Trang 683# 1
Chương 1366: Dẫn hổ rời núi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người chơi của thành Tá Hạ rốt cuộc vẫn là một đám người quen bị mấy thằng cha khác bắt nạt. Một đòn sấm sét này của Minh Đô vừa giáng xuống, đám người này ngay lập tức hiểu được ý tứ của Minh Đô.
Rất hiển nhiên, Minh Đô đang dùng hành động nói với mọi người: "Theo ông đây còn được cầm tiền, còn không theo ông đây thì chỉ còn nước chết thôi..."
Muốn nhận tiền hay toi mạng, thứ này thực sự có lựa chọn nữa sao?
Mọi người cùng thở dài một tiếng, đành nán lại một cách bất đắc dĩ.
Đây chính là nỗi đau đớn thống khổ của người chơi bình thường, không có năng lực mạnh mẽ hay tổ chức lớn mạnh, chỉ có thể tìm con đường sống trong các ngóc ngách, không thể tự kiểm soát được hành vi của chính mình.
Trong game là như vậy, ở hiện thực lại càng khỏi phải bàn cãi.
Sau khi cưỡng ép người chơi ký vào hợp đồng, Minh Đô kéo ra kênh công hội, phấn khích gào lên: "Oa oa oa, lại chiêu mộ thêm 28 người chơi nữa... Hiện tại ông đây đã tuyển mộ được hơn 50 người rồi!"
"Không thể nào!" Bao Tam có hơi khó tin nói: "Ngươi chỉ giơ mỗi tấm bảng, cũng chẳng hiểu ngôn ngữ của nước Nhật, sao có thể tuyển dụng nhanh hơn cả ta?"
"Hừ!" Minh Đô khinh thường nói: "Loại chuyện này phải dựa vào thủ đoạn!"
"Chậc chậc chậc..." Nhìn thấy lời Minh Đô nói, Vương Vũ âm thầm cảm thán, cái này gọi là cưỡng bức đe dọa được rồi, thứ thủ đoạn chó má.
Lúc này, Minh Đô lại hài lòng nói: "Đại Xuân, ngươi tìm được mấy người rồi! Cái thứ già cả như ngươi hẳn là mười người cũng không tìm nổi."
"Cút!" Xuân Tường hung dữ trả lời một câu không thèm nhắn thêm gì nữa, hiển nhiên là Minh Đô đã chọc trúng nỗi đau của hắn rồi.
Thấy Xuân Tường như vậy, Minh Đô lại càng tự mãn hơn, cười khẩy nói: "Các ngươi đúng là bọn cặn bã..."
Ngay tại thời điểm Minh Đô đang hoan hỉ, Danh Kiếm Đường Tuyết bất thình lình hỏi: "Lão Mộng, ngươi được bao nhiêu rồi?"
"Hơn một trăm người rồi!" Linh Lung Mộng thản nhiên nói: "Tiểu Tuyết sắp được 105 thì phải..."
"Ta thèm vào! Thật là nhanh nha!" Danh Kiếm Đường Tuyết gửi tới một cái biểu cảm kinh ngạc.
Nghe Linh Lung Mộng nói như vậy, Minh Đô ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Không thể nào như vậy! Hai người các ngươi sao có thể chiêu mộ nhanh như vậy?"
"Hừ!" Linh Lung Mộng cười nhạt nói: "Mấy chuyện này phải dựa vào nhan sắc nha!"
"..."
Minh Đô nghe vậy liền sững sờ, tùy tiện căm hận mắng: "Con mẹ nó, một đám chó chết không thay đổi!"
Không có cách nào khác, giá trị của nhan sắc chính là công lý, thủ đoạn của Minh Đô có ngoan độc hơn nữa cũng còn kém xa hai người đẹp đứng chào mời người ta.
Đoạn đối thoại của mọi người trong nhóm khiến Vương Vũ bối rối, không nhịn được hỏi: "Các người tìm nhiều người vậy để làm gì?"
"Nhảm nhí!" Minh Đô nói: "Thành chủ Carl hiện tại đang bị Hội Hắc Long giam cầm trong địa lao, chúng ta phải đi cướp ngục, đương nhiên cần tìm người làm bia đỡ đạn... À không, làm tiên phong để dụ bọn vệ binh trong địa lao ra chỗ khác."
"À... Bảo sao." Vương Vũ sáng tỏ.
Vương Vũ đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của vệ binh hơn bất cứ ai, những thứ tồn tại nghịch thiên này cũng không phải thứ mà đám người Toàn Chân Giáo có thể tùy tiện tới xử lý.
Nhưng cũng may mắn rằng đám vệ binh thông thường đều không có chỉ số thông minh, đám người ngây thơ bọn chúng không tài nào chống cự được kế dẫn hổ rời rừng, để cho những người chơi của thành Tá Hạ dẫn dụ bọn họ rời đi quả thật là một ý tưởng hay.
Nhưng Vương Vũ khó hiểu không nằm ở chuyện dụ vệ binh, mà về phần chiêu mộ nhiều người cùng một lúc như vậy, lại còn gióng trông khua chiêng ầm ĩ như thế này, chẳng lẽ đám người của Hội Hắc Long chết hết rồi sao?"
Nghĩ tới đây, Vương Vũ lại hỏi: "Vô Kỵ đâu?"
"Hắn đi thăm dò địa hình rồi!” Bao Tam đáp.
"Ồ? Thật sao?" Vương Vũ không khỏi sờ sờ cằm, sau đó mở kênh bạn tốt tìm Vô Kỵ gửi tin nhắn tới: "Ngươi lại đang giở trò quỷ gì vậy?"
Vô Kỵ là một thằng cha chu đáo, sơ hở lớn như vậy bản thân Vương Vũ còn tự phát hiện được, đương nhiên Vô Kỵ không thể nào không nhận ra. Với sự thấu hiểu Vô Kỵ của Vương Vũ mà nói, cái thứ dẫn hổ rời rừng của thằng nhóc này tám phần là chiêu thức giả dối, sau lưng không biết chừng còn đang âm mưu thứ gì.
"He he!" Nhận được tin nhắn của Vương Vũ, Vô Kỵ cười he he nhắn lại: "Tới tọa độ 1411-2214, đừng rêu rao!"
"Bí mật vậy sao?"
Nhìn thấy hồi âm của Vô Kỵ, Vương Vũ hơi sững sờ.
Ai ai cũng có bản tính tò mò, Vương Vũ cũng không phải ngoại lệ. Vô Kỵ càng thần bí như vậy trong lòng Vương Vũ lại càng ngứa ngáy không thôi.
"Ta tới ngay đây!"
Tùy tiện trả lời một câu, Vương Vũ liền đi tới vị trí tọa độ theo lời Vô Kỵ nói.
Thành Tá Hạ vốn chỉ là một thành chủ chỉ lớn hơn thị trấn một chút, tuy chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây, nhưng Vương Vũ không chịu nổi việc bay lượn. Cũng chỉ mất tầm mười phút Vương Vũ đã bay tới bên trên một thung lũng.
Lúc này Vô Kỵ đang đứng ở trên thung lũng, từ trên cao nhìn xuống.
"Này! Ngươi ở đây làm gì vậy?" Vương Vũ thu cánh lại, đáp xuống bên cạnh Vô Kỵ hỏi.
Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, chỉ vào thung lũng nói: "Đây là con đường trọng yếu duy nhất dẫn tới thành Tà Mã Thai."
"Thành Tà Mã Thai? Đó là nơi nào?" Vương Vũ tò mò hỏi.
"Nơi đó là hang ổ của Hội Hắc Long! Tám mươi phần trăm người chơi của Hội Hắc Long tập trung ở đó!" Vô Kỵ thản nhiên đáp.
"Không phải ngươi định nhổ tận gốc Hội Hắc Long đó chứ!"
Lời Vô Kỵ vừa nói ra khiến gương mặt Vương Vũ tối sầm lại.
Đừng nhìn vẻ trói gà không chặt của tên nhóc Vô Kỵ này, gan chó của hắn cũng lớn lạ thường. Ngày trước Toàn Chân Giáo chỉ có sáu người hắn cũng dám giày vò Tam Sát Trang, lúc này Toàn Chân Giáo đã chiêu mộ tới vài trăm người, cho dù Vô Kỵ nói muốn khiêu chiến toàn thế giới Vương Vũ cũng không nghĩ rằng hắn đang nói đùa.
"Không không không!" Vô Kỵ khoát tay áo chỉ vào con đường: "Không thể tin tưởng người chơi của thành Tá Hạ được, mục đích cuối cùng của chúng ta là dẫn hổ rời rừng."
"Dẫn hổ rời rừng?" Vương Vũ cau mày nói: "Tìm vài trăm người để dụ vệ binh sao? Người của Hội Hắc Long không phải để trang trí."
Đừng coi thường Vương Vũ tứ chi phát triển, hắn có thể luyện võ công tới mức này, tuyệt đối không phải hạng người ngu dốt. Đối với tình huống hiện tại, Vương Vũ lại nhìn nhận rất thấu đáo.
Cho dù vệ binh bị dụ đi thành công, Carl được người của Toàn Chân Giáo giải thoát khỏi nhà lao, đó cũng mới là thành công được một bước mà thôi.
Dù cho người chơi của thành Tá Hạ ít hơn đi nữa, quy mô của Hội Hắc Long cũng phải lên tới hàng nghìn. Mặt hàng mà bọn Minh Đô triệu tập kia dù sao cũng là những kẻ ngày thường bị Hội Hắc Long chèn ép, gặp người chơi của Hội Hắc Long ở đó nào dám chống cự.
Người của Toàn Chân Giáo dù có hung hãn thế nào, bị hơn vạn người vây quanh lại còn dắt díu theo Carl, mọi người chắc chắn không thể rời khỏi thành Tá Hạ.
"Ta đương nhiên biết rõ bọn chúng không phải đồ trang trí!" Vô Kỵ cười.
"Vậy mà ngươi còn dám làm như vậy." Vương Vũ càng buồn bực hơn nữa.
"Bởi vì hổ ta dụ không phải vệ binh, mà chính là Hội Hắc Long."
"Hội Hắc Long?"
"Không sai!" Vô Kỵ nói: "Ta dám đoán chắc, người của Hội Hắc Long nhất định sẽ đưa Carl tới con đường này."
"Dựa vào cái gì chứ?" Vương Vũ bĩu môi.
Hội Hắc Long có tới mấy vạn người chứ? Chỉ là miễn cưỡng đối mặt với vài trăm người mà thôi, người ta có cần phải đem Carl đi không?
"Hừ hừ!" Vô Kỵ chắc chắn nói: "Dựa vào việc bọn chúng không biết được mục đích cuối cùng của chúng ta, và tâm thái muốn làm bá chủ của Hội Hắc Long!"
"Ồ..."
Vô Kỵ nói tới đây, suy nghĩ của Vương Vũ cũng dần dần rõ ràng.
Thấy Vương Vũ đã hiểu rõ chiến thuật của mình, Vô Kỵ nói: "Cho nên, ngươi chờ ở đây trông chừng giúp ta là được rồi!"