Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Khí Công Sư Tay Không Cướp Dao Sắc

Trang 69# 1

 

 

 

Chương 136: Khí công sư tay không cướp dao sắc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ nói: "Tôi có thể cắt dây mạng nhà cô!"

"Anh nhận ra tôi là ai?" Dương Na giật mình hỏi, cô ta nhớ trên mặt mình vẫn còn mang theo khăn che mặt.

Vương Vũ khinh thường nói: "Cái mông xoay xoay xấu như vậy, có thể không nhận ra sao? Nhanh chóng kéo cái thứ trên mặt xuống đi! Nhìn không tự nhiên gì cả!"

Dương Na hốt hoảng vội nói: "Không thể lấy xuống, đây là vật phẩm nhiệm vụ, chỉ cần tôi kéo xuống thì vệ binh thành sẽ tới bắt tôi ngay!"

"Cô tạo nghiệt gì rồi? Sao lại trở thành kẻ địch của toàn thành vậy?" Vương Vũ hoảng sợ hỏi.

"Nhiệm vụ nghề nghiệp ẩn!" Dương Na cho Vương Vũ xem bảng nhiệm vụ của mình.

Vòng ba "Linh Hồn Ám Dạ": Nhiệm vụ cấp A, thánh vật bị quên lãng, đi giáo đình "Tòa Án Dị Đoan" đánh cắp đá Thánh Ma 0/1. Có thể tổ đội hai người để hoàn thành nhiệm vụ.

"Cô chuyển chức thành nghề ẩn rồi sao?"

"Ừ, thành Kẻ săn ma!" Dương Na nói: "BOSS ở Tòa Án tên là chánh án dị đoan Willie, là một BOSS cấp 35, khá là lợi hại, vũ khí của tôi là do con BOSS đó phá nát!"

Trong "Trọng Sinh", vũ khí có thuộc tính ẩn là bền vững, nếu gặp phải công kích vô cùng mạnh mẽ, sẽ hư hỏng, ngay cả cung tên cũng có thể phá nát, xem ra BOSS này là loại hình sức mạnh.

"Người truy giết cô là ai?" Vương Vũ hỏi Dương Na.

Dương Na đáp: "Một trong bốn thiếu gia thành Thánh Quang của Hoàng Thành Căn. Tên nhóc kia hình như cũng là nghề nghiệp ẩn, tôi nghe lén người khác nói là "Thánh Đường Võ Sĩ" gì đó. Nhiệm vụ lần này của hắn ta đối lập với tôi."

Vương Vũ nhíu mày: "Không thể nào, nhiệm vụ nhận nghề nghiệp ẩn không phải đều rất khó sao? Với bản lĩnh của hắn ta sao có thể không gặp trở ngại?"

"Người ta có tiền thôi, xài nhiều tiền thì thiếu gì người cản đao cho hắn ta đâu! Mà sao anh lại tới nơi này?" Dương Na hỏi ngược lại Vương Vũ.

"Cũng làm nhiệm vụ!" Vương Vũ mở bảng nhiệm vụ của mình ra...

"Nhiệm vụ cấp S... Năm con BOSS, anh thật đáng thương..." Dương Na nhìn bảng nhiệm vụ của Vương Vũ xong, thương hại an ủi.

Nhiệm vụ nghề nghiệp ẩn của Kẻ săn ma mới chỉ là nhiệm vụ cấp A, đã làm cho Dương Na quay mòng mòng. Vương Vũ thì hay rồi, lên tới cấp S, phải đánh năm BOSS cao cấp. Vận may này quả thực nghịch thiên! Cấp S, đây chính là nhiệm vụ trong truyền thuyết, không thể hoàn thành.

Vương Vũ cười khổ nói: "Tạm tạm thôi, Tòa Án Dị Đoan ở đâu?"

Vương Vũ tìm khắp trong thành Thánh Quang cũng không tìm thấy quái có thuộc tính quang minh, mà Dương Na lại nói, trong Tòa Án Dị Đoan có một BOSS cấp 35, lập tức khiến Vương Vũ chú ý.

BOSS cấp 35, Long Huyết Thần Súng không phải cấp 35 sao? Chẳng lẽ đây chính là cửa đột phá nhiệm vụ của hắn?

"Trong Thánh Đình Quang Minh!" Dương Na nói.

"À! Bảo sao!" Vương Vũ hiểu rõ gật đầu.

Thánh Đình Quang Minh là đầu mối cơ cấu then chốt trong thành Thánh Quang, tương đương với tòa thị chính của những thành phố khác, cho nên Vương Vũ không hề nghi ngờ mà đi qua đó luôn... Dù sao thì trong tòa thị chính làm sao có quái được... Nhưng mà Vương Vũ quên mất, trong thành Thánh Quang còn có thể nuôi quái, vậy thì trong tòa thị chính thành phố có một BOSS mang thuộc tính quang minh cũng chả có gì lạ.

"Dẫn tôi qua đó đi, tôi cảm thấy nhiệm vụ của chúng ta có cùng một mục tiêu!" Vương Vũ nghiêm túc nói.

Dương Na bĩu môi: "Anh coi trọng tôi quá, một tên trộm vặt móc túi như tôi, sao so được với nhân vật giết BOSS hung ác như anh! Hiện tại tôi chỉ mong, nhiệm vụ của hai ta không mâu thuẫn với nhau là được!"

"Vì sao?"

"Cái tên không có phong độ như anh hiểu được việc ưu tiên phái nữ sao?"

Vương Vũ cười: "Trò chơi thôi mà, cần gì phải cho là thật..."

"Cút đi!" Dương Na giơ ngón tay thối lên với Vương Vũ.

Trong phòng làm việc của công hội Hoàng Thành Căn ở thành Thánh Quang, Kinh Thành Hoa Thiếu bị Vương Vũ tát chết đang mang vẻ mặt phẫn nộ, chỉ ngón tay về phía đám tay chân của mình mắng mỏ: "Các ngươi là những tên ăn hại, sao có thể để bọn họ chạy mất như vậy?"

Tay chân Giáp cúi đầu nói: "Tên kia rất lợi hại, chúng ta đánh không lại!"

"Nói láo, các ngươi không phải đều là cao thủ các nghề sao? Ngay cả một tên Khí công sư cũng không bắt được!" Kinh Thành Hoa Thiếu thấy đám tay chân còn dám mạnh miệng, thì giận sôi gan!

Vương Vũ từ lúc xuất chiêu tới khi giết chết Kinh Thành Hoa Thiếu, chỉ đánh ra vài cái kỹ năng, bắt người đánh người đều là công kích tầm xa, cho nên Kinh Thành Hoa Thiếu coi hắn thành Khí công sư.

Trong "Trọng Sinh" địa vị của Khí công sư rất lúng túng, Quyền pháp gia vốn mạnh mẽ, trang bị thêm giáp là có thể đi làm tanker. Mà Khí công sư tay ngắn da mỏng, công kích lại thấp, được gọi là rác rưởi trong rác rưởi. Một đám game thủ chuyên nghiệp lại nói tên Khí công sư kia rất lợi hại, làm sao có thể khiến Kinh Thành Hoa Thiếu chấp nhận được.

"Ông chủ, ngài không biết sao, tên cẩu tặc đó biết "tay không đoạt dao", chúng ta không dám chém hắn!" Trong lòng tay chân Ất vẫn còn sợ hãi nói.

"Tay không đoạt dao? Có kỹ năng này sao?"

"Ấy, ông chủ, nói nãy giờ, ngài không cảm thấy ngài thiếu cái gì đó sao?"

"Mất cái gì... Hả? Ôi đệt mợ!!! Quyền Trượng Thánh Quang của ta!" Kinh Thành Hoa Thiếu được đàn em nhắc nhở, vội vàng cúi đầu kiểm tra xem bản thân mất gì, lại phát hiện trong tay trống rỗng...

Đám đàn em đổ mồ hôi hột... Người bình thường sau khi chết, theo bản năng đều sẽ kiểm tra xem mình rơi cái gì. Nhưng Kinh Thành Hoa Thiếu từ cấp một đã được người che chở mà tiến lên, cho tới giờ còn chưa chết lần nào, nên lần này chết đi đương nhiên không biết bản thân có rơi trang bị hay không.

Bọn tay chân mặt mũi xám ngoét, Kinh Thành Hoa Thiếu không ngừng rít gào: "Mẹ nó, ta thề không đội trời chung với hai tên khốn kia!"

Quyền trượng Thánh Quang kia là trang bị cao cấp hệ thống tặng cho Kinh Thành Hoa Thiếu. Để làm nhiệm vụ nghề ẩn "Võ sĩ Thánh Đường" này, hắn ta đã cống hiến không ít cho Thánh đình, điểm cống hiến đều là dùng vàng ròng bạc trắng để đổi lấy đấy! Quyền trượng Thánh Quang kia chính là thứ duy nhất được tặng... Lại bị người cướp đi... Tâm tình của Kinh Thành Hoa Thiếu hiện giờ tuyệt đối giống như ăn phải phân chó...

Trong lúc Kinh Thành Hoa Thiếu đang phát điên, một tên đàn em đột nhiên chạy vào phòng làm việc nói: "Ông chủ, cậu Thần tới rồi..."

Tên cấp dưới kia còn chưa nói xong, một người đàn ông trẻ tuổi đã đẩy cửa đi vào từ phía sau.

Người này có vóc dáng cao gầy, hai hàng lông mày thanh tú với đôi mắt khá đẹp, so với đám con cháu nhà giàu ở thành phố thì người này bớt chút vẻ ăn chơi của đám thiếu gia thành phố, thêm đôi chút chín chắn trưởng thành.

Người này chính là Thần Hi Vĩnh Tịch, kẻ đứng đầu Thánh Quang Tứ Thiếu, cũng hay được người ta gọi là "cậu Thần". Tất nhiên, cậu Thần tự nhận mình là người có đầu óc nhất, có phẩm vị nhất bốn cậu ấm kinh đô, vì triển lộ cá tính của mình, cho nên nick game mà hắn ta đặt không tục tằng như ba người kia.

"Ngươi tới đây làm gì?" Kinh Thành Hoa Thiếu nhìn thấy Thần Hi Vĩnh Tịch thì sắc mặt còn đen sì hơn cả lúc nãy...

Đúng là bốn vị thiếu gia Thánh Quang này có mối quan hệ tốt đẹp, nhưng người càng có quan hệ tốt thì lại càng thích bỏ đá xuống giếng những lúc như thế này.

Quả nhiên, Thần Hi Vĩnh Tịch nghe xong, bèn cười ha ha: "Nghe nói Hoa Thiếu bị người ta chà đạp, ta cố tình tới đây để sung sướng khi ngươi gặp nạn một chút!"

"Mẹ nhà người!" Kinh Thành Hoa Thiếu trợn mắt trừng Thần Hi Vĩnh Tịch một cái, mắng mỏ với vẻ không vui, hắn ta biết ngay tên này tới chắc chắn là có chuyện không tốt mà.

Thần Hi Vĩnh Tịch nhún vai, cười nói với vẻ vô lại: "Mẹ của ta chính là mẹ của ngươi đó, cứ mắng thoải mái..."

Kinh Thành Hoa Thiếu nổi quạu: "Ngươi còn chưa xong nữa hả!"

"Ha ha!" Thần Hi Vĩnh Tịch cười ha ha, sau đó lại nghiêm mặt lại, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải ngươi đang làm nhiệm vụ à? Sao có một đứa con gái cũng không làm gì được?"

Kinh Thành Hoa Thiếu buồn bực nói: "Vốn đã sắp đắc thủ rồi, ai ngờ một tên chõ mũi vào, còn cướp quyền trượng của ta!"

"Cướp? Có ý gì?" Thần Hi Vĩnh Tịch cảm thấy chữ "cướp" mà Kinh Thành Hoa Thiếu sử dụng này rất là rúng động.

"Đúng là cướp từ trong tay ấy!" Kinh Thành Hoa Thiếu trả lời.

"Mẹ, còn có loại kỹ năng vô lại thế sao? Người đó là ai? Lại dám kiêu ngạo đến thế, ở thành Thánh Quang này mà dám động vào cả ngươi?" Thần Hi Vĩnh Tịch kinh ngạc một lát, bèn hỏi tiếp.

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới chuyện này lại khiến Kinh Thành Hoa Thiếu càng thêm uất ức: "Con mẹ nó chứ làm sao ta biết được. Bọn ta tấn công hắn trước, nên lúc hắn giết chết ta còn chẳng để lộ tên nick!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment