Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1307 - Chương 1309: Đường Lên Núi!

Trang 654# 2

 

 

 

Chương 1309: Đường lên núi!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong một phòng nghỉ khác, tâm trạng chiến đội Cửu Châu cũng không bình tĩnh như mọi người nghĩ.

Đã bao nhiêu năm rồi, chiến đội Cửu Châu luôn luôn hơn chiến đội khác một bậc, họ vẫn chưa từng gặp được đối thủ như chiến đội Một Đám Ô Hợp, bấy giờ trong lòng cả bọn đều kích động vô cùng.

Nhất là Ngũ Hồ Tứ Hải từng đánh với Xuân Tường làm cho y thêm phần kiêng kị thực lực của đám người chiến đội Một Đám Ô Hợp.

Ban đầu Ngũ Hồ Tứ Hải cho rằng bên đối thủ chỉ có ba cao thủ mà thôi, chỉ cần chiến thuật thích hợp thì trận đấu này cũng không tính là khó đánh cho lắm.

Thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một tên Xuân Tường, quả thực khiến cho Ngũ Hồ Tứ Hải hơi đau đầu.

Đừng thấy ba cao thủ và bốn cao thủ chỉ kém một người, thế nhưng trên tính chất đã có khác biệt rất lớn.

Dựa theo chiến thuật thì khi số lượng cao thủ gần một nửa, có thể bù lại chênh lệch của nửa kia, đây gọi là

Tuy rằng thực lực Minh Đô hơi kém một chút, nhưng sức mạnh cũng có thể trên tiêu chuẩn cao thủ, vừa vặn qua một nửa.

Huống hồ nghề nghiệp của Xuân Tường lại là hỗ trợ khống chế.

Phải biết rằng điều đáng sợ nhất trong thi đấu đồng đội không phải phóng chiêu, mà là khống chế.

Dù phóng chiêu cao đến đâu, đánh không trúng đối thủ cũng vô ích, thế nhưng khống chế lại có thể nắm vững tiết tấu trận chiến trong tay, người nắm vững điều đó có thể nắm giữ toàn bộ.

Cho nên nếu chỉ có Vương Vũ và vài nghề nghiệp phóng chiêu, Ngũ Hồ Tứ Hải tự ngẫm cũng có thể đánh lại, thế nhưng lại thêm Xuân Tường thì y có hơi đau đầu.

Dù sao phương diện chiến thuật này, Ngũ Hồ Tứ Hải đã sinh ra bóng ma tâm lý với Vô Kỵ, năm đó Tam Sát Trang có nhiều người như vậy cũng bị Vô Kỵ đùa giỡn trong lòng bàn tay, ngay lúc đó dưới tình huống quyết đấu đoàn thể nhỏ này, Ngũ Hồ Tứ Hải thật không dám bảo đảm bản thân sẽ là đối thủ của Vô Kỵ trên phương diện chiến thuật.

"Lão đại, trận tiếp theo có bố trí chiến thuật gì không?"

Thấy sau khi Ngũ Hồ Tứ Hải trở lại phòng nghỉ chẳng nói một lời, Tam Sơn Ngũ Nhạc không nhịn được vội hỏi.

Ngũ Hồ Tứ Hải trầm ngâm một chút nói: "Cuộc tranh tài cuối cùng, chúng ta hẳn nên bắt đầu từ ưu thế của chúng ta."

Đám người của chiến đội Cửu Châu cạn lời: "Ưu thế của chúng ta ư? Thực lực cá nhân sao? Đại ca à, đây chính là thi đấu đồng đội đó!"

"Không phải thực lực, là bản đồ!" Ngũ Hồ Tứ Hải nói: "Trận cuối cùng do chúng ta lực chọn bản đồ, đây chính là ưu thế địa lý của chúng ta!"

Đúng là hết thảy cao thủ chuyên nghiệp cũng đều hiểm độc như nhau, ở lúc không nắm chắc có thể chiến thắng đối thủ, bèn tận dụng hết khả năng của bản đồ để giành chiến thắng là bản năng của mỗi một cao thủ chuyên nghiệp.

Ngũ Hồ Tứ Hải biết trên mặt chiến thuật chưa chắc có thể hơn được Vô Kỵ, cho nên y quyết định bắt tay vào bản đồ.

"Bản đồ?" Tam Sơn Ngũ Nhạc suy nghĩ một lúc lại hỏi Ngũ Hồ Tứ Hải: "Ngươi cảm thấy bên nào có lợi hơn?"

"Không phải mọi người đều đã thấy qua rồi sao?" Ngũ Hồ Tứ Hải cười nói: "Trận đầu, tại sao chúng ta không thể dùng nó để kéo giãn tỷ số chứ?"

"Trận đầu ư?" Tam Sơn Ngũ Nhạc chợt nói: "Chẳng lẽ bản đồ mà ngươi nói là Đỉnh Núi Canh Gác sao?"

"Đúng vậy!" Ngũ Hồ Tứ Hải gật đầu với vẻ thản nhiên.

Đỉnh Núi Canh Gác là một địa hình bãi đất cao, từ đầu đến đuôi chỉ có một con đường hẹp dài, nghề nghiệp bắn tầm xa nhìn xuống từ trên cao sẽ được tăng thêm tầm nhìn cùng với tầm bắn, rất dễ tạo thành ưu thế chèn ép.

Với mấy trận đấu cỡ trận đầu thì thật ra chỉ có một người là Xuân Tường có hàm lượng kỹ thuật hơn, những người khác có thể được điểm đúng là phải dựa vào ưu thế bãi đất chèn ép.

Trong thiết lập của Trọng Sinh, bên sân nhà sẽ xuất hiện ở nơi đỉnh núi, trận đầu chiến đội Một Đám Ô Hợp là sân nhà cho nên bọn họ chiếm ưu thế bãi đất cao, trận tiếp theo sân nhà là chiến đội Cửu Châu, ưu thế đại hình sẽ chuyển đến trong tay bọn họ.

Địa hình như vậy thì thực lực cấp nghiệp dư như chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, đám cao thủ cấp đỉnh của đỉnh như chiến đội Cửu Châu chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, hiển nhiên không có lý do thua được.

Vừa nghe Ngũ Hồ Tứ Hải nói vậy, cả bọn chiến đội Cửu Châu nhất thời hiểu rõ ý của y.

Tam Sơn Ngũ Nhạc hiểu ý, cười hả dạ nói: "Ha hả, dùng gậy ông đập lưng ông, lão đại thật là lợi hại, khẳng định bọn chúng có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến việc chúng ta sẽ dùng thủ đoạn của bọn chúng để đánh thắng đâu."

"Ha ha! Lão Tam nói rất đúng!"

Những người khác cũng hùa theo, Ngũ Hồ Tứ Hải được tâng bốc lòng lâng lâng, cũng lộ vẻ đắc ý.

Thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, hai chiến đội trở lại trận đấu một lần nữa.

Chiến đội chiến đội lựa chọn bản đồ.

Sau khí Ngũ Hồ Tứ Hải tiến lên phía trước chọn lựa một hồi, lại chọn Đỉnh Núi Canh Gác!

Trong giải thi đấu chuyên nghiệp, từ trước đến nay một bản đồ không chọn hai lần, ý đồ chọn Đỉnh Núi Canh Gác của Ngũ Hồ Tứ Hải tuyệt đối vượt ngoài dự kiến của tất cả khán giả.

Khán giả không khỏi ồ lên: "Gậy ông đập lưng ông sao? Không hổ là chiến đội Cửu Châu!"

Thế nhưng Vô Kỵ nhìn bản đồ không có thay đổi, lại không hề bất ngờ, trái lại hắn ta còn lộ vẻ tươi cười.

"Trời ah! Bọn chúng không biết xấu hổ mà!"

Minh Đô hốt hoảng gào lên: "Hắn bắt chước chúng ta! Ta phản đối!"

Trọng tài trả lời rất dứt khoát: "Phản đối vô hiệu!"

Khán giả đều cười nói: "Mẹ nó, mấy bản đồ này đều là cố định, cũng không phải ngươi dùng xong ta lại dùng, bắt chước em gái nhà ngươi á!"

"Méo đỡ được!"

Nếu không phải sợ bị thẻ đổ trục xuất, có lẽ bây giờ Minh Đô cũng muốn chửi tục.

Vô Kỵ vội vã trấn an: "Chẳng sao đâu, hết thảy đều trong tầm kiểm soát."

"Thối lắm!"

Minh Đô vội la lên: "Ngươi cũng không phải không biết ưu thế chèn ép địa hình cao, bọn chúng chiếm được đỉnh núi, chúng ta còn có thể thắng sao?"

Minh Đô đã từng trải qua hương vị của sự chiến thắng rồi, dù sao với thực lực của hắn ta đã đánh bại Lưỡng Tiểu Vô Sai với thao tác vượt xa bản thân bằng ưu thế địa hình, bởi vậy bây giờ Minh Đô có một loại chấp niệm khó hiểu với địa hình cao.

Xuân Tường bên cạnh cũng vuốt cằm nói: "Đúng đó Vô Kỵ, chỉ cần chiếm vùng cao thì trên cơ bản bọn chúng dễ dàng chiến thắng chứ."

"Hừ hừ!" Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Xuân huynh có từng xem Tam Quốc chưa?"

"Xem rồi..." Xuân Tường gật đầu.

"Lúc đó Mã Tắc cũng nghĩ như thế đó..." Vô Kỵ nói.

Xuân Tường: "..."

Này, lúc đó Mã Tắc người ta cũng không hề sai lầm trên chiến lược có được không, chỉ là sơ xuất về nguồn nước mà thôi, chẳng lẽ trong trò chơi còn có thể bao vây người ta mấy tháng sao?

Thế nhưng tuy rằng trong lòng Xuân Tường có cả trăm triệu câu hỏi muốn nói, nhưng Xuân Tường cũng hiểu được, tên nhóc Vô Kỵ này luôn luôn có khá nhiều biện pháp, những người khác thì khẳng định cũng chẳng có biện pháp gì tốt cả, hiện tại cũng chỉ có thể noi theo quyết định chính sách của lãnh đạo thôi.

Ánh sáng chợt lóe, chiến đội hai bên đồng loạt được truyền vào trận thi đấu.

Lần thứ hai tiến vào bản đồ Đỉnh Núi Canh Gác, đám người Xuân Tường phảng phất như cách cả một đời, lúc trước vẫn là ta đứng trên núi nhìn ngươi, trận này lại bị ngươi đứng trên núi nhìn ta.

Nhìn Ngũ Hồ Tứ Hải đang bố trí trận hình trên đỉnh núi, Xuân Tường không khỏi thờ dài: "Vô Kỵ à, đừng úp mở nữa, mau nói chúng ta làm sao mới có thể đánh lên đó."

"Ha ha!"

Vô Kỵ nói: "Tại sao năm đó Mã Tắc bị vây chết, ngoài trừ việc bất trắc về lương thảo và nguồn nước, điều quan trọng nhất là do bọn họ không có đường để trốn! Bây giờ chúng ta làm thế nào để đánh lên đó, trọng điểm ngay ở đường lên núi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment