Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1339 - Chương 1341: Quyền Cước Tranh Tài

Trang 670# 2

 

 

 

Chương 1341: Quyền cước tranh tài
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nếu không có tiếng gào thét vừa nãy của Vô Kỵ, một cú đạp này của Hắc Túc Minh Nhân ít nhất có thể giẫm chết một đám Pháp sư dưới kia.

Với Ai của một BOSS cấp Sử Thi, tất nhiên Hắc Túc Minh Nhân không khó để nhận ra Vô Kỵ đảm nhiệm vai trò gì trong đội ngũ này.

Hắc Túc Minh Nhân cũng hiểu được rằng một người chỉ huy tài giỏi có tác dụng thế nào trong chiến dịch cỡ lớn như thế này, thế là khóe miệng Hắc Túc Minh Nhân hơi nhếch lên, gã xoay người giẫm lên tấm thuẫn rồi xông thẳng về phía Vô Kỵ.

“Ông nội nhà ngươi chứ lại!”

Lúc nãy Vô Kỵ đã tận mắt chứng kiến thân thủ biến thái của Hắc Túc Minh Nhân, giờ nhìn thấy gã khóa chặt tầm nhìn vào mình, Vô Kỵ lập tức giương cánh bay thẳng lên phía trên hẻm núi.

Lúc này Hắc Túc Minh Nhân cũng đã vọt tới vị trí đứng vừa rồi của Vô Kỵ.

Hết sức rõ ràng, Hắc Túc Minh Nhân là tên không biết bay, nhìn thấy Vô Kỵ sải cánh bay lên, Hắc Túc Minh Nhân cười nhạt, gã tung chân đá vào vách núi.

“Rắc!”

Chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, vách núi bị Hắc Túc Minh Nhân đá thủng một hố sâu, ngay sau đó Hắc Túc Minh Nhân giẫm một cái vào hố sâu kia, dùng nó như bậc thang bật lên cao mấy mét, tung chân đạp về phía Vô Kỵ.

Tốc độ bùng nổ trong nháy mắt này vượt xa tốc độ phi hành của Vô Kỵ, chỉ trong nháy mắt Hắc Túc Minh Nhân đã đuổi kịp Vô Kỵ.

Vô Kỵ chỉ là một Mục sư máu giấy, tuy rằng HP không ít nhưng sức phòng ngự lại không so được với Chiến sĩ khiên thuẫn, nếu hắn ta trúng phải một cú đá này thì chắc chắn sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.

Ngay lúc Vô Kỵ sắp bị Hắc Túc Minh Nhân đá một phát chết tươi, đột nhiên một bàn chân lớn mang theo ánh chớp giáng từ trên trời xuống, ngay trước khi Vô Kỵ bị đạp trúng, bàn chân này đã đạp lên trên Hắc Túc Minh Nhân.

Nhìn thấy bàn chân lớn kia, Vô Kỵ mừng rỡ reo lên: “Lão Ngưu!!”

Không sai, người có thể dũng cảm đứng ra cứu Vô Kỵ ngay trước chân của BOSS chỉ có một mình Vương Vũ mà thôi.

"Ầm!"

Vô Kỵ còn chưa kịp dứt lời, hai cái chân kia đã va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng âm thanh khiến người ta nghe mà sởn cả tóc gáy, Hắc Túc Minh Nhân bị đạp bay về chỗ cũ, cùng lúc đó Vương Vũ cũng mượn lực xung kích mạnh mẽ trên chân Hắc Túc Minh Nhân để vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Vô Kỵ bật nhảy lên phía trên, sau đó cả hai người đáp xuống vách núi.

“Mẹ nó!”

Bất kể là bên trên vách núi hay là phía dưới hẻm núi, đám người chơi của công hội Kiếm Chỉ Thương Khung nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ thốt lên.

Lúc nãy mọi người đã được giao đấu tận tay với Hắc Túc Minh Nhân, cái gã này vừa xuất hiện là suýt chút nữa đã làm rối loạn trận hình của mọi người, nhưng một gã BOSS đáng sợ như thế mà lại bị Vương Vũ đá một phát bay luôn.

Cái quái gì vậy, hai tên này rốt cuộc ai mới thực sự là BOSS đây?

Nhìn thấy cú đá thần sầu vừa rồi của Vương Vũ, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng âm thầm lau mồ hôi lạnh, hắn ta cảm thấy rất vui mừng vì lúc đầu mình đã quy phục Vương Vũ.

Thật ra thì, tuy rằng Hắc Túc Minh Nhân là BOSS, nhưng mục đích khi hắn thực hiện cú đá này là nghề nghiệp máu giấy, bởi vậy gã cũng không dùng kỹ năng.

Còn Lôi Đình Cước của Vương Vũ vốn là một kỹ năng rất mạnh, có giá trị phán định rất cao và đồng thời còn kèm theo cả hiệu quả Đánh Bay nữa, hơn nữa hắn giáng từ trên trời xuống như vậy đòn tấn công đã mang theo mấy phần ưu thế, một người sử dụng kỹ năng, một người không sử dụng kỹ năng, Hắc Túc Minh Nhân bị Vương Vũ đạp bay cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng cho dù có như vậy thì cú đá này của Vương Vũ cũng không chiếm được nhiều lợi thế, nếu không phải Vương Vũ giáng từ trên trời xuống thì sau cú đá này chưa chắc ai mới là người ngã xuống đâu.

Đương nhiên, ngoài sự kinh ngạc của mọi người ra thì ở đây còn có một số người có điểm xuất phát tư duy khá là đặc biệt.

Ví dụ như hai người Linh Lung Mộng và Dương nhìn nhìn thấy Vương Vũ ôm Vô Kỵ nhảy lên trên vách núi, mắt cả hai lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa, hai cô gái xì xào bàn tán đồng thời nụ những nụ cười rất chi là bỉ ổi.



Hắc Túc Minh Nhân bị Vương Vũ đá một cái bay về phía sau đương nhiên là thấy không phục trong lòng, sau khi đáp đất tay chân gã nhấn mạnh một cách xuống mặt đất, tiếp tục bật nhảy lên cao, giẫm vào vách núi xông lên phía trên, Vương Vũ vừa đáp đất ổn định Hắc Túc Minh Nhân đã nhảy lên trên vách núi theo sát phía sau, tiếp theo gã tung chân đạp một phát vào vùng lưng của Vương Vũ.

Vương Vũ tiện tay đẩy Vô Kỵ sang một bên, hắn xoay người lại, hai tay lôi ra một chiêu Niệm Khí Ba che chắn trước người.

“Ầm!”

Niệm Khí Ba của Vương Vũ lập tức vỡ nát, Vương Vũ nhẹ nhàng nhảy về phía sau một cái, triệt tiêu sức lực của Hắc Túc Minh Nhân, dừng lại phía đối diện cách Hắc Túc Minh Nhân không xa.

“Ồ? Thú vị đấy!”

Hắc Túc Minh Nhân nhìn thấy Vương Vũ đón lấy một cú đá của gã từ phía trực diện nhưng không những không chết mà trái lại còn không mất một sợi tóc nào, gã bất ngờ thán phục một tiếng rồi lập tức vung chân phải lên, tiếp tục quét chân đá về phía Vương Vũ.

Cách xa như vậy mà Vương Vũ vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn đến từ chân của Hắc Túc Minh Nhân.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh như vũ bão thế này, Vương Vũ khẽ cúi người xuống, chân Hắc Túc Minh Nhân lập tức sượt qua đầu Vương Vũ.

Võ công Trung Quốc có câu châm ngôn rằng Cước Bất Quá Yêu, có nghĩa là chân thường không đá qua eo, ý muốn nói rằng chiêu thức trông có vẻ đẹp và ngầu thật ra lại tồn tại rất nhiều sơ hở, nhìn đâu cũng thấy lỗi.

Người ta có câu người trong nghề xem kỹ thuật, thiết kế cước pháp của Hắc Túc Minh Nhân vô cùng hoa lệ, trong mắt nhà thiết kế ra thì thứ cước pháp này chắc chắn là thiên hạ vô địch, nhưng đứng trước mặt đại sư võ học là Vương Vũ, cước pháp như vậy còn có quá nhiều sơ hở.

Không đợi Hắc Túc Minh Nhân kịp thu chiêu, đột nhiên Vương Vũ bước về phía trước một bước, tay phải hắn khẽ cong, khuỷu tay bỗng nhiên nhấc lên nện mạnh vào vị trí giữa hai chân của Hắc Túc Minh Nhân.

“Ầm!”

Một tiếng động trầm thấp vang lên, Hắc Túc Minh Nhân bị đập cho lùi lại phía sau mấy bước, đám người chơi quan sát cuộc chiến bỗng cảm thấy dưới háng mát lạnh, cả đám bĩu môi ào ào.

Còn tưởng rằng cao thủ trong truyền thuyết thì phải trâu bò lắm cơ, không ngờ lúc ra tay lại chơi chiêu bẩn thỉu như vậy, thật là không biết xấu hổ chút nào mà.



Người chơi không có cảm giác đau, nếu bị Vương Vũ đánh một chiêu hiểm như thế thì cùng lắm sẽ có chút ám ảnh trong lòng mà thôi, cái XXX bên kia sẽ không bị tổn thương gì cả, nhưng Hắc Túc Minh Nhân lại là dân bản địa hàng thật giá thật trong game Trọng Sinh này, toàn bộ kết cấu sinh lý của gã đều là hàng thật.

Bị Vương Vũ cho ăn một chiêu như vậy, hiển nhiên là Hắc Túc Minh Nhân bắt đầu điên lên rồi, chỉ thấy sắc mặt gã tối sầm lại, ngay sau đó “vù” một tiếng, dưới chân Hắc Túc Minh Nhân bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa này bao bọc hai chân hắn lại.

“Đáng ghét! Hãy nếm thử Ác Ma Phong Cước của ông đây!”

Hắc Túc Minh Nhân gầm lên đầy vẻ giận dữ, gã tiếp tục nhấc chân đá qua.

Lần này hẳn là Hắc Túc Minh Nhân đã thật sự quyết tâm, cách xa như vậy mà Vương Vũ cũng có thể cảm nhận được một luồng sóng nhiệt đang sôi trào.

Chiến đấu ở cấp bậc này, người chơi bình thường nhất định là không xen tay vào được, thế là mọi người bắt đầu tản ra bốn phía, để tránh lâm vào tình trạng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

BOSS đã ra chiêu cuối rồi, tất nhiên là Vương Vũ không thể giữ lại thủ đoạn bảo mệnh được nữa, lúc này hai tay hắn đan chéo vào nhau hạ xuống, nín hơi vận khí.

Một ánh sáng vàng kim vụt lên trời, Vương Vũ kích hoạt hình thái Hàng Long Chưởng.

Đúng lúc này, chân phải mang theo ngọn lửa đỏ rực của Hắc Túc Minh Nhân đã đá tới gần người Vương Vũ, Vương Vũ giơ cánh tay trái lên che trước người, cùng lúc đó Long Thuẫn màu vàng xuất hiện trên cánh tay Vương Vũ, một dòng chữ màu vàng bay ra trên hắn: Hàng Long Áo Nghĩa - Đê Dương Xúc Phiên.

“Ầm!”

Một chân một tay va chạm vào nhau cực mạnh.

“Niệm Khí Thuẫn” phiên bản cải tiến trên cánh tay Vương Vũ bị Hắc Túc Minh Nhân tung chân đá một cú vỡ tan, Hắc Túc Minh Nhân cũng cảm nhận được sự tê dại truyền tới từ chân mình.

Một bên là chiêu cuối Ác Ma Phong Cước của BOSS cấp bậc Sử Thi, một bên Hàng Long Chưởng chiêu cuối áo nghĩa của Võ học gia.

Hai kỹ năng cực mạnh va chạm vào nhau, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.

Một làn sóng xung kích khuếch tán ra ngoài, cây cối xung quanh Vương Vũ và Hắc Túc Minh Nhân đều bị đứt gãy thổi bay.

Hiệu quả thị giác chân thật như vậy khiến cằm của tất cả mọi người đang đứng xem rơi hết xuống đất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment