Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1328 - Chương 1330: Đánh Hổ Lên Núi, Đánh Cá Xuống Biển

Trang 665# 1

 

 

 

Chương 1330: Đánh hổ lên núi, đánh cá xuống biển
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Mẹ nó! Nhất Kích Tất Sát à?"

Nhìn thấy thuộc tính của nghìn tên Hải tặc, Vô Kỵ không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nhất Kích Tất Sát, tên như ý nghĩa chính là có hiệu quả thương tổn cực kỳ cao. Hiệu quả này xuất hiện khi thực lực của người chơi và mục tiêu đối địch chênh lệch quá lớn hoặc công kích đến chỗ hiểm trí mạng của kẻ địch, có thể tăng gấp ba Bạo Kích đối với mục tiêu.

Bạo Kích vốn là gấp đôi thương tổn, hiệu quả gấp ba bạo kích nhân lên chính là gấp sáu lần. Nói cách khác, nếu lúc đầu ngươi có thể đánh 1000 điểm HP thì sau khi phát động Nhất Kích Tất Sát sẽ là 6000 HP, mặc dù không đạt tới ý nghĩa giết trong vòng một giây thực sự, nhưng cũng đã là khá kinh người.

Bởi vì nguyên nhân như thế nên nghề nghiệp sở hữu thuộc tính Nhất Kích Tất Sát này có sát thương DPS nằm trong nhóm cao nhất.

Không ngờ những tên Hải tặc này trông thế kia mà lại có thiên phú vô liêm sỉ như vậy.

Địa thế có hai định hướng, nếu như chỉ có một vài nghề nghiệp cận chiến giữ cửa, mọi người có trang bị đầy đủ thì nhiều nhất cũng chỉ hơi tốn sức mà thôi. Nhưng có những nghề nghiệp đánh tầm xa có lực công kích cực kỳ cao hơn nữa còn công kích từ trên xuống, chỉ sợ đứng sau chuyển vận cũng chưa chắc an toàn.

Khoảng cách những Hải tặc này gần như vậy, tự nhiên cũng là oán hận theo dây chuyền, tiếng súng vừa vang lên, tất cả Hải tặc nhao nhao quay đầu lại, nòng súng nhắm ngay vào hai người Vương Vũ.

"Bùm bùm bùm bùm!"

Tiếng súng không ngừng vang lên, mưa bom bão đạn chớp mắt là tới, hai cánh Vương Vũ mở ra, kéo Vô Kỵ tránh thoát rất nhiều đạn lấy tốc độ bay cực nhanh rời khỏi bầu trời thành Hải Cảng.

Sau khi trở về từ thành Hải Cảng, Vô Kỵ rơi vào trầm tư…Vương Vũ cũng thu lại thái độ coi thường trước kia.

Nếu nhiệm vụ đã cho biết ngàn người mới có thể hoàn thành chiến dịch cỡ lớn thì độ khó của nó tuyệt đối không phải một người có thể hoàn thành.

Nhìn từ bố trí của thành Hải Cảng đấy chính là một cái thùng sắt, dựa vào ưu thế địa lý tự nhiên, chỉ riêng những Hải tặc Đột Kích Thủ và Hải tặc Trinh Sát tất cả mọi người chưa chắc có thể mạnh mẽ giết vào trong, huống chi trên đỉnh núi còn nhiều Hải tặc Hoa Tiêu ẩn núp có lực công kích cực kỳ cao.

Mặc dù tốc độ bắn của loại vũ khí tầm xa như súng không bằng cung nỏ, nhưng có uy lực mạnh, tầm bắn thì vượt xa, không phải cung nỏ bình thường có thể so sánh.

Những Hoa Tiêu kia từ trên cao nhìn xuống vốn đã được gia tăng tầm bắn, hơn nữa còn tăng thêm thuộc tính tháp tên. Tuy đỉnh núi cao nhưng người chơi dưới thung lũng đều nằm trong tầm bắn của đám Hoa Tiêu.

Phải biết rằng, lối vào thành chỉ có một con đường đi này, không gian chật hẹp như thế, những người chơi chỉ có thể bị động chịu đòn…vừa hứng lấy công kích của đám Hoa Tiêu vừa đối đầu với Hải tặc giữa cửa, việc này chẳng khác gì đi lên chịu chết.

Bây giờ để Vương Vũ dẫn người tiêu diệt toàn bộ Hải tặc, khác hẳn khi quân ta tiến đánh núi Uy Hổ lúc trước.

Thủ lĩnh Hải tặc chính là ngọn núi kia, chẳng lẽ Vương Vũ muốn học theo Dương Tử Vinh lên núi đánh hổ hay sao? Đừng, trong biển chỉ có cá, lên núi đánh cá rõ ràng không đủ khí thế.

Vả lại, đám Hải tặc dám đi phá hoại tường thành của thành Dư Huy, tất nhiên cũng đã nghe ngóng tin tức, cho dù bọn chúng không biết Vương Vũ, chẳng một người chơi đi đánh mà không có nội gián bên trong, nói ra không ai tin.

Ngay khi Vương Vũ đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Vô Kỵ vỗ bàn cái độp nói: "Tốt, cứ làm như thế!"

"Bà mẹ nó, ngươi dọa ông đây hết cả hồn!" Vương Vũ nghe vậy giật mình, lập tức buồn bực nói: "Bây giờ phải làm gì?"

Vô Kỵ lạnh nhạt nói: "Trước tiên đi tìm người!"

"Việc này dễ bàn!" Vương Vũ nói: "Ta gửi tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ, nói hắn cho mượn người…"

"Không! Không thể tìm Liên Minh Huyết Sắc!" Vô Kỵ khoát tay áo nói.

"Vì sao thế?" Vương Vũ có chút không hiểu cho lắm.

Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo luôn có quan hệ thân thiết, lúc này không tìm Huyết Sắc Chiến Kỳ thì biết tìm ai.

Mặt Vô Kỵ không chút thay đổi nói: "Bởi vì ban thưởng của nhiệm vụ này!"

"Ban thưởng của nhiệm vụ hả?" Vương Vũ mở thanh nhiệm vụ ra, sau khi nhìn thoáng qua nhiệm vụ ban thưởng, bừng tỉnh hiểu ra.

Đúng vậy, trong ban thưởng của nhiệm vụ lần này có một hạng là mở rộng khu thành Tây.

Mở rộng là thứ đánh giá trực quan nhất về năng lực quản lý của một nghiệp đoàn.

Liên Minh Huyết Sắc của Huyết Sắc Chiến Kỳ trông coi “khu quản lý trung tâm” phồn hoa nhất của thành Dư Huy còn khu thành Tây thì là địa bàn của Kiếm Chỉ Thương Khung.

Bởi vì thằng cha Đội Trưởng Đừng Nổ Súng này không thiếu tiền, dưới sự ra sức đầu tư của hắn, khu thành Tây Thành phát triển với tốc độ cực nhanh, giường như muốn vượt qua khu quản lý trung tâm.

Vấn đề giữa hai công hội này Toàn Chân Giáo thế nhưng là đã từng tham dự, đương nhiên Vương Vũ sẽ hiểu rõ, bây giờ bọn chúng là đối thủ của nhau, để người của Liên Minh Huyết Sắc đi giúp Kiếm Chỉ Thương Khung nâng cao tốc độ phát triển, rõ ràng là ép buộc.

Cho dù Huyết Sắc Chiến Kỳ nể mặt, nhưng người chơi của Liên Minh Huyết Sắc nhiều như vậy…mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, ngộ nhỡ người ta đi làm mà không xuất lực, chẳng phải là mình bị thua thiệt hay sao?

"Vậy thì tìm ai đây?" Vương Vũ hỏi.

Vô Kỵ thản nhiên nói: "Đương nhiên là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rồi…"

"Hả..." Vương Vũ có chút khó khăn nói: "Việc này không tốt lắm…"

Ý nghĩa thực sự Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo có quan hệ thân thiết là vì Toàn Chân Giáo đã từng giúp bọn chúng làm nhiệm vụ, mà quá trình Kiếm Chỉ Thương Khung khuất phục Toàn Chân Giáo cũng không tốt đẹp gì…bọn chúng bị Vương Vũ đánh tới phục.

Cho nên cho tới nay, mặc dù người của Kiếm Chỉ Thương Khung đối với Toàn Chân Giáo tỏ vẻ chịu phục, nhưng chung quy không thể nói là bạn bè. Vào một tiếng trước, Vương Vũ còn đe dọa nhị đương gia của Kiếm Chỉ Thương Khung một phen, lại còn cướp luôn nhiệm vụ của người ta, lúc này tìm người ta hỗ trợ, làm sao mà mở miệng được. Vương Vũ là kiểu người thể diện, loại chuyện tự tát vào mặt mình thế này, Vương Vũ không làm được.

Ai ngờ Vô Kỵ không thèm để ý chút nào nói: "Cái gì mà tốt với không tốt, đây là chúng ta giúp hắn làm việc, trái lại hắn còn phải cầu chúng ta đấy, ngươi nói chúng ta nên đòi hắn bao nhiêu tiền?"

"Chà chà!"

Đối với bản lĩnh đổi trắng thay đen của Vô Kỵ, Vương Vũ vẫn hết sức thán phục, rõ ràng là nhờ người khác hỗ trợ, vào trong tay hắn còn muốn đòi tiền người ta, mẹ nó đây là kiểu logic gì.

Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Vũ nói: "Có tiền hay không không quan trọng, chỉ cần bọn chúng thật lòng chịu giúp chúng ta là được!"

"Đính chính lại lần nữa, là chúng ta giúp bọn chúng!" Sau khi Vô Kỵ ý vị sâu xa lặp lại một lần với Vương Vũ vấn đề ai đang giúp ai, sau đó kéo ra khung Bạn Tốt tìm Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, tùy ý gửi qua một tin nhắn: "Đội Trưởng, đang làm gì vậy?"

Vốn nghe nói Gấu Ơi Chờ Tớ và Vương Vũ có tranh chấp, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang thấp tha thấp thỏm đây, dù sao bản tính của bọn Toàn Chân Giáo cũng là có thù tất báo.

Lúc này đột nhiên nhận được tin nhắn của Vô Kỵ, trong lòng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Sửng sốt ước chừng nửa phút, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mới thận trọng trả lời: "Đang ngồi chơi không thôi, Vô Kỵ lão đại ngài có chuyện gì sao? Chuyện buổi sáng là chúng ta không đúng…ngài khuyên nhủ Ngưu thần, chớ gây khó dễ với cấp dưới của ta…"

Nhìn thấy tin nhắn của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, vẻ mặt Vô Kỵ im lặng, giận dữ chỉ chỉ Vương Vũ, buồn bã bất hạnh nói: "Ngươi ngươi, đều sắp thành nỗi sợ hãi của thành Dư Huy rồi, hôm nay đe dọa Gấu lớn hả?"

Móa, làm cho lão đại của một công hội sợ đến như vậy, đoán chừng cũng chỉ có vị này mới có thể làm được thôi.

"Ha ha!" Vương Vũ cười ha hả nói: "Hắn nhiều lần không trung thực, hành vi không ngay thẳng, ta có đánh một chút…"

"Ôi, thật coi mình là thành chủ yêu dân như con này!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment