Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1341 - Chương 1343: Hai Con Boss

Trang 671# 2

 

 

 

Chương 1343: Hai con BOSS
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chẳng còn cách nào khác, nhớ năm xưa ngay cả Long Hoàng Darius còn không thắng nổi Vương Vũ về mặt quyền cước, trình độ đấu đơn của Hắc Túc Minh Nhân có lợi hại đến đâu cũng không thể lợi hại hơn BOSS mạnh nhất và cao cấp nhất trong game được đúng không?

Trình độ của nhà thiết kế game cao như vậy, nghề nghiệp Võ sư được thiết kế thế nào đi chăng nữa thì cũng không lọt vào mắt xanh của Vương Vũ được, chỉ có thể bù lại trên thuộc tính mà thôi.

Thuộc tính của Vương Vũ sau khi kích hoạt trạng thái Hàng Long Chưởng cũng không thua kém gì BOSS cùng cấp là Hắc Túc Minh Nhân, hắn có thể đè Hắc Túc Minh Nhân xuống đất mà đánh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Liếc nhìn Hắc Túc Minh Nhân đang sống dở chết dở dưới đất, Vương Vũ chắp hai tay lại, nhắm ngay vùng đầu của Hắc Túc Minh Nhân mà sử dụng một chiêu Bài Hải Đảo Hải làm đòn kết liễu.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Vương Vũ cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt xuất hiện bên cạnh mình.

Ngay sau đó, một giọng nói hùng hậu vang lên bên tai Vương Vũ như sấm rền: “Đừng làm thế!”

Vương Vũ hơi kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nào đó vác trường đao đang dùng tốc độ cực nhanh chạy thẳng về bên này.

Tên kia mặc một bộ quần áo màu xanh, tóc ngắn cũng màu xanh, có thể nói là tương đối cá tính.

(*) Tạo hình giống Roronoa Zoro trong One Piece.

Vương Vũ lập tức vứt một chiêu thuật Thăm Dò qua, tư liệu của tên quái nhân mặc áo xanh kia lập tức xuất hiện trước mắt Vương Vũ.

Cuồng Kiếm - Tá La (Cấp 65) (BOSS Ám Kim) (Sử Thi)

HP: 10000000

MP: 100000

Kỹ năng: Phong Long Quyển, Tam Thiên Thế Giới, Cơ Thể Tu La.

Thiên phú: Kiếm Thuật.

Giới thiệu bối cảnh: Một trong những kiếm khách mạnh nhất trên con đường hàng hải vĩ đại, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Tá La nhìn thấy Vương Vũ từ bỏ tấn công Hắc Túc Minh Nhân mà chuyển sang nhìn mình, hắn ta lập tức vung cây đao võ sĩ màu đen trong tay ra.

“Vù!”

Một tiếng xé gió truyền tới, đao võ sĩ hóa thành một ánh sáng màu đen bay thẳng về phía Vương Vũ.

Vương Vũ nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, tránh khỏi ánh sáng này.

“Phập!”

Đao võ sĩ cắm giữa Vương Vũ và Hắc Túc Minh Nhân một cách chuẩn xác, lúc này Tá La cũng đã xông tới bên cạnh Hắc Túc Minh Nhân, hắn ta dùng một tay rút cây đao võ sĩ ra, đứng chắn trước mặt Vương Vũ.

Tuy rằng Hắc Túc Minh Nhân được Tá La cứu nhưng lại có vẻ hơi khó chịu, gã lồm cồm bò dậy hỏi với vẻ rất bất mãn: “Sao bây giờ ngươi mới đến? Ông đây suýt nữa thì bị người ta đánh chết rồi!”

“Lạc đường!” Tá La có chút lúng túng nói.

“Này này này!” Hắc Túc Minh Nhân xạm mặt lại nói: “Dù gì ngươi cũng là một cao thủ, cái chuyện nhỏ như lạc đường có thể xem là lý do không?”

“Ngươi không hiểu đâu!” Tá La nói rất nghiêm túc: “Lạc đường vô cùng đáng sợ!”

“Không sai! Hắn ta nói rất đúng!” Vương Vũ nghe vậy gật đầu rất chi là đồng cảm, hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác tình đồng chí.

“Ngươi nói đủ chưa đó!”

Hắc Túc Minh Nhân thấy thế vội vàng la lên: “Hắn ta là kẻ địch đó, ngươi nhìn hắn ta như thế làm gì?!”

“Ơ!”

Nhìn thấy Hắc Túc Minh Nhân bắt đầu nổi điên, Tá La bỗng dưng giật mình vội vã triển khai tư thế tấn công, hắn ta giơ kiếm nhắm ngay vào Vương Vũ rồi nói: “Xin lỗi, hôm nay các ngươi đều phải chết!”

Nói rồi, ánh đao lóe lên, Tá La vung đao bổ về phía Vương Vũ.

Lúc này trạng thái Hàng Long Chưởng của Vương Vũ chưa được giải trừ, thuộc tính hiện tại của hắn tương đối nghịch thiên, đối mặt với đòn tấn công của Tá La Vương Vũ không tránh cũng không né mà hắn chỉ dùng hai bàn tay vỗ vào cây đao võ sĩ sắp bổ xuống.

"Đùng!"

Đao võ sĩ bị Vương Vũ nắm trong lòng bàn tay.

"Nhị Trảm Lưu!"

Đao võ sĩ của Tá La bị tóm, hắn ta lập tức hét lớn một tiếng, tay trái gẩy lên trên, một thanh hắc đao khác từ phía dưới đâm thẳng về phía Vương Vũ.

Vương Vũ thấy thế nhấc chân phải lên nghiêng về phía trước, vừa hay đập đúng cổ tay trái của Tá La, tay trái Tá La bị lệch đi, đao võ sĩ màu đen bị Vương Vũ dùng chân đạp bay.

Sau khi đạp bay đao võ sĩ của Tá La, ánh sáng vàng kim trên người Vương Vũ biến mất, trạng thái Hàng Long Chưởng bị giải trừ…

Cảm nhận được sức mạnh trên tay Vương Vũ không còn đủ nữa, Tá La xoay đao võ sĩ một cái, Vương Vũ không thể không buông lỏng tay ra, để Tá La giật vũ khí về phía mình, sau đó thuận thế bổ tiếp một đao về phía hắn.

Hắc Túc Minh Nhân đứng bên cạnh nhìn thấy khí thế của Vương Vũ bỗng nhiên giảm xuống, gã không hề do dự bật người lên tung chân đá về phía đầu của Vương Vũ.

“Mẹ nó! Hai gã không biết xấu hổ kia!”

Từ xưa tới nay đều là người chơi vây đánh BOSS, làm gì có chuyện BOSS vây đánh người chơi, nhìn thấy Hắc Túc Minh Nhân gia nhập vào trận đấu, mọi người không nhịn được kêu ra tiếng.

Còn Vương Vũ thì lại không nói một lời, hắn vươn tay bắt lấy mắt cá chân của Hắc Túc Minh Nhân, một kéo một đẩy, Hắc Túc Minh Nhân bị quăng về phía Tá La.

Tá La bất đắc dĩ đành phải thu đao võ sĩ lại, sử dụng hai tay đón lấy Hắc Túc Minh Nhân, sau khi cả hai liếc nhau một cái, đồng thời tấn công về phía Vương Vũ theo hai hướng trái phải.

Vương Vũ nửa ngồi nửa quỳ, trọng tâm thấp xuống, bên trái câu bên phải đẩy ngăn cản được đòn tấn công của hai BOSS.

Không có trạng thái Hàng Long Chưởng, thuộc tính của Vương Vũ giảm xuống rất nhiều, đối phó với một con BOSS thì vẫn dễ như trở bàn tay, nhưng nếu phải đối phó với hai con thì thực sự là có chút khó khăn.

Dù sao hai con BOSS này bất kể là tốc độ hay là sức mạnh đều xếp trên Vương Vũ, nếu kỹ xảo của Vương Vũ không vượt xa hai con BOSS này, e rằng hắn không thể chịu đựng được một hiệp đã bị hai con BOSS liên thủ đánh chết rồi.

Hiện tại Vương Vũ chỉ có thể dựa vào kỹ xảo tấn công mượn lực đánh lực để đọ sức với hai con BOSS.

Đương nhiên, đám người Toàn Chân Giáo cũng không phải là hạng người thích ăn sẵn, ngay khi Vương Vũ và hai con BOSS đang quấn lấy nhau mà đánh, mấy người của Toàn Chân Giáo xông tới vây lại, Vô Kỵ ra ám hiệu cho Doãn Lão Nhị, Doãn Lão Nhị cúi đầu sử dụng Va Chạm phi thẳng về phía ba người Vương Vũ.

Nhìn thấy Doãn Lão Nhị đột nhiên xuất hiện, ba người đang giằng co đột nhiên nhảy về phía sau như đã được thương lượng từ trước, nhất thời kéo giãn khoảng cách.

Lúc này, Xuân Tường đã gõ pháp trượng của hắn ta xuống mặt đất, dưới chân Hắc Túc Minh Nhân và Tá La xuất hiện một vòng tròn màu đen.

“Ầm!”

Không đợi hai con BOSS kịp né tránh, Kết Giới Hắc Ám đã dâng lên nhốt hai con BOSS vào bên trong.

Pháp trượng của Minh Đô đã ngắm ngay vào hai con BOSS trong Kết Giới Hắc Ám để thi triển pháp thuật, nhưng Minh Đô còn chưa kịp niệm chiêu kỹ năng xong, Tá La lại đột nhiên chuyển động.

"Tam Thiên Thế Giới!!!"

Tá La gầm lên một tiếng giận dữ, hắn ta vung trường đao trong tay lên, trực tiếp xé toạc kết giới của Xuân Tường.

“Toàn Phong Bách Liệt Cước!”

Kết giới bị phá tan, trạng thái định thân của Hắc Túc Minh Nhân cũng được giải trừ, gã bật người nhảy lên ngay phía trước Xuân Tường, hai chân hóa thành ảnh cước đầy trời nhắm về phía Xuân Tường.

Ngay lúc Xuân Tường sắp bị Hắc Túc Minh Nhân đá một phát chết tươi, Vương Vũ bỗng vọt tới trước mặt Xuân Tường, hai tay hắn giơ lên, cả hai bàn tay đập về phía Hắc Túc Minh Nhân.

“Bài Sơn Đảo Hải!!”

Kỹ năng sử dụng một lần như Bài Sơn Đảo Hải có uy lực cực lớn, so với kỹ năng gia tăng là Hàng Long Chưởng chỉ có hơn chứ không có kém.

"Ầm!"

Một cơn sóng lớn va chạm với ảnh cước của Hắc Túc Minh Nhân, Hắc Túc Minh Nhân bị một chưởng của Vương Vũ đẩy bay ra ngoài, rơi xuống chỗ cách Dương Na mấy mét.

Dương Na cũng là người tập võ, tốc độ phản ứng tất nhiên là nhanh hơn người bình thường nhiều lắm, nhìn thấy Hắc Túc Minh Nhân rơi xuống bên cạnh mình, Dương Na không hề do dự lui về phía sau một bước, giơ tay lên xạ kích một cách chuẩn xác.

“Vù!”

Mũi tên mang theo ánh sáng màu trắng bắn về phía Hắc Túc Minh Nhân, thân thủ của Hắc Túc Minh Nhân cũng mau lẹ vô cùng, chỉ thấy gã khẽ nghiêng đầu sang một bên, tránh thoát xạ kích của Dương Na, sau đó gã tức giận quay người lại, mở miệng mắng chửi: “Vô liêm sỉ, đứa nào lại dám bắn lén ông…”

Câu chửi mắng của Hắc Túc Minh Nhân mới văng ra được một nửa thì nhìn thấy dáng vẻ của Dương Na, Hắc Túc Mình Nhân lập tức như bị trúng tà vậy, gã ngẩn người ra, nét mặt thoắt một cái thay đổi 180 độ, bỗng nhiên gã cười tươi rói nói: “Tiểu thư xinh đẹp ơi… tại hạ vô ý mạo phạm.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment