Trang 686# 1
Chương 1372: Phù du lay cây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Toàn thân Vương Vũ đều được ngọn lửa màu đỏ rực bao phủ, nặng nề rơi xuống đám người.
Những người chơi Hội Hắc Long đang chạy về phần lớn đều là nghề nghiệp tầm xa, mặc dù không phải nghề nghiệp tầm xa thì cũng là đội ngũ Thích khách, tóm lại một chữ chính là "máu giấy!"
Vương Vũ một thân trang bị thần khí, lực tấn công vốn dĩ đã nghịch thiên, giờ phút này lại thi triển Liệt Diễm Phần Bộ, sát thương đương nhiên không cần phải nói nhiều nữa.
Vương Vũ từ không trung rơi xuống, một vòng sáng trắng chết chóc từ bên cạnh Vương Vũ sáng lên.
Một cước này giáng xuống trực tiếp giết mất hơn nửa số người...
Lúc này, trong mắt người chơi Hội Hắc Long Vương Vũ chính là một sự tồn tại chẳng khác nào ác ma, nhìn thấy Vương Vũ đuổi đến nơi, lại còn một chân giẫm chết nhiều đồng đội như vậy, đầu tóc người chơi Hội Hắc Long đều dựng ngược hết cả lên, kéo theo Carl chạy trốn khắp nơi.
"Tất cả mau quay lại cho ta!"
Vương Vũ quát lớn một tiếng, vươn người nhảy lên, hai chân vung lên thi triển ra Liệt Diễm Toàn Phong Thối.
Liệt Diễm Toàn Phong Thối được tăng cường Liệt Diễm Phong Bạo!
Liệt Diễm Toàn Phong Thối là bản thăng cấp của Toàn Phong Thối của Võ sư, có thể lợi dụng sức mạnh ngọn lửa mãnh liệt hấp thụ hết mục tiêu đối thủ xung quanh đến bên cạnh mình, là kỹ năng mà Võ sư vẫn thường sử dụng khi tụ họp quái vật lại, lực tấn công cao thấp tạm thời chưa đề cập đến, nhưng hiệu quả tụ họp quái này tuyệt đối là một kỹ năng thần thánh vô cùng cần thiết của nghề nghiệp tay ngắn như Võ sư.
Lại được tăng cường thêm Liệt Diễm Phần Bộ, Liệt Diễm Toàn Phong Thối được tăng cường thành Liệt Diễm Phong Bạo càng mạnh mẽ hơn nữa, không chỉ có lực tấn công tăng lên rất nhiều, mà còn gia tăng phạm vi hấp thu rất lớn.
Chỉ thấy thân hình Vương Vũ xoay chuyển giữa không trung, nhất thời biến thành một cơn bão lửa màu đỏ rừng rực, ngọn lửa lan rộng ra bốn phía.
Đám người chơi Hội Hắc Long còn chưa chạy được bao xa, chỉ cảm thấy sau lưng bị cái gì kéo lấy, không tự chủ được lùi về phía sau, nháy mắt đã bị Liệt Diễm Phong Bạo của Vương Vũ nuốt sạch.
Trong ngọn lửa, vệt sáng trắng liên tục bay lên, tất cả người chơi Hội Hắc Long đều bị Vương Vũ đánh thành tro bụi, không còn sót lại chút cặn nào.
"A..."
Mấy Chiến sĩ khiên thuẫn của Hội Hắc Long giờ phút này cũng đã đuổi theo đến bên cạnh Vương Vũ, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở hiện trường, mấy người trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu!
Đám người này lăn lộn ở thành Tá Hạ lâu như vậy, tình huống nào mà chưa từng gặp chứ, nhưng mà bây giờ lại bị người ta đánh cho đến mức ngay cả dũng khí để đánh trả cũng không có, thật sự là lần đầu tiên.
Đám Chiến sĩ khiên thuẫn đánh mất ý chí chiến đấu, đương nhiên cũng không còn sát khí nữa, Vương Vũ bình tĩnh thản nhiên xoay người trừng mắt liếc nhìn mấy người một cái, cho thấy rõ ràng hắn đang hỏi: "Có lên nữa hay không?"
Mấy người cũng hiểu được ý tứ của Vương Vũ, cuống quýt vội vàng lùi về phía sau lắc đầu liên tục xua tay rối rít bày tỏ mình đã phục lắm rồi.
Vương Vũ tiện tay vừa chỉ chỉ Carl vừa khoa tay múa chân ra hiệu nói: "Vậy ta dẫn hắn ta đi thì không ai có ý kiến gì chứ?"
"Không không không..."
Mấy người nhìn thấy thế, lắc đầu liên tục y như trống lúc lắc vậy.
Nói đùa chắc, người không đồng ý cho Vương Vũ dẫn Carl đi đều đã chết cả rồi, mấy người còn may mắn sống sót đương nhiên không thể nào lại không biết phải làm gì được.
"Cáo từ!"
Nói xong, Vương Vũ vươn tay vỗ một cái, Cầm Vân Thủ kéo Carl đến trước người mình, sau đó sau lưng hắn vươn ra hai chiếc cánh trắng tinh kéo theo Carl bay lên không trung, theo tiếng vỗ cánh, rất nhanh biến thành một chấm đen dần dần biến mất hẳn ở đường chân trời.
Để lại mấy Chiến sĩ khiên thuẫn không giết, thực sự không phải vì Vương Vũ nhân từ nương tay gì cả, chẳng qua mấy tên da dày thịt béo này lại còn có kỹ năng khống chế rất phong phú, bây giờ mà giết thì quả thật quá lãng phí thời gian.
Trong khi Vương Vũ giao đấu với mấy người Hội Hắc Long (đương nhiên, cũng có thể nói là tàn sát), Vô Kỵ đã gửi tin nhắn cho Vương Vũ bảo hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, Vương Vũ đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian trên người mấy tên không dám phản kháng kia nữa.
Vì sao tốc độ Khinh Công hoặc cưỡi trên vật cưỡi đều nhanh hơn Phi Hành nhưng mọi người lại vẫn thích Phi Hành hơn? Cũng bởi vì bay trên trời thì không cần lo lắng đến chướng ngại vật và tuyến đường.
Vương Vũ một tay nhấc Carl, sử dụng tốc độ nhanh nhất bay thẳng một đường đi tới bến cảng của thành Tá Hạ.
Nơi bến cảng, mấy người Toàn Chân Giáo đương nhiên đã ở trên tàu chờ đợi rồi, mà người của Hội Hắc Long cũng đã đến đây dưới sự dẫn đầu của Hỏa Lưu Nha.
Không thể không nói, thằng ranh Hỏa Lưu Nha này quả thật rất có bản lĩnh, biết rõ rằng bây giờ mà đến hẻm núi Tà Linh cứu viện thì đã không còn kịp nữa rồi, dứt khoát rút củi dưới đáy nồi trực tiếp dẫn người chạy đến bờ biển.
Phải biết rằng, thành Tá Hạ ở gần bờ biển hơn hẻm núi Tà Linh rất nhiều, Vương Vũ từ hẻm núi Tà Linh cướp được Carl xong nhất định phải quay về bờ biển, khoảng cách này lại càng xa hơn nữa, Hỏa Lưu Nha đương nhiên sẽ không cho rằng hắn ta không ngăn chặn được Vương Vũ.
Ngay khi Hỏa Lưu Nha cho rằng có thể một lưới bắt hết Toàn Chân Giáo, đột nhiên Vương Vũ từ trên không trung bay lướt qua đám người Hội Hắc Long bay đến bên trên tàu.
"???!!"
Thứ như đôi cánh này, ở ngay trên Đại Lục Dũng Giả trong nước cũng đã vô cùng hiếm thấy rồi, người chơi của đảo Doanh Châu lại càng chưa từng nhìn thấy bao giờ, thấy có người bay qua đỉnh đầu mình còn tưởng rằng đó là NPC, đều rối rít kêu lên: "Đó là cái gì vậy?"
"Lạch cạch!"
Vương Vũ giữa không trung buông lỏng tay ra, Carl ngã sấp xuống boong tàu.
"Là Carl!"
Nhìn thấy Carl ngã xuống boong tàu, đám người chơi của Hội Hắc Long chấn động trong lòng, sau khi chậm rãi tỉnh táo lại, đám người kia không nhận ra Vương Vũ chẳng lẽ lại còn không nhận ra Carl nữa hay sao?
Hỏa Lưu Nha lại càng chỉ vào tàu của Vương Vũ ra mệnh lệnh: "Tấn công con tàu kia! Cướp Carl về đây!"
"Giương buồm khởi hành!"
Vương Vũ tiện tay vỗ tay một cái, buồm lớn trên tàu căng lên, toàn bộ con tàu không gió tự động chậm rãi lướt theo phương hướng quay về Đại Lục Dũng Giả.
"Lên thuyền! Đuổi theo!"
Hỏa Lưu Nha nhìn thấy người của Toàn Chân Giáo định bỏ chạy, lại ra thêm một mệnh lệnh đuổi theo nữa.
Người chơi của Hội Hắc Long ở hàng trước đều rối rít lấy thuyền từ trong túi ra ném lên mặt biển.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa thực tế và game... Mặc dù thuyền có đơn sơ thì cũng vẫn là phương tiện chở người, tiện tay rút từ trong túi ra dù sao vẫn vô cùng kỳ lạ.
Tàu của Toàn Chân Giáo được vận hành bằng hệ thống, thuộc loại tự động, khởi hành khá chậm chạp.
Mà thuyền của đám người chơi Hội Hắc Long lại chạy bằng sức người, đúng nghĩa điều khiển bằng tay, khởi hành khá nhanh chóng.
Tàu của Vương Vũ vẫn còn chưa đi được quá xa, thuyến của Hội Hắc Long đã đuổi theo đằng sau, bao vây mấy người Toàn Chân Giáo lại.
Hỏa Lưu Nga cuốn tờ giấy thành loa cao giọng đứng trước tàu của Vương Vũ kêu gào: "Những người bạn Trung Quốc, ta biết trong số các ngươi có người nghe hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, nhanh chóng giao Carl ra đây, ta sẽ đảm bảo các ngươi bình yên vô sự rời khỏi nơi đây."
Đám người Vương Vũ còn đang chém gió trên boong tàu, nghe thấy tiếng kêu chít chít quang quác của Hỏa Lưu Nha, không nhịn được hỏi Bao Tam: "Tam Nhi này, thằng khốn kia đang nói cái gì vậy?"
Bao Tam nói: "Hắn ta nói hắn ta đã bao vây chúng ta, bảo chúng ta mau chóng giao Carl ra, nếu không..."
"Cái rắm ấy!" Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy thế đều đồng loạt khinh thường nói: "Giữ thể diện cho lại còn không cần cơ đấy, đâm hắn ta đi!"
Mọi người vừa ra lệnh một tiếng, tàu của Toàn Chân Giáo đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ, lập tức đâm thẳng về phía vòng vây của Hội Hắc Long.
Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ là bọ ngựa ngăn chặn hoa cúc, phù du đi lay cây... dùng để miêu tả những người không biết tự lượng sức mình.
Rất rõ ràng, đám người Hội Hắc Long kia chính là bọ ngựa và phù du...
Con thuyền nát của Vương Vũ tuy có hơi rách nát một chút, nhưng cũng là một con thuyền lớn cỡ tàu chỡ hàng, thuyền của đám người Hội Hắc Long kia cùng lắm cũng chỉ được coi là xuồng cứu nạn mà thôi... Trong tình huống bị áp chế tuyệt đối về trọng lượng này, số lượng có nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Tốc độ tàu của Toàn Chân Giáo tăng nhanh, Hỏa Lưu Nha cũng theo đó cảm thấy mắt tối sầm lại, tàu của Vương Vũ lại tạo ra cảm giác vô cùng áp đảo xông đến.