Trang 655# 1
Chương 1310: Giương đông kích tây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đường lên núi?"
Mọi người nghe vậy vội nhìn về phía trên núi, chỉ thấy lúc này chiến đội Cửu Châu đã bố trí xong tuyến phòng ngự.
Trận đấu này người chơi chính vào sân của chiến đội Cửu Châu chỉ có bốn nghề nghiệp, ba Cung thủ, ba Pháp sư, hai Mục sư và hai Chiến sĩ.
Nghề bắn tầm xa phối với nghề phòng ngự, không có loại nghề đột kích như khống chế và Thích khách, việc bố trí như vậy đúng là mang tính chất phòng ngự.
Xem ra lần này chiến đội Cửu Châu quyết tâm liều chết cố thủ đỉnh núi rồi, ấy thế mà lại thay đổi cách bố trí đội hình tấn công phòng thủ vẹn toàn khi xưa.
Kẹp trên đường núi là hai chiến sĩ Lục Hợp Bát Hoang và Bốn Phương Tám Hướng, một trái một phải vừa đứng đó đã chận hơn nửa đường núi.
Địa thế của bọn chiến đội Cửu Châu chính là trên cao nhìn xuống, có ưu thế đè ép, giờ phút này đường núi chật hẹp chỉ cần một người cũng đủ giữ quan ải chặn kẻ địch.
Với sự bố trí thâu xuất mạnh mẽ từ ba Cung thủ và ba Phép sư hiện tại của bọn họ, chỉ cần Mục sư vú em ở đó thì đừng nói chi một chiến đội, trận hình như vậy thì cho dù chặn hơn nghìn người cũng không thành vấn đề.
Ngũ Hồ Tứ Hải tự biết bản thân không phải là đối thủ của Vô Kỵ trên phương diện chiến thuật, quần nhau với chiến đội Một Đám Ô Hợp thì gần như sẽ bị đánh cho vô cùng thê thảm, đó là lí do mà y dứt khoát dùng trận hình này.
Dù sao đường lên núi chỉ có một nẻo như vậy, muốn xông lên thì tất nhiên phải cứng chọi cứng với chiến đội Cửu Châu trên đỉnh núi.
Cứng đối cứng thì chiến đội Cửu Châu lại chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ sợ cả bọn chiến đội Một Đám Ô Hợp còn chưa lên núi đã bị người ta diệt cả đội.
Mặc dù thực lực bọn chiến đội Một Đám Ô Hợp không mạnh bằng chiến đội Cửu Châu, nhưng dù gì cũng là cao thủ, đương nhiên cũng có thể thấy được mưu tính của Ngũ Hồ Tứ Hải.
Vừa nghe những lời của Vô Kỵ, cả đám không khỏi bĩu môi nói: "Đi theo con đường này á? Ý ngươi là bảo chúng ta đi chịu chết sao?"
"Ha ha!"
AI ngờ Vô Kỵ nghe vậy lại cười ha hả, thản nhiên nói: "Đường trước mặt cũng không phải là lối đi duy nhất."
"Hả?"
Cả bọn nhìn khắp nơi một lúc, khó hiểu nói: "Đỉnh Núi Canh Gác thì không phải dùng con đường này sao?"
Vô Kỵ sờ cằm, khẽ cười nói một câu vô cùng có tính triết lý: "Trên thế giới vốn không có đường, nhiều người cùng đi là tạo nên con đường thôi."
Cả bọn thấy dưới tình hình này mà Vô Kỵ còn chém gió làm màu, đều bực dọc nói: "Con mẹ nó đừng nói những lời vô nghĩa để bơm số chữ giúp tác giả, nói nhanh, rốt cuộc làm sao còn có đường đi!"
"Hừ hừ!" Vô Kỵ cười nói: "Chẳng lẽ các ngươi đã quên bản thân có thể bay sao?"
"À..."
Được Vô Kỵ nhắc nhở, ngay tức khắc cả bọn chợt bừng tỉnh.
Con người mà, luôn luôn nhìn những thứ không thể đạt được ngay trước mắt mà quên mất ưu thế của bản thân.
Nhìn con đường phía trước, cả bọn lại quên mất bản thân còn có áo choàng.
"Thế nhưng..."
Xuân Tường nhìn đám người chiến đội Cửu Châu trên đỉnh núi nói: "Theo lời ngươi mà nói nếu chúng ta bay lên đó rất dễ bị làm bia ngắm đó."
"Chà..."
Nghe nghi vấn của Xuân Tường, vốn dĩ cả bọn Toàn Chân với vẻ mặt tươi cười lại không nhịn được nhíu mày.
Xuân Tường nói không sai, áo choàng có thể làm cho người chơi tự do bay trên bầy trời, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng được cộng thêm, thế nhưng bay trên trời mãi mãi không bằng hành động nhanh nhẹn trên mặt đất.
Nên biết rằng cao thủ đánh tay đôi muốn dựa vào việc di chuyển thay đổi vị trí để tránh đòn tấn công là rất khó, né sự công kích của đối thủ thường dùng kỹ năng hơn.
Bay trên trời thì rất nhiều kỹ năng biến đổi không thể dùng, hạn chế quá lớn, hiện tại chiến đội Cửu Châu lại có sáu nghề tấn công tầm xa, tuyệt đối cũng không để trống, nếu như tùy tiện bay lên đó, tuy rằng có thể tránh được trận hình của đối phương, nhưng đoán chừng kết cục cũng không thể chạy đi đâu được, gần nhữ sẽ bị người ta trực tiếp đánh cho rớt đài.
"Đúng vậy!" Vô Kỵ hài lòng gật đầu với nghi vấn của Xuân Tường: "Đương nhiên sẽ bị biến thành bia ngắm, cho nên nhất định chúng ta phải cho bọn chúng một mục tiêu trước, thu hút sự chú ý của bọn họ."
"Giương đông kích tây?"
"Đúng!" Vô Kỵ nói: "Chỉ cần chúng ta giữ vài người giả vờ tiến công ở trên đường núi, những người khác có thẻ đi vòng qua hai bên rồi."
"Tào lao!" Ký Ngạo nói: "Người ta bị mù sao? Vài người đi lên mà có thể không nhìn thấy sao?"
"Vấn đề này hay đó!"
Vô Kỵ chỉ vào hai Chiến sĩ chặn đường trên đỉnh núi: "Ngươi có thể nhìn thấy người ở phía sau bọn họ không?"
"Hả..."
Ký Ngạo nhìn phía trên một chút, im lặng không nói nên lời.
Chiến sĩ là nghề tanker, dáng người đều rất vạm vỡ, hai Chiến sĩ chen chúc trên đồi núi, thật sự không nhìn được người ở phía sau.
Minh Đô nói: "Thế nhưng người ta ở trên núi, tầm nhìn rộng hơn chúng ta."
"Ta biết!" Vô Kỵ nhìn mọi người xung quanh rồi nói với vẻ thản nhiên: "Cho nên chúng ta phải tìm vài tên to con để thu hút sự công kích trên đồi núi."
Dứt lời Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ: "Lão Ngưu, lão Yêu, lão Nhị, nhiệm vụ gian khổ này đành giao cho các ngươi rồi!"
Vương Vũ chiều cao 1m86 nên dáng người rất cường tráng, Doãn Lão Nhị là tanker có khả năng điều chỉnh dáng người cao thấp lại cao hơn Vương Vũ nửa cái đầu, tấm chắn của hắn ta cũng cao hơn hai mét, vừa đặt xuống có thể che mất người phía sau.
Mặc dù Yêu Nghiệt Hoành Hành không cao bằng hai người kia thế nhưng cậu ta có chiều ngang... Ba người này tuyệt đối là người to lớn nhất trong Toàn Chân Giáo.
Dĩ nhiên thân hình cao lớn là một chuyện, Vô Kỵ chọn ba người này cũng đã trải qua sự nghĩ sâu tính kỹ.
Làm con mồi thì không phải ai cũng có thể làm được.
Trên núi chính là một bầy cao thủ cao cấp nhất trong nước, bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần những đối thủ mà Toàn Chân Giáo đã gặp trước kia, Ngũ Hồ Tứ Hải lại là người trời sinh có tính đa nghi, nếu như ở chỗ đồi núi không đánh nhau với người của chiến đội Cửu Châu, nhất định sẽ dẫn lên sự hoài nghi của y.
Bởi vậy muốn thu hút sự chú ý của chiến đội Cửu Châu, không đánh nhau thì không được.
Với sự mạnh mẽ của chiến đội Cửu Châu thì đổi thành những người khác khẳng định không chịu nỗi, nếu như ba người làm mồi bị tiêu diệt trong một đợt thì đòn đánh lén phía sau sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Tất nhiên bản lĩnh của hai huynh đệ Vương Vũ không cần nói nhiều, nếu hai người bọn họ làm không được thì Toàn Chân Giáo vốn cũng không làm nỗi, trong tay Doãn Lão Nhị có Thuẫn Của Thiên Thần, còn có một cái thuẫn ma pháp cũng có thể chịu được vài đợt công kích của chiến đội Cửu Châu, chỉ cần có thể giữ được người trên đỉnh núi, trong khoảng thời gian này cũng đủ để những người khác bay lên hoàn thành hành động đánh bất ngờ.
Mọi người không hề có ý kiến với ba người do Vô Kỵ chọn, dù sao bất kể là vóc người hay thực lực thì mọi người vẫn tự mình hiểu lấy, hơn nữa tác dụng của làm con mồi là chịu chết, ai rãnh rỗi sẽ chen lấn để giành vị trí đó cơ chứ.
Trên đỉnh núi lúc này chiến đội Cửu Châu đã bày sẵn thế trận chờ quân địch, cả bọn thủ thế chờ đợi, thấy dưới chân núi đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp kề cà không chịu lên núi, Lục Hợp Bát Hoang ở hàng đầu có chút sốt ruột nói: "Những tên kia đang làm gì vậy? Tại sao còn chưa lên nữa?"
"Ha ha!"
Bốn Phương Tám Hướng cười ha hả nói: "Không phải bọn chúng tính kéo dài thời gian với chúng ta sao."
Tuy chiến thuật Kéo dài thời gian có chút vô sỉ, thế những cũng không tính phạm luật, trận đấu ngày trước của chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng có vài lần như vậy, trận đấu cuối cùng cũng chưa hẳn sẽ không làm được.
"Bọn chúng kéo dài thời gian cũng không sao cả!" Ngũ Hồ Tứ Hải nhíu mày nói: "Hiện tại tỷ số bằng nhau, cho dù kéo đến lúc thời gian kết thúc thì tỷ số cũng sẽ không thay đổi, chúng ta lại là bên phòng thủ, cho dù trận đấu hòa thì cuối cùng quán quân cũng là chúng ta, nhưng lúc này ta chỉ sợ đám người kia lại bày trò gì đây."