Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1336 - Chương 1338: Dễ Thủ Khó Công

Trang 669# 1

 

 

 

Chương 1338: Dễ thủ khó công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Áo choàng là vật phẩm cực kỳ hiếm thấy, năm mươi sáu mươi cao thủ có áo choàng cùng sải cánh bay lên trời một lúc như thế, cảnh tượng kia thực sự là hoành tráng không gì sánh bằng.

Đám người chơi phía dưới đều sững người ngẩng đầu nhìn lên.

Đúng lúc này, Vô Kỵ hạ lệnh với những người chơi còn lại: “Hiện giờ chúng ta theo sau họ!”

“Theo sau ư?”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kinh ngạc hỏi: “Tấn công trực diện luôn sao?”

“Đương nhiên là không.” Vô Kỵ bình thản nói: “Hiện tại ta không có thời gian giải thích chuyện này với ngươi, sau đó ngươi sẽ tự hiểu thôi, mọi người nhanh chân lên, thời gian của chúng ta có hạn.”

Dù có nói gì đi chăng nữa thì Kiếm Chỉ Thương Khung vẫn là một công hội lớn, tố chất của người chơi công hội này vẫn tương đối cáo, một nghìn người được Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tuyển chọn ra này lại càng là cao thủ tinh anh, tất cả đều là cao thủ biết chơi.

Vô Kỵ vừa hạ lệnh xong, gần một nghìn người chia làm ba đợt, lần lượt xây dựng thành đội hình Chiến sĩ-Pháp sư-Mục sư, rồi lập tức cất bước hành quân về phía thành Hải Cảng.

Cùng lúc đó, đám người Vương Vũ và Thích khách cao thủ của Kiếm Chỉ Thương Khung đã lẳng lặng bay tới phía trên hẻm núi.

Đối thủ của họ chỉ là quái Tinh Anh cấp 50 mà thôi, mọi người đều là cao thủ, tất nhiên là kế hoạch đánh bất ngờ này đã tiến hành vô cùng thuận lợi.

Không đợi đám hải tặc quan sát này kịp phản ứng lại, dao găm của nhóm Thích khách biết bay cũng đâm vào giữa lưng đám hải tặc quan sát.

Từng ánh sáng trắng bay lên, tất cả đám hải tặc quan sát đều bị những cao thủ ở đây làm thịt xong xuôi.

Do chuông cảnh báo đã bị hủy nên hải tặc trong thành Hải Cảng cũng không phản ứng lại vì đám hải tặc quan sát này bị tấn công.

Thực ra thì tay quan sát chính là trạm gác của đám hải tặc gác cổng, sau khi giải quyết được toàn bộ đám hải tặc quan sát, nút công tắc đóng mở của thành Hải Cảng đã lộ ra trước mắt mọi người.

Vương Vũ đi tới dùng sức vặn một cái.

"Kèn kẹt kèn kẹt!"

Một loạt những âm thanh trầm thấp vang lên, cổng vào cực lớn chậm rãi nâng lên.

Đúng lúc này, Vô Kỵ cũng đã dẫn theo đại quân vợt vào thung lũng trước cổng thành Hải Cảng.

Mọi người đều là người chơi game online lâu năm, phần lớn đều đã từng tham gia thành chiến, tất cả đều biết rằng công đoạn mấu chốt nhất của thành chiến chính là cổng thành.

Chỉ cần đột phá được cổng thành, về cơ bản thành chiến đã thành công được một nửa.

Lúc này mọi người nhìn thấy cổng thành bị đội đột kích mở ra dễ như ăn bánh, đám người chơi mừng rỡ không thôi, bọn họ cho rằng nan đề này không cần xử lý mà đã tự biến mất, cả đám hoan hô muốn xông vào thành Hải Cảng.

Nhưng ngay lúc mọi người chuẩn bị vọt vào trong cổng thành Hải Cảng, Vô Kỵ lại đột nhiên hạ lệnh: “Dừng bước, đứng tại chỗ chờ mệnh lệnh!”

“Cái gì?”

Nghe thấy chỉ lệnh của Vô Kỵ, cả đám đều tưởng mình vừa nghe lầm, cảm thấy rất chi là khó tin, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng còn kinh ngạc hơn, hắn ta thốt lên: “Lão đại Vô Kỵ, ý ngươi muốn nói là tấn công tập thể đúng không?”

Mẹ nó, cổng thành cũng bị mở rồi, bây giờ không đi vào thì còn định ăn cơm tất niên ở đây nữa à.

“Ngươi không hiểu tiếng Trung Quốc à?”

Ai ngờ Vô Kỵ lại nhíu mày nói rất nghiêm túc: “Ta nói tất cả đứng tại chỗ chờ mệnh lệnh! Ai bước vào cổng, chết!”

Vô Kỵ vừa dứt lời, trước cổng thành Hải Cảng xuất hiện một bức tường lửa, Minh Đô xuất hiện phía trên hẻm núi, tay hắn ta cầm pháp trượng ngưng tụ sẵn pháp thuật nhìn chằm chằm xuống dưới, phía bên kia đám người Vương Vũ cũng lần lượt đứng ở hẻm núi.

Bạo lực không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng có thể giải quyết người có vấn đề.

Vốn dĩ mọi người còn có chút không phục tùng mệnh lệnh của Vô Kỵ, nhưng nhìn thấy đám người Vương Vũ đứng phía trên hẻm núi, tất cả đều đứng im tại chỗ ngoan như cún.

Nói đùa, kiếm cơm ở thành Dư Huy lâu như vậy rồi, có ai mà không biết Toàn Chân Giáo là hạng người gì đâu? Đám người đó luôn luôn nói một không nói ai, nói giết cả nhà ngươi là chắc chắn sẽ giết cả nhà ngươi, thậm chí điên lên đến cả người mình cũng giết, mọi người không hề hoài nghi mấy tên điên này sẽ tàn sát người khác trước khi bước ra khỏi Đảo Hải Tặc.

Dù sao đám người này luôn chủ trương hành động như sấm rền, làm gì có tâm địa Bồ Tát, đối với bọn họ mà nói, lòng dạ yếu mềm nhất thời có thể dẫn tới thương vong nhiều hơn thậm chí là toàn quân bị diệt, giờ phút này bọn họ sẽ ra tay vô cùng dứt khoát.

Nhìn thấy mọi người đều ngoan ngoãn đứng im, không dám phản kháng mệnh lệnh nữa, Vô Kỵ bay đến trước đội ngũ tiếp tục hạ lệnh: “Mọi người xây dựng trận hình đứng so le trước sau!”

Đứng so le là một trong những đội hình cơ bản của game online, ý nghĩa cũng như tên thôi, chính là người chơi hàng phía sau sẽ đứng vào chỗ trống của người chơi hàng phía trước.

Đây là một cách bù đắp khuyết thiếu trận hình, một khi người chơi hàng phía trước không chống đỡ được nữa, người chơi hàng phía sau có thể bước lên phía trước tiếp nhận đòn tấn công hàng phía trước vừa ngã xuống.

Cách đứng này luôn được áp dụng đối với trận hình có ưu thế tuyệt đối về số người, nhưng trong bối cảnh địa lý chật hẹp này, nó có thể phát huy tối đa đặc điểm người đông thế mạnh.

Tất nhiên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không phải kẻ vô dụng, nhìn thấy Vô Kỵ chỉ huy tất cả mọi người triển khai đứng so le, hắn ta bước lên phía trước hỏi Vô Kỵ với vẻ không hiểu: “Chẳng lẽ ngươi muốn giao chiến với bọn hải tặc trong hẻm núi này sao?”

“Không sai!” Vô Kỵ gật đầu nói: “Chỗ này chính là chiến trường quyết chiến!”

“Nhưng mà…” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kinh ngạc nhìn hai bên hẻm núi rồi nói: “Địa thế chỗ này thấp như thế, là vị trí địa lý dễ bị tấn công nhất của thành Hải Cảng, chúng ta đứng chỗ này không phải là sẽ bị người ta treo lên mà đánh sao?”

“Ha ha!” Vô Kỵ khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn ta nhìn Đội Trưởng Đừng Nổ Súng dịu đi một chút, từ ánh mắt nhìn một thằng ngu lúc nãy đã biến thành ánh mắt nhìn một thằng ngố.

Chính xác, sở dĩ thành Hải Cảng dễ thủ khó công, cũng là bởi vì thành Hải Cảng rộng lớn được thiên nhiên bao quanh tạo thành một bức tường như một chiếc thùng sắt, còn lối vào duy nhất của thành Hải Cảng chính là hẻm núi này.

Hết sức hiển nhiên, địa hình chật hẹp như vậy thì sẽ phòng thủ cực kỳ dễ dàng, có thể nói là một người giữ cổng vạn người phá, chỉ cần bố trí ở đây một đội ngũ là có thể phát huy ưu thế gấp mười lần.

Đây là thường thức, có thể nhận ra điểm này, chỉ có thể chứng minh Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không phải là kẻ ngu si, nhưng cũng không có nghĩa hắn ta là một người thông thạo chiến thuật.

Vô Kỵ chỉ chỉ vào phía trên hẻm núi rồi hỏi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng: “Ngươi nhìn xem phía trên hẻm núi là ai kia?”

Đội Trưởng Biệt Khai Thương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đám người Vương Vũ và nhóm Thích khách biết bay của công hội mình.

“Ơ…”

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hình như đã hiểu ra điều gì, hắn ta ngẩn ra rồi nói: “Nhưng địa hình dễ thủ khó công như vậy, chúng ta không vọt vào nhanh, chẳng lẽ đợi bọn chúng phòng thủ sao?”

“Dễ thủ khó công!” Vô Kỵ cười híp mắt nói: “Ngươi chỉ biết đến cụm từ dễ thủ khó công này thôi, xem ra cũng không biết ý nghĩa thực sự của cụm từ ấy.”

“Ý nghĩa thực sự ư?” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ngẩn ra nói: “Cụm từ này còn có nghĩa gì nữa?”

Vô Kỵ tiếp tục chỉ vào hẻm núi hẹp dài: “Rất đơn giản, cùng là một vị trí địa lý, ai thủ, người ấy dễ!”

“Hả?”

Vừa nghe Vô Kỵ nói thế, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng dù không có ý thức chiến thuật đến mấy cũng không thể không giật mình nghĩ ra.

Chẳng thế sao, hẻm núi chỉ là một địa hình, cũng sẽ không trợ giúp bất cứ người nào, nó chỉ có lợi với người biết lợi dụng nó.

Nếu mọi người đánh từ bên ngoài vào, đám hải tặc dễ thủ khó công, vậy thì tại sao mọi người lại không xây dựng vững trận hình phòng ngự rồi chờ đợi đám hải tặc đến tấn công nhỉ?

Một công một thủ, một động một tĩnh, tuy rằng nhìn thì có vẻ cùng ở một chỗ, nhưng đổi vai cho nhau thì lại là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment