Trang 679# 1
Chương 1358: Vô Kỵ lòng dạ đen tối
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hảo hán xin tha mạng!"
Râu Đen quỳ trên mặt đất nước mắt ròng ròng, lúc này đám người lập tức ngẩn ra không hiểu gì cả.
Mẹ kiếp, NPC không biết xấu hổ cũng đã từng gặp nhiều rồi, nhưng đánh không lại thì chạy đến quỳ xuống xin tha mạng như Râu Đen này thì lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, mẹ nó tên này còn có chút mặt mũi nào nữa không đấy hả, thật sự là ném hết thể diện của BOSS rồi đấy.
Hơn nữa, nếu biết không đánh lại được thì cứ quay đầu bỏ chạy là được rồi, lại còn phải nhảy lên thuyền dọa người ta sợ hãi, chẳng lẽ là muốn cố tình tỏ ra mình có thành ý hả? Thiết lập của hệ thống thật sự khiến người ta không nói nên lời, tất cả những thứ này đều không liên quan gì đến tác giả hết.
Mọi người đều biết, Vương Vũ là một người có tính cách ăn mềm không ăn cứng, miễn là đối thủ nhận thua, Vương Vũ luôn luôn bằng lòng cho hắn ta cơ hội được làm BOSS một lần nữa.
Râu Đen cũng đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi, Vương Vũ đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt, vì vậy thu lại chưởng ban đầu định đánh xuống đỉnh đầu Râu Đen, sau đó thờ ơ nói: "Sau này tuyến đường thủy này thuộc về quyền quản lý của ta, ngươi không được phép đến chỗ này quấy rối nữa nghe chưa?"
Thật ra thì thiết lập của Râu Đen chính là hải tặc, không cho hắn ta ở lại tuyến đường thủy này quấy rối thì về cơ bản chính là để cho hắn ta không làm ăn nữa trực tiếp đói chết, dù sao cũng không thể bảo một hải tặc lừng lẫy tung hoành bốn biển lại thành thành thật thật đi làm một ông đánh cá được chứ.
Có điều bây giờ có thể còn sống sót cũng đã không tệ lắm rồi, Râu Đen nào còn dám để ý đến những chuyện này, thấy Vương Vũ mở một đường sống, Râu Đen vội vàng gật đầu đồng ý...
Hết cách rồi, kẻ địch mạnh ở ngay trước mặt, nếu đồng ý thì chẳng qua có thể chết đói mà thôi, không đồng ý thì sẽ phải chết ngay bây giờ đó, phải lựa chọn như thế nào đương nhiên Râu Đen rất rõ ràng.
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu nói: "Coi như ngươi biết thời biết thế! Ngươi đi đi!"
"Cái này..." Râu Đen thấy Vương Vũ sảng khoái bảo mình cút xéo đi như vậy, đầu tiên chần chừ một chút, sau đó nói: "Hảo hán, ngài không thể như thế được đâu..."
"Sao hả? Ngươi còn định luyện một chút quyền cước với ta hay sao?" Vương Vũ nhíu mày hỏi, vừa nói vừa lộ ra nắm đấm to như bao cát.
"Á... Không không không!" Râu Đen nhìn thấy thế kinh hãi, vội vàng xua tay nói: "Vậy, vậy có thể cho ta ăn chút gì đó không..."
"Mẹ kiếp!"
Nghe thấy lời nói của Râu Đen, mấy người Toàn Chân Giáo phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó, đã từng nhìn thấy không biết xấu hổ, nhưng chưa từng nhìn thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Thân làm một BOSS, bị người chơi ấn xuống đất đánh cho một trận cũng không mất mặt, dù sao sứ mạng bọn họ được thiết kế ra cũng là để cho người ta hành hạ...
Nhưng mà mẹ nó thằng khốn này ít nhiều gì cũng là BOSS cấp Sử Thi đấy được không hả, cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm trong sử sách.
Lúc này bị người ta tàn nhẫn đánh cho một trận, không làm thịt hắn ta ngược lại còn tha cho hắn ta một mạng bảo hắn ta cút xéo đi rồi, loại hành vi này cũng đã đủ nương tay lắm rồi, thằng khốn này vẫn còn ưỡn gương mặt mo đến xin ăn...
Ăn xin của người chơi như vậy... BOSS chẳng biết xấu hổ như thế, mọi người thật sự mới nghe thấy lần đầu tiên.
"Không có!"
Vương Vũ cũng không phải người khó nói chuyện, nhưng mà lúc này, Vương Vũ vô cùng dứt khoát từ chối Râu Đen.
Đây cũng phải là Vương Vũ keo kiệt, luyến tiếc chút đồ ăn không nỡ bỏ ra, mà thật sự là trong game loại đồ vật như thức ăn này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với người chơi...
Trong Trọng Sinh cũng không có cái gọi là giá trị nghèo đói, tác dụng của thức ăn ngoại trừ bổ sung lượng máu và tăng cao thuộc tính trong khoảng thời gian ngắn ra, giá trị lớn nhất cũng chính là thỏa mãn nhu cầu ăn uống.
Toàn Chân Giáo lại có bảo đảm hậu cần như Lý Tuyết, tác dụng của thức ăn lại càng trở nên nhỏ bé không đáng kể...
Ô giữ hàng của người chơi cũng không tính là quá lớn, trong túi mang theo nhiều thức ăn chẳng phải sẽ chiếm dụng mất rất nhiều không gian có ích hay sao? Chỉ vì thèm ăn mà chậm trễ chuyện đứng đắn thì sẽ bị người ta cười nhạo đó.
Xa xa không nói, nói ngay Vô Kỵ, thằng ranh này cũng vì nghề nghiệp phụ lựa chọn làm một đầu bếp, đến bây giờ vẫn còn bị đám súc sinh Toàn Chân Giáo lấy ra giễu cợt, có sự việc của Vô Kỵ xảy ra trước làm tiền đề, mặc dù là mấy cô gái thèm ăn trong ngày thường cũng không dám mang theo đồ ăn vặt đi ra ngoài.
"Ai..."
Râu Đen dường như đã dự đoán được như vậy từ trước, thở dài một hơi, đau khổ xoay người định nhảy xuống thuyền.
Đúng lúc này, Vô Kỵ đột nhiên tròng mắt chuyển động, đứng bên cạnh nói: "Mới như vậy đã định đi sao?"
"Hả?"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Râu Đen biến sắc mặt, hơi khó khăn nhìn Vương Vũ nói: "Hảo... Hảo hán, vậy nghĩa là sao ạ?"
"Ta cũng không rõ lắm!"
Gương mặt Vương Vũ cũng tràn đầy nghi ngờ nhìn Vô Kỵ một cái nói: "Ngươi cũng định thử thêm hai chiêu với hắn ta sao?"
"Không có thời gian đâu!"
Vô Kỵ điên cuồng liếc mắt lườm Vương Vũ, lập tức cười hì hì nói: "Tiểu Hắc này, vất vả lắm mới đến được đây một chuyến, đừng đi vội vàng như vậy."
"...Tiểu Hắc?"
Nghe thấy xưng hô này của Vô Kỵ, tất cả mọi người đều xạm mặt lại, bạn học Râu Đen nhìn thấy nụ cười mờ ám của Vô Kỵ, lại càng rùnng mình một lúc lâu: "Ngươi... Ngươi định làm gì hả?"
"Chẳng định làm gì cả!"
Vô Kỵ khoát tay áo nói: "Ta không có hứng thú với hải sản, nhưng mà ta cảm thấy ta có thể giúp ngươi!"
"Giúp ta sao?"
Vẻ mặt Râu Đen mờ mịt, theo bản năng nói cho hắn ta biết, cái tên vẻ mặt tươi cười đang đứng trước mặt mình đây vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là nên một đấm đập chết Vô Kỵ cho xong, nhưng mà Vương Vũ vẫn đứng bên cạnh như hổ rình mồi, Râu Đen cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải dừng bước.
"Làm gì vậy, thằng chó Vô Kỵ này ngươi định nấu món gì đó cho hắn ta ở ngay đây chắc?"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Minh Đô đứng bên cạnh tự vạch áo cho người xem lưng.
"Cũng đúng nhỉ." Ký Ngạo cũng đứng bên cạnh che miệng cười nói: "Thằng chó Vô Kỵ này tay nghề nấu ăn không tồi đâu!"
"Ừ! Ở nhà cũng là một tay lành nghề đấy!"
"Điển hình của mẹ hiền vợ đảm đấy... Ai mà cưới được hắn ta người đó được lời lớn đấy... Tiểu Hắc này, dẫn hắn ta đi cùng ngươi luôn đi..."
Những người khác cũng sôi nổi mở hình thức ủ lò tập thể với Vô Kỵ.
Râu Đen nghe thấy thế mà mồ hôi lạnh vã ra như tắm, hoảng sợ nói: "Cái này... Cái này không hợp quy tắc đâu."
Vô Kỵ không thèm đếm xỉa đến sự giễu cợt của mọi người, nhìn chằm chằm Râu Đen thản nhiên nói: "Biển lớn này có mấy tuyến đường thủy?"
"Bây giờ chỉ có tuyến này..." Râu Đen thành thật có gì nói nấy.
Tên này thật sự không lừa gạt người ta, loại chuyện như mở tuyến đường thủy này cũng không phải người nào cũng có thể làm được, đầu tiên phải là thành chủ của một thành, sau đó phải hoàn thành nhiệm vụ trạm trung chuyển của bến cảng, cho đến tận bây giờ mới chỉ có hai người chơi là thành chủ là Vương Vũ và Độc Cô Cửu Thương, có thể mở được tuyến đường thủy cũng chỉ có một mình Vương Vũ.
Vô Kỵ gật đầu nói: "Nếu tuyến đường này không cho ngươi cướp bóc nữa, ngươi cũng chỉ có thể đi đánh cá thôi."
"Á..."
Râu Đen lúng túng sửng sốt một lúc, sau đó không bằng lòng gật gật đầu, rất rõ ràng, đường đường là hải tặc không đi đánh cướp đối với Râu Đen mà nói là một chuyện vô cùng mất mặt.
"Nếu đã như vậy!" Vô Kỵ nói: "Tuyến đường này ngươi có thể cướp được!"
"Cái gì cơ?"
Vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Vương Vũ kinh hãi nói: "Ngươi điên rồi đấy à?"
Mở tuyến đường thủy để làm gì? Không phải vì muốn tất cả mọi người có hoàn cảnh sống tốt hơn đó sao, sau đó làm ăn buôn bán, bây giờ lại để một hải tặc như vậy ở trên tuyến đường có ý đồ ăn cướp, cái này không phải cố ý đập phá quán à?
Mặc dù là Râu Đen, nghe thấy yêu cầu của Vô Kỵ cũng có chút không hiểu ra sao.
"Không không không!" Vô Kỵ thấy Vương Vũ phản ứng như vậy, vội vàng khoát tay cười tủm tỉm nói: "Cướp bóc cũng không thể cứ tùy tiện cướp không như thế được, trong đó thu vào chiết khấu ở thành Hải Cảng của chúng ta! Còn có chính là những khách hàng mà chúng ta đã chỉ định thì tuyệt đối không thể cướp được!"
"Ồ... Hóa ra là như vậy! Không hổ là thằng chó Vô Kỵ, mẹ nó lòng dạ thật đen tối!"
Vô Kỵ vừa nói dứt lời, tất cả mọi người mới phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra.