lung Mộng bị đâm trúng một chiêu, trên đầu bay lên một hình nhang muỗi.
Tam Sơn Ngũ Nhạc gọn gàng vung tay chém xuống, một bộ liên kích đánh Linh Lung Mộng văng ra khỏi sàn đấu.
Việc Linh Lung Mộng bị đánh ra khỏi đấu trường, mọi người tuyệt đối không bất ngờ chút nào, dù sao thực lực bản thân Linh Lung Mộng kém Tam Sơn Ngũ Nhạc rất xa, Tam Sơn Ngũ Nhạc lại còn là Thích khách, vô cùng khắc chế nghề nghiệp của Linh Lung Mộng, thua cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau đó, chiến đội Một Đám Ô Hợp lên sàn đấu chính là Bao Tam.
Đúng như Vô Kỵ đã từng nói, nghề nghiệp cận chiến ở trong cảnh tượng này không phát huy được ưu thế áp chế của địa hình.
Mặc dù Bao Tam là Chiến sĩ, thực lực cũng không yếu, nhưng mà chỉ là không yếu mà thôi, trong đám cao thủ chuyên nghiệp ở đây hoàn toàn không được coi là gì cả.
Thằng ranh xui xẻo Tam Sơn Ngũ Nhạc này nói như thế nào cũng vẫn là cao thủ đỉnh cấp, tự bản thân hắn ta còn có danh hiệu Thích khách đứng đầu, mặc dù không đánh lại được Vương Vũ nhưng cũng vẫn thừa sức bắt nạt mấy người bình thường một chút.
Trận đấu vừa bắt đầu, Tam Sơn Ngũ Nhạc vẫn như trước bắt đầu sử dụng thuật Tiềm Hành.
Bao Tam là Chiến sĩ, không những không có kỹ năng chống Tiềm Hành, còn không biết chế tạo cạm bẫy, đối mặt với Tam Sơn Ngũ Nhạc biến mất chỉ có thể đứng tại chỗ đó ôm cây đợi thỏ.
Rất rõ ràng, Tam Sơn Ngũ Nhạc đối với Bao Tam mà nói, hoàn toàn không phải một con thỏ, mà là một con sói dữ.
Tam Sơn Ngũ Nhạc đi tới sau lưng Bao Tam.
Tạc Kích! Choáng Váng!
Cắt Họng! Cấm Ngôn!
Cắt Gân! Giảm tốc độ!
Bối Thứ! Khiêng đi!
Một bộ kỹ năng thành thục trôi chảy, Bao Tam vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đánh xuống khỏi sàn đấu, liên tục giết chết hai người của chiến đội Một Đám Ô Hợp, Tam Sơn Ngũ Nhạc cuối cùng cũng rửa sạch nỗi nhục trước đó, giễu võ dương oai một lúc lâu.
Bao Tam xuống khỏi sàn đấu, hệ thống tiếp tục lựa chọn thí sinh, lập lòe một lúc, sau đó cột ánh sáng chiếu lên đầu Ký Ngạo.
"Đậu xanh rau má nhục như chó rồi!"
Thấy cả hai lần đều chọn được người có nghề nghiệp cận chiến trong đội ngũ, mấy người Toàn Chân Giáo không nhịn được cảm thấy khổ sở... Mẹ kiếp, đây là trạm canh gác đen tối rồi, cứ tiếp tục như vậy nữa thì không kiếm nổi một điểm nào mất, khó tránh khỏi để cho thằng ngốc Tam Sơn Ngũ Nhạc kia lấy một giết năm rồi.
Tam Sơn Ngũ Nhạc thắng liên tục hai trận đấu, nhớ lại nỗi ám ảnh bị Vương Vũ đè ra đánh cho một trận tàn nhẫn, trạng thái rõ ràng tốt hơn vừa nãy rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Ký Ngạo lên sàn đấu, Tam Sơn Ngũ Nhạc lại hơi nhíu mày.
Ai là kẻ trâu bò nhất chiến đội Một Đám Ô Hợp? Vương Vũ! Là một Võ sư!
Ai là kẻ trâu bò thứ hai? Yêu Nghiệt Hoành Hành! Cũng là một Võ sư!
Vì vậy có thể thấy được, Võ sư của chiến đội Một Đám Ô Hợp không giống như những Võ sư ngày thường vẫn gặp, bọn họ tuyệt đối không dễ đối phó đâu.
Mặc dù trông Ký Ngạo còn non nớt, nhưng rõ ràng Tam Sơn Ngũ Nhạc đã bị Vương Vũ đánh cho thành ám ảnh mất rồi, thấy đối thủ là một Võ sư, lại còn là Võ sư đặc biệt thích đá đũng quần người khác kia, thân thể Tam Sơn Ngũ Nhạc không nhịn được hơi run rẩy.
Thần tượng trong game của Ký Ngạo cũng chính là Vương Vũ, trong ngày thường lời nói và việc làm của hắn ta cũng rất thích bắt chước theo Vương Vũ.
Sau khi bước vào đấu trường, Ký Ngạo học theo giọng điệu của Vương Vũ chỉ vào Tam Sơn Ngũ Nhạc nói: "Ngươi, lên!"
Tam Sơn Ngũ Nhạc: "..."
Mẹ kiếp, quá kiêu ngạo rồi.
Tam Sơn Ngũ Nhạc nhìn thấy điệu bộ của Ký Ngạo như vậy, mặc dù trong lòng hắn ta còn hơi sợ hãi, nhưng bị người ta khiêu khích như vậy cũng không có lý nào lại nhận rằng mình sợ hãi được, vì vậy kiên trì đến cùng thi triển Tiềm Hành nghênh đón.
Sau khi chạy lên đỉnh núi, Tam Sơn Ngũ Nhạc phát hiện ra Ký Ngạo đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào giống như Vương Vũ.
Trong lòng Tam Sơn Ngũ Nhạc hốt hoảng, chẳng lẽ tên này cũng có thể bắt dao từ sau lưng hay sao?
Suy nghĩ đến đây, Tam Sơn Ngũ Nhạc lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nấp trong góc mất khoảng mười phút... Khi Tam Sơn Ngũ Nhạc nhìn thấy vẻ mặt Ký Ngạo dường như không nhịn được nữa, trong lòng Tam Sơn Ngũ Nhạc dâng lên nghi ngờ.
"Ném đá dò đường!"
Suy nghĩ một lát, Tam Sơn Ngũ Nhạc nhặt một viên đá lên, ném lên đầu Ký Ngạo.
"Bốp!"
Viên đá ném trúng gáy Ký Ngạo, đập cho Ký Ngạo hơi chao đảo một chút, hắn ta lập tức xoay người chửi ầm lên: "Không biết xấu hổ, lại còn ném đá, có dám đi ra đây đánh với ta một trận hay không hả?"
"Đéo đỡ được!" Lúc này, Tam Sơn Ngũ Nhạc cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân mình bị chơi xỏ rồi, mẹ nó ngay cả viên đá cũng không đỡ được thì làm sao có thể đỡ dao được chứ, thế mà mình chẳng khác nào tên ngốc này, nấp trong này trừng trừng trợn mắt nhìn hắn ta mất cả nửa ngày.
Dưới cơn thịnh nộ, Tam Sơn Ngũ Nhạc nhanh chóng vòng ra sau lưng Ký Ngạo, Tạc Kích, Cắt Họng, Cắt Gân, Bối Thứ... Vẫn là phương pháp cũ, trực tiếp đánh Ký Ngạo thành vệt sáng trắng.
Thấy không, đây chính là cao thủ đấy, kỹ năng trong tay đều chỉ là những kỹ năng bình thường, ngay cả liên chiêu cũng là liên chiêu bình thường nhất, nhưng mà dùng trong tay người ta lại có thể từ mục nát biến thành thần kỳ, đâm chết liên tục ba đối thủ.
Ký Ngạo cũng thua trận, mấy người Toàn Chân Giáo cuối cùng cũng có chút đứng ngồi không yên.
Nếu thật sự dùng thực lực ra liều mạng, thì Tam Sơn Ngũ Nhạc là một Thích khách, ngoại trừ Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành ra, có lẽ Toàn Chân Giáo không còn ai có thể là đối thủ của hắn ta nữa.
Vì vậy mọi người đều rối rít nói với Xuân Tường: "Xuân huynh làm phép đi!"
"Ai!"
Xuân Tường đáp một tiếng, chắp tay trước ngực, lải nhải cằn nhằn cầu nguyện mấy câu: "Tam Thanh ở trên, hành thâm ba nhược ba la mật ba thì, Hallelujah..."
Cùng lúc đó, cột sáng lựa chọn thí sinh lại bắt đầu lập lòe, cuối cùng chậm rãi chiếu lên đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Mấy người Toàn Chân Giáo đồng loạt trừng mắt nhìn Xuân Tường.
Xuân Tường nhìn thấy thế kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Ông tổ ơi cứu con với!"
Cũng không biết có phải ông tổ thật sự nghe thấy tiếng kêu của Xuân Tường hay không, cột sáng hơi nhúc nhích, nhảy đến Minh Đô đứng bên cạnh.
"Vù..."
Mấy người Toàn Chân Giáo thở phào một hơi nhẹ nhõm, Xuân Tường cùng không nhịn được lau mồ hôi một cái.
Minh Đô lên sàn đấu, mọi người cũng yên lòng.
Người có lợi nhất trong cảnh tượng này là ai? Không phải Dương Na cũng không phải Linh Lung Mộng, mà chính là Pháp sư.
Tính chất áp chế của việc từ trên cao nhìn xuống, có thể giúp Pháp sư tự do tấn công trong phạm vi cho phép, dựa vào sát thương ma pháp của Minh Đô mà nói, có nói là pháo đài di động cũng không quá.
Trước khi Minh Đô lên sàn đấu, Xuân Tường lầm bầm mấy câu bên tai Minh Đô, Minh Đô mỉm cười gật đầu.
Sau khi bước vào đấu trường, Minh Đô lấy tay che nắng đầu tiên nhìn một cái từ trên xuống dưới, sau đó đo đạc khoảng cách làm phép một chút.
Trận đấu bắt đầu, Tam Sơn Ngũ Nhạc lại Tiềm Hành biến mất.
Mà Minh Đô thì lại nhìn chằm chằm nơi Tam Sơn Ngũ Nhạc biến mất dưới chân núi, trong lòng bắt đầu yên lặng tính ngược giờ.
3...
2...
1!
Đếm đến đây, tay phải Minh Đô đột nhiên nâng pháp trượng lên, tay trái kết ra một lôi ấn.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ ra một rặng mây đen nghìn nghịt, bóng mây che phủ cả sườn núi, ngay sau đó từng luồng sấm sét từ trong mây đen đồng loạt giáng xuống mặt đất.
Đồng thời trên đầu Minh Đô hiện ra một hàng chữ Hán được viết theo phong cách cổ xưa... Thức Tỉnh - Lôi Chi Ảo Nghĩa - Lôi Vân Phong Bạo.
Lôi Vân Phong Bạo là kỹ năng đánh diện rộng mạnh nhất hệ sấm sét, bản Thức Tỉnh khí thế mạnh mẽ, có thể trong nháy mắt dùng sấm sét mạnh mẽ bao trùm phạm vi được quy định, tiến hành tấn công mang tính đuổi tận giết tuyệt đối với mục tiêu trong phạm vi.
Sát thương ma pháp của Minh Đô cực kỳ cao, thuộc tính sấm sét được tăng lên có thể nói là rất khủng bố, khi kết ấn làm phép lại có hiệu quả tăng thêm gấp đôi, lúc này sát thương ngược lại cũng xứng đáng với miêu tả "tấn công mang tính đuổi tận giết tuyệt" này.
Dưới những luồng sấm sét, một vệt sáng trắng theo đó bay lên, Tam Sơn Ngũ Nhạc bị tấn công như thiên kiếp của Minh Đô đuổi giết đến mức biến thành mảnh vụn.