Trang 654# 1
Chương 1308: Trận quyết chiến cuối cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đây cũng không phải Xuân Tường bị điên, mà là kéo dài khoảng cách làm phép, hắn ta biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngũ Hồ Tứ Hải.
Hiện tại cách đối phó hữu hiệu nhất mà Xuân Tường có thể nghĩ ra chính là đánh giáp lá cà với Ngũ Hồ Tứ Hải.
Dù sao chỉ có đánh tay không cắt đứt việc làm phép của y, mới có thể xoay chuyển tình thế không thuận lợi trên mặt kỹ thuật mà thôi.
Xuân Tường là nghề tăng thể chất, không nói đến việc da dày thịt béo mà vũ khí còn bổ sung khả năng gây sát thương, đánh áp sát với nhau thì Xuân Tường nắm chắc một trăm phần trăm hành chết Ngũ Hồ Tứ Hải.
Dĩ nhiên với trình độ của Ngũ Hồ Tứ Hải như thế sẽ có trăm loại phương pháp có thể khiến cho nghề nghiệp cận chiến không áp sát y được, Xuân Tường lại là một Thuật sĩ, muốn vật lộn với y thì hiển nhiên cũng sẽ không thực hiện được.
"Kháng Cự Hỏa Hoàn!"
Thấy Xuân Tường muốn liều mạng áp sát trực diện với chính mình, Ngũ Hồ Tứ Hải duỗi tay trái ra, một vòng lửa đỏ lan rộng tán ra đánh lên người Xuân Tường.
Kháng Cự Hỏa Hoàn là kỹ năng của Pháp sư dùng để đẩy mục tiêu gần người ra, sát thương không cao nhưng lực phán định cũng rất mạnh.
Xuân Tường chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ đánh tới, lập tức bị đẩy ra xa mấy thước.
"Băng Long Quyển! Cực Địa Phong Bạo! Băng Hàn Thứ Cốt!"
Không chờ Xuân Tường đứng vững người, Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ pháp trượng liên tục phóng ra ba kỹ năng vào người Xuân Tường, ngay tức khắc trên mặt đất dâng lên từng luồng Băng Long, trong nháy mắt cuốn hắn ta vào bên trong.
Xuân Tường vốn muốn tránh đi, thế nhưng dưới chân bị ghìm xuống không thể động đậy, Xuân Tường hoảng hốt vội vã xem xét thuộc tính một chút, mới phát hiện ra bản thân bị đánh hiệu quả mất cảm giác.
Khán giả cũng kinh ngạc không thôi, ba kỹ năng này đều là kỹ năng thông thường, mọi người cũng rõ như lòng bàn tay với thuộc tính của ba kỹ năng, không một ai nhớ rõ kỹ năng có hiệu quả như này luôn?
"Làm phép thật lợi hại!"
Đúng lúc này, Minh Đô nhìn Ngũ Hồ Tứ Hải trên đài cũng không khỏi sinh lòng cảm thán.
Kỹ năng hệ băng chỉ cần phóng chiêu với tốc độ đủ nhanh, hiệu quả giảm tốc độ sẽ chồng lên, nếu khi hiệu quả giảm tốc độ chồng lên nhau trùng đến 60% sẽ sinh ra hiệu quả mất cảm giác.
Thế nhưng muốn làm được điều này cũng rất khó, mt từng tình cờ đánh ra kỹ xảo này, thế nhưng sau đó luyện tập rất nhiều lần cũng không thể nắm vững, không ngờ Ngũ Hồ Tứ Hải tùy tiện đã có thể đánh ra hiệu quả như vậy.
Không hổ là cao thủ số một, chỉ riêng kỹ xảo mà nói thì nghiễm nhiên đã vượt lên trên chúng sinh.
Trên cơ bản hiệu quả mất cảm giác giống với hiệu quả gây choáng, đều là khống chế một cách mạnh mẽ, Xuân Tường bị mất cảm giác đã không còn sức đánh trả.
" Cực Quang Xung Kích!"
Cùng với tiếng thét lớn của Ngũ Hồ Tứ Hải, pháp trượng của y bắt đầu tập trung sức lực bùng lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó một luồng sóng xung kích màu trắng phóng ra nện lên người Xuân Tường.
Mặc dù Xuân Tường tăng thể chất nhưng trước đó đã trúng mấy kỹ năng của Ngũ Hồ Tứ Hải, lượng máu của hắn ta đã bị làm mất hơn phân nữa, lúc này bất kể như thế nào cũng không ngăn nổi đòn Cực Quang Xung Kích của y.
Ngay cả sức lực vùng vẫy Xuân Tường cũng không có, hắn ta đã bị luồng xung kích nhấn chìm biến thành một luồng ánh sáng trắng bay khỏi lôi đài.
Hệ thống nhắc nhở: [Ngũ Hồ Tứ Hải của chiến đội Cửu Châu đã hạ đo ván người chơi Xuân Tường của chiến đội Một Đám Ô Hợp, điểm tích lũy +1.]
Chiến đội Cửu Châu 5:4 bắt trận thứ hai.
Khán giả trong trường thi đấu câm lặng mất vài giây, tiếp sau đó bật lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Trận quyết đấu của cao thủ luôn ngoạn mục như vậy.
Tất nhiên Xuân Tường thua nhưng tuy thua mà vinh quang, cao thủ mạnh như Ngũ Hồ Tứ Hải này trong trò chơi đã ít có đối thủ, Xuân Tường chẳng qua chỉ là một nghề ngiệp bổ trợ rơm rạ trong chiến đội, có thể đánh một trận như vậy với Ngũ Hồ Tứ Hải, hiển nhiên đã vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người rất nhiều.
Bất kể ở bất cứ nơi đâu, kẻ mạnh đều được người người tôn kính, già trị của Xuân Tường giờ phút này tuyệt đối được mọi người kính trọng.
Ngũ Hồ Tứ Hải cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Ngũ Hồ Tứ Hải chưa từng đánh nhau với cao thủ lặng lẽ không màng danh lợi như này, thế nhưng y biết thực lực của hai người sàn sàn như nhau, ai cũng không dám nói có thể thắng người kia một cách dễ dàng.
Ở trong giới chuyên nghiệp lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Ngũ Hồ Tứ Hải gặp được đối thủ khó ứng phó như Xuân Tường đây, hơn nữa nghề nghiệp của hắn ta cũng chỉ là Thuật sĩ, nếu Xuân Tường là Pháp sư thì trận đầu này còn chưa thể biết ai thắng ai thua đâu.
"Xuân huynh! Lợi hại!"
Sau khi Xuân Tường bị đưa ra trận thi đấu, mọi người Toàn Chân Giáo vây lại, giơ ngón tay cái với hắn ta từ tận đáy lòng.
Lần này mọi người cũng không phải đùa cợt, mà hoàn toàn bị Xuân Tường làm cho khâm phục không thôi.
Phải biết rằng đám người Toàn Chân Giáo kia luôn luôn mắt cao hơn đầu, rất ít khi nể phục ai, trước đây chỉ có một người là Vương Vũ có thể được đám người đó thán phục, bây giờ lại thêm một Xuân Tường.
Tất cả đều thấy rõ thực lực mạnh mẽ của Ngũ Hồ Tứ Hải, muốn đánh với y đến mức này thì dù cả bọn Toàn Chân Giáo điên cuồng cũng không làm được điều đó.
Thậm chí ngay cả Ký Ngạo thích đấu võ mồm với Xuân Tường nhất thì bấy giờ cũng ấm ức thay Xuân Tường: "Nếu Xuân huynh là Pháp sư chắc chắn sẽ không thua bởi tên kia."
"Không thể nói như vậy!" Xuân Tường lắc đầu nói: "Không có nghề nghiệp mạnh mẽ nhất, chỉ có nghề nghiệp thích hợp nhất, nếu ta thật sự là Pháp sư chỉ sợ không chịu được đến hai hiệp, tên kia cũng không phải mạnh bình thường đâu."
Xem ra sau khi đánh trận này, Xuân Tường cũng đã tâm phục khẩu phục Ngũ Hồ Tứ Hải.
Trận đấu thứ hai chấm dứt, hai bên chiến đội rời khỏi trò chơi trở về phòng nghỉ.
Tiếp theo chính là cuộc tranh tài cuối cùng của giải thi đấu chuyên nghiệp rồi, cũng là cuộc thi được tất cả khán giả, độc giả và người trong giói mong chờ nhất.
Trước mắt tỷ số của hai bên chiến đội đã được cân bằng, thế nhưng trong giày có hạt cát hay không thì chỉ có đáy bàn chân của bản thân biết.
Tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo thật sự tự hiểu rõ, thi đấu chiến đội không chỉ so về chiến thuật mà còn là thực lực tổng thể.
Tất nhiên Toàn Chân Giáo thì không cần phải nói, thực lực phân hóa thành hai mặt đối lập cực kỳ nghiêm trọng, mức độ cao thấp tính trung bình ra thực lực tổng thể cũng như nhau.
Thế nhưng mọi người trong chiến đội Cửu Châu đều là cao thủ đỉnh của đỉnh, thực lực tổng thể rất mạnh, thậm chí ngay cả kẻ hung hãn như Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng bị bọn họ đánh tơi tả, đối mặt với chiến đội mạnh như vậy thì nói không lo lắng tuyệt đối là dối lòng.
Vừa về tới phòng nghỉ, mấy người Minh Đô đã tiến đến bên cạnh Vô Kỵ, căng thẳng hỏi: "Trận tiếp theo phải đánh như thế nào đây?"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha hả: "Đánh đại thôi, quyền lựa chọn bản đồ không ở trong tay chúng ta, phải đánh thế nào thì quyền chủ động không phải trong tay đám người Ngũ Hồ Tứ Hải."
"Ha ha!" Nghe thấy lời Vô Kỵ, Vương Vũ nhíu mày nói: "Xem ra ngươi đã có cách rồi."
Vô Kỵ thản nhiên nói: "Cách thì có đó, thế nhưng luôn có một chút việc ngoài ý muốn mà, nếu Ngũ Hồ Tứ Hải chọn bản đồ theo ý của ta, chúng ta vẫn có xác suất giành được chiến thắng."
"Dựa theo ý của ngươi là sao?" Minh Đô giờ tay vỗ ót Vô Kỵ nói: "Không phải bị sốt, sao lại mê sảng chứ."
Mẹ nó, đây chính là trận đấu cũng không phải chuyện vớ vẩn, khiến cho đối thủ làm theo lời ngươi thì thể diện của ngươi cũng lớn quá rồi?
"Ngươi thì biết cái gì!" Vô Kỵ xua tay đẩy Minh Đô sang một bên: "Dụng binh đối địch chủ yếu phải đánh vào tâm lý, phải dùng mưu kế hiểu hay không?"
"Mánh khóe em gái nhà ngươi đó!" Minh Đô bĩu môi.
"Hừ!" Vô Kỵ khinh thường nói: "Chỉ có một đứa em gái còn bị người ta cướp mất!"
"..."
Bao Tam siết tay câm nín.