Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1357 - Chương 1359: Giá Trị Sinh Mệnh Càng Cao Hơn

Trang 679# 2

 

 

 

Chương 1359: Giá trị sinh mệnh càng cao hơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trên đời này bởi vì có ánh sáng nên mới có bóng tối.

Vạn vật trên thế gian này đều là như thế.

Hôm nay tuyến đường trên biển chỉ mới có một đường, tuy Vương Vũ là thành chủ của thành Hải Cảng, đã có thu nhập từ thuế có thể thu hoạch nhưng mà phần lớn người đều theo chủ nghĩa phải bỏ ra.

Cứ mãi sóng êm gió lặng như vậy, mọi người sẽ cho rằng tuyến đường này rất đơn giản, Vương Vũ làm thành chủ chẳng qua chỉ là một kẻ may mắn, một khi đã như vậy, lại bắt những người chơi đi qua đi lại bỏ tiền ra, những người này tám phần sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó thì không thể nào không phiền lòng được.

Nếu có Râu Đen quấy rối trên tuyến đường này thì tính chất sẽ hoàn toàn khác nhau.

Râu Đen dù sao cũng là BOSS Sử Thi Ám Kim cấp 60, không có đội ngũ trăm người hoặc là người có bản lĩnh như Vương Vũ mà lại muốn đối phó với hắn ta thì cũng khá khó khăn.

Bây giờ ý nghĩa trong lời nói của Vô Kỵ rất rõ ràng, chính là để Râu Đen làm tay chân cho mình trên con đường này.

Hễ là người chơi có giấy thông hành đặc biệt của Toàn Chân Giáo, có thể bình an không bị cản trở. Còn những người kia không có giấy thông hành thì chỉ đành nghe theo mệnh trời mà thôi.

Cứ như vậy, không những có thể giải quyết được vấn đề nghề nghiệp của Râu Đen, còn có thể nâng cao danh vọng của Vương Vũ.

Thử nghĩ một lát xem, người có phương pháp lấy được giấy thông hành đặc biệt của Vương Vũ, thì ngay cả BOSS cấp Sử Thi cũng không dám chọc vào, cái này nói ra tuyệt đối sẽ là một chuyện khiến người ta dâng lên lòng tôn kính.

Một điểm quan trọng nhất là, giấy thông hành đặc biệt cũng phải dùng tiền để mua... Đây cũng là một khoản thu bên ngoài đó nha.

Viên đá cản đường Râu Đen này tồn tại chính là có ý nghĩa thu phí bảo hộ cho Toàn Chân Giáo.

Không phải Vương Vũ có chỉ số thông minh thấp, mà là sự lương thiện giới hạn cách suy nghĩ của Vương Vũ, loại giao dịch đen tối này chỉ sợ rằng cũng chỉ có người lòng dạ đen tối như Vô Kỵ mới có thể thuận miệng nói ra như vậy được...

Đương nhiên rồi, loại hành vi này tuy lòng dạ đen tối, nhưng hành vi này cũng giống như những thương nhân khống chế nền kinh tế thị trường vậy, hơn nữa còn ở trong game, vị trí của Vô Kỵ cùng lắm cũng chỉ là một tên đáng ghét thôi...

Cái gọi là có người bằng lòng mắc câu, không mua cũng chẳng có ai ép ngươi mua, Vương Vũ có thái độ làm người chính trực đến thế nào đi nữa, cũng không bới móc ra được chuyện gì không ổn trong đây cả.

Thiết lập của Râu Đen vốn dĩ cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đối với yêu cầu của Vô Kỵ đương nhiên không có chút ý kiến nào cả.

Chỉ cần có thể để cho Râu Đen cướp bóc, lại không phá hủy quy tắc của hệ thống, hắn ta cũng mặc kệ Vô Kỵ đang có tính toán gì trong lòng.

Hơn nữa, mặc dù hắn ta phản đối cũng chẳng có tác dụng gì đâu... Đánh cũng đánh không lại, hơn nữa cũng chẳng có chút tác dụng gì với hắn ta.

Sau khi hiểu ra được ý định của Vô Kỵ, Râu Đen quệt mồ hôi trên trán, hớn hở nói: "Việc này dễ xử lý thôi mà!"

"Dễ xử lý thì tốt!" Vô Kỵ vươn tay rút ra một tờ hợp đồng nói: "Ký tên đi."

"Ký tên?"

Râu Đen nhận lấy hợp đồng nhìn lên, gương mặt cũng tái nhợt luôn rồi.

Tổ sư nhà nó chứ, đây vậy mà là một bản hợp đồng tùy tùng, thằng chó này thật sự bắt hắn ta bán thân đây mà.

"Sao hả? Không bằng lòng à?" Vô Kỵ chỉ chỉ Vương Vũ nói: "Vậy ngươi đi ký với hắn cũng được."

Tùy tùng của Vương Vũ đã có Long Hoàng Darius rồi, có thêm một Râu Đen nữa cũng chẳng giải quyết được gì, thằng ranh này khó làm hơn nữa thì có thể khó bằng Long Hoàng Darius chắc?

Đối với Vương Vũ mà nói, Râu Đen tuyệt đối sợ hãi từ tận đáy lòng, Vô Kỵ đẩy Vương Vũ ra cũng chính vì mục đích trấn áp cho Râu Đen sợ hãi, Râu Đen nhìn Vương Vũ như nhìn người trời, liếc một cái, toàn thân chấn động nói: "Ta có thể hỏi tại sao không?"

"Ngươi cứ thử nói xem?" Vô Kỵ khinh thường nói.

Râu Đen cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ngộ nhỡ không làm việc thì sao? Ngộ nhỡ cướp luôn cả khách hàng có giấy thông hành của Toàn Chân Giáo thì sao? Dù sao cũng vẫn phải có thứ như hợp đồng này để hạn chế hắn ta.

Râu Đen vỗ ngực nói: "Yên tâm! Con người của ta vẫn rất giữ chữ tín!"

"Ồ?" Vô Kỵ nói: "Đạo đức đó của ngươi đáng bao nhiêu tiền?"

"Ta..."

Râu Đen mặt đỏ tai hồng, mẹ kiếp một hải tặc lấy việc đánh cướp để sống, đương nhiên vô cùng xảo trá không ai sánh được, giá trị đạo đức ấy à? Không tồn tại...

Râu Đen đương nhiên không nghĩ rằng tài ăn nói của hắn ta có thể lừa gạt qua mặt được Vô Kỵ, đành phải khổ sở thở dài một hơi, sau đó ký tên mình xuống bản hợp đồng.

Vô Kỵ vừa thu lại hợp đồng vừa nói: "Ngươi cũng đừng không bằng lòng như vậy, ông đây cũng là vì tốt cho ngươi thôi, nếu không làm vậy, một khi bị hệ thống phát hiện ra được, người chơi chúng ta cũng chính là thượng đế, không phải gánh chịu một chút trách nhiệm gì hết đâu."

"..."

Râu Đen nghe thấy thế lại hoảng sợ thêm lần nữa.

Đúng là như vậy, Vô Kỵ nói không sai.

Tuy rằng hành vi cấu kết của Râu Đen và Vô Kỵ không tính là phá hỏng quy tắc của hệ thống, nhưng mà làm một BOSS lại cấu kết với người chơi có hành vi hại người lừa tiền trên tuyến đường thủy, tuyệt đối là hành vi đào góc tường của hệ thống.

Loại chuyện này một khi bị hệ thống phát hiện ra, đương nhiên sẽ lại tiến hành cập nhật game, thanh lý sạch sẽ lỗi này.

Vô Kỵ người ta là người chơi, nếu như không vi phạm quy tắc thì công ty game chắc chắn chẳng làm gì được hắn ta, Râu Đen thì khác hẳn rồi, Râu Đen chỉ là một BOSS nhỏ không đáng kể mà thôi, trong giây phút đồng hồ có thể bị đạo lý của con người hủy diệt đấy.

Bây giờ hay rồi, Râu Đen ký kết hợp đồng tùy tùng với Vô Kỵ, coi như là tài sản riêng của Vô Kỵ, trong game chuyện cướp bóc giết người cũng không thể coi là bình thường hơn được nữa rồi, đừng nói Vô Kỵ bảo Râu Đen làm mưa làm gió trên tuyến đường, cho dù Vô Kỵ bảo Râu Đen cởi truồng chạy khắp nơi, hệ thống cũng không có tư cách gì tiêu diệt Râu Đen.

Sau khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Râu Đen cũng thoải mái hơn nhiều, có câu nói là tự do rất đáng quý, nhưng giá trị sinh mạng lại càng cao hơn, có cái gì có thể tốt hơn việc còn sống, còn có thể tiếp tục cướp bóc chứ?

Sau khi ký kết hợp đồng, Râu Đen được Vô Kỵ làm phép rời đi.

Sau khi Râu Đen rời đi, mặt biển lại khôi phục như bình thường, thuyền của Vương Vũ lại tiếp tục tiến lên.

Vị trí Râu Đen xuất hiện chính là ranh giới giữa thành Hải Cảng và đảo Doanh Châu, thuyền vận hành trên biển thêm mấy phút, sau đó đám người Vương Vũ lại nhận được nhắc nhở của hệ thống: Bạn đã vượt qua biên giới lãnh thổ, bước vào phạm vi của đảo Doanh Châu.

Lại nói tiếp tuyến đường này thật sự chẳng hề thái bình chút nào cả.

Sau khi bước vào phạm vi của đảo Doanh Châu, mấy người Vương Vũ lại liên tục gặp mấy đợt phục kích của hải tặc nữa.

Có điều tuy nhiều hải tặc nhưng trên tuyến đường này, kẻ mạnh nhất chính là Râu Đen rồi... Râu Đen gặp phải Vương Vũ ngay cả bản thân mình cũng phải bán đi, những hải tặc khác đứng trước mặt đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên giống như gà đất chó sành không chịu nổi một chiêu thôi.

Một đường bẻ gãy nghiền nát dọn dẹp sạch sẽ, thuyền của Vương Vũ càng ngày càng đến gần đảo Doanh Châu, đám người Vương Vũ nhìn thấy lục địa của đảo Doanh Châu.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát hiện ra thành Tá Hạ, đạt được kinh nghiệm...

Người sống giữa không khí quá lâu sẽ không cảm thấy không khí quý giá đến mức độ nào, người đứng trên đất bằng lâu quá ngày thường cũng sẽ không biết lục địa tốt đẹp biết bao nhiêu, nhưng mà lênh đênh trên biển gần hai tiếng đồng hồ, hoàn toàn khiến đồ nhà quê chưa từng nhìn thấy nước bao giờ như Toàn Chân Giáo hoàn toàn hiểu được sự khủng bố của biển lớn.

Vừa nhìn thấy bờ biển, mọi người giống như nhìn thấy người thân lâu ngày không gặp, xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, không kịp chờ đợi lái thuyền đi về phía trước.

Nhưng mà cùng lúc đó, những người chơi Nhật Bản đang luyện cấp trên bờ biển cũng chú ý đến một chiếc thuyền không ra thuyền đang bay đến từ trên biển.

Bởi vì sinh ra ở thành phố Lâm Hải, thuyền là phương tiện giao thông mà người chơi thành Tá Hạ thường xuyên gặp được nhất, có điều trong Trọng Sinh không có loại nghề nghiệp phụ sản xuất ra thuyền, cho nên trong ngày thường thuyền mà những người chơi vẫn thường chơi cũng chỉ là thuyền nhỏ thuyền độc mộc.

Chiếc thuyền nát này của Vương Vũ mặc dù hơi tàn tạ một chút, nhưng dù sao cũng là một con thuyền chở hàng, tạo hình tạm thời không bàn đến, nhưng kiểu dáng lớn hơn những con thuyền nhỏ của người chơi bình thường rất nhiều.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment