Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1335 - Chương 1337: Đánh Cược Bốn Mươi Phút

Trang 668# 2

 

 

 

Chương 1337: Đánh cược bốn mươi phút
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Nghỉ ngơi á?”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đứng bên cạnh nghe vậy bèn liếc sang thời gian còn lại của nhiệm vụ, sau đó hắn ta hỏi Vô Kỵ với một vẻ khó hiểu: “Từ lúc nhận nhiệm vụ đến giờ đã trôi qua ba tiếng rồi, nếu chúng ta còn nghỉ ngơi nữa thì liệu có làm xong được nhiệm vụ không?”

Cũng không thể trách Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại đặt câu hỏi này với Vô Kỵ, dù sao trong thành có đến năm mươi nghìn tên hải tặc đang trấn thủ, đây không phải là một con số nhỏ nhoi gì.

Huống hồ một khi đám quái thành lập biên chế thì sẽ trở thành quái binh sĩ, nắm giữ lực xung kích mạnh mẽ đến từ trận hình, thực lực ít nhất mạnh gấp mấy lần quái đơn thể.

Người chơi ngoài thành tổng cộng lại mới có một nghìn người, trong tình huống này đừng nói là năm mươi nghìn tên hải tặc, cho dù là năm mươi nghìn con heo thì một ngày chưa chắc đã bắt xong được từng ấy (câu này xuất phát từ Sở Vân Phi).

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng “mời” người của Toàn Chân Giáo hỗ trợ là đã phải bỏ ra một số vàng rất lớn, dù hắn ta có giàu đến mấy thì tiền cũng không phải là lá rụng mùa thu, nhìn thấy Vô Kỵ sắp xếp chiến thuật như vậy đương nhiên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ thấy bất an trong lòng.

“Ha ha!”

Đối mặt với lời chất vấn của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Vô Kỵ nở nụ cười nhạt nói: “Người ta có câu phí thời gian mài dao nhưng không phí sức đốn củi! Làm việc nhất định phải có trình tự, nếu làm việc một cách mù quáng thì sẽ mất sức mà cuối cùng chẳng được cái gì.”

“Nhưng mà…”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không biết phản bác lại câu trả lời này của Vô Kỵ thế nào, đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng ông đây xài nhiều tiền như vậy không phải là muốn nghe nhà ngươi giảng đạo, nghe nhà ngươi nói còn không bằng lên mạng lướt xem người ta livestream bán mỹ phẩm, ít nhất là người ta không đòi tiền.

“Không nhưng nhị gì hết!” Vô Kỵ nói: “Mấy tên hải tặc đó chỉ cần 40 phút là có thể giết sạch sành sanh!”

“40 phút?”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe vậy nhất thời đứng ngây tại chỗ, mấy chục giây sau hắn ta mới kinh ngạc hỏi lại: “Lão đại Vô Kỵ, ngươi không chơi ta đấy chứ?”

Mẹ nó, trong thành có tới năm mươi nghìn tên hải tặc đó, đều là quái Tinh Anh cấp 50, không phải là năm mươi nghìn con chó hoang cấp 1 đâu.

Dù cho đám hải tặc ấy có không chiếm cứ địa hình có lợi, không xây dựng trận hình mà mạnh ai nấy chiến, nhưng chỉ với một nghìn người mà muốn kết thúc cuộc chiến này trong vòng mấy giờ đồng hồ đã là chuyện cực kỳ khó khăn, huống hồ hiện tại kẻ địch còn đang chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa.

40 phút? Nếu như không phải lỗ tai của hắn bị hỏng thì nhất định là đầu óc của Vô Kỵ hỏng rồi.

“Làm sao? Muốn đánh cược không?”

Nhìn thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không tin, Vô Kỵ cười híp mắt hỏi.

Tất nhiên là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không tin Vô Kỵ có thể dẫn theo một nghìn người kết thúc trận chiến này trong vòng 40 phút, thế là hắn ta bèn lập tức ứng chiến: “Ngươi muốn cược cái gì?”

“Ngươi có cái gì?” Vô Kỵ nhíu mày hỏi.

“Ơ…” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng do dự một chút rồi ngượng ngùng nói: “Ta có tiền!”

Thành chủ của thành Dư Huy là Vương Vũ, toàn bộ thành Dư Huy đều nằm trong phạm vi quản lý của công hội Toàn Chân Giáo, trang bị thì chưa chắc Toàn Chân Giáo đã thua kém Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, hiện tại ưu thế duy nhất của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng so với đám người Toàn Chân Giáo chính là hắn ta không thiếu tiền.

“Ừm! Cũng xem như là một loại ưu thế!”

Vô Kỵ gật đầu một cái rồi nói: “Nếu như trận chiến này kết thúc sau 40 phút, tiền thuê tăng gấp đôi, nếu chúng ta không kết thúc trận chiến được trong khoảng thời gian đó thì một xu chúng ta cũng không nhận, chơi không?”

“Chính lão đại Vô Kỵ ngươi nói đấy nhá!”

Nghe thấy điều kiện Vô Kỵ vừa nói, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mừng rõ, Toàn Chân Giáo tổng cộng mười một người, tiền thuê là mười một vạn vàng, đây không phải là một con số nhỏ trong game.

Cũng không phải là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng quan tâm đến chút tiền lẻ này, nhưng Toàn Chân Giáo là mấy tên thế nào chứ? Có thể làm cho đám người này phải làm không công cho mình, nói ra cũng là một chuyện cực kỳ vinh quang, rất chi là hãnh diện.

Người có tiền mà, chỉ thích thể diện thôi!

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lập tức đồng ý đánh cược với Vô Kỵ.

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Vô Kỵ cười nói: “Đội Trưởng ngươi sẽ không cố ý để cấp dưới của mình giả vờ ra trận mà không đánh thật chỉ vì chút tiền đó đấy chứ?”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng xua tay nói: “Sao có thể? Không đâu không đâu! Nếu như đám huynh đệ của ta ra trận mà không ra tay thật, ngươi cứ coi như lần đánh cược này ta đã thua đi.”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là một người thông minh, hắn ta biết trò cá cược này của Vô Kỵ chỉ là để thêm vận may mà thôi, cuối cùng nhiệm vụ vẫn là thứ quan trọng nhất.

Kết thúc trận chiến trong vòng 40 phút đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày, nếu như Vô Kỵ thực sự có thể làm được chuyện này, cho dù có kết thúc trận chiến trong vòng một tiếng thì Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng sẽ phục sát đất.

Người tài giỏi như vậy, đương nhiên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ không đắc tội hắn ta chỉ vì một chút tiền.

Dù sao tiêu mười một vạn vàng là có thể xem một màn biểu diễn xưa nay chưa từng có, cái giá này cũng đáng lắm.



Đừng nói là người ngoài như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ngay cả đám người Toàn Chân Giáo đã sóng vai với Vô Kỵ lâu như vậy mà nghe thấy trò cá cược giữa hắn ta và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng phải kinh hãi không thôi: “Lão cẩu Vô Kỵ này, ngươi nói thật không đấy?”

Vô Kỵ đánh cược thì đánh cược, nhưng thứ hắn ta lấy ra cược chính là tiền công của mọi người, mọi người nhất định phải bảo Vô Kỵ suy tính cẩn thận một chút.

Nhưng Vô Kỵ lại rất bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ đùa giỡn với người khác sao?”

“Nhưng trong thành Hải Cảng có đến năm mươi nghìn tên hải tặc đó, một nghìn người chơi chắp vá này có ổn không? Nếu có một nghìn chú Ngưu thì còn tạm được.” Ký Ngạo bĩu môi nói.

“Không cần thiết!” Nghe thấy câu Ký Ngạo vừa nói Vương Vũ lạnh nhạt sửa lại: “Mười Vương Vũ là đủ rồi!”

Vương Vũ không nói ra câu này còn đỡ, hắn vừa nói ra những người khác lại bắt đầu kinh hãi: “Nghe thấy chưa thấy chưa, đến lão Ngưu còn phải thừa nhận rằng nếu có mười người như hắn thì mới có thể xử lý được đám hải tặc này, một nghìn tên rác rưởi thế này e rằng đến một mình lão Ngưu cũng không đánh thắng nổi.”

“Không phải là e rằng, mà là chắc chắn không đánh thắng nổi!” Vô Kỵ nói một cách chắc chắn: “Có điều cũng phải xem là ai nắm quyền chỉ huy, nếu như người chỉ huy là ta, chưa chắc đã không đánh lại được lão Ngưu.”

“Thế rốt cuộc ngươi có nắm chắc hay không?” Cả đám bán tin bán nghi hỏi.

“Đương nhiên là nắm chắc rồi!” Vô Kỵ bình thản nói: “Ta chưa bao giờ làm những việc mình không nắm chắc.”

“Chậc chậc chậc.”

Cả đám tặc lưỡi: “Lời trái lương tâm như thế mà lão cẩu Vô Kỵ này cũng dám nói ra, thôi rồi, ta đã không còn trông mong gì vào tiền công của chúng ta nữa rồi.”



Nhiều người tụ tập một chỗ thì có vẻ như thời gian qua nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong nháy mắt một giờ đồng hồ đã trôi qua.

Vô Kỵ nhìn đồng hồ, hắn ta vỗ tay một cái bắt đầu hạ lệnh: “Người của Toàn Chân Giáo và Thích khách biết bay tập hợp!”

Chỉ huy một cuộc chiến nghìn người không phải là một công việc dễ dàng.

Cũng may Thích khách biết bay tổng cộng chỉ có năm mươi người, thêm vào nhóm người của Toàn Chân Giáo nữa mới là biên chế sáu mươi người mà thôi, chỉ huy một đội ngũ chưa đến trăm người vẫn tương đối dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tập hợp tới trước mặt Vô Kỵ.

Vô Kỵ lấy bản đồ ra, hắn ta đánh đấu hai bên thung lũng rồi bắt đầu hạ lệnh: “Chỗ này là điểm mai phục của hải tặc, tổng cộng ẩn nấp hơn trăm tay quan sát hải tặc, các ngươi ẩn thân rồi lập tức làm thịt những tay quan sát này, không có vấn đề gì chứ?”

Đối thủ chẳng qua chỉ là một trăm con quái Tinh Anh cấp 50 mà thôi, chia bình quân đầu người thì một người chưa tới hai con.

Mấy người chơi có cánh đang ngồi tại đây đều cao thủ tinh anh, nhiệm vụ này đối với họ mà nói là khá dễ dàng.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, mọi người đồng thanh trả lời: “Tuyệt đối không có vấn đề gì!”

“Tốt!” Vô Kỵ vui mừng nói: “Đã như vậy thì trông đợi vào các ngươi rồi! Cất cánh đi!”

Vô Kỵ vừa dứt lời là mọi người đã cất cánh bay lên, bay thẳng về phía thành Hải Cảng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment