Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1381 - Chương 1383: Lão Ngưu Rất Tức Giận

Trang 691# 2

 

 

 

Chương 1383: Lão Ngưu rất tức giận
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Cái gì?"

Nhận được tin nhắn của Vương Vũ, trong lòng Vô Kỵ bỗng dưng lộp bộp một tiếng, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Mẹ kiếp, ban đầu Vô Kỵ hắn ta tính toán muốn mượn đao giết người kia mà, lần này hay ho rồi, trực tiếp chơi đùa đến mất khống chế luôn rồi...

Hết cách rồi, đối với thực lực của Vương Vũ, không chỉ có Vô Kỵ, tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều có một loại tín ngưỡng gần như là mê tín, trong lòng bọn họ vốn dĩ không có ai mà Vương Vũ không đánh chết được cả (bao gồm cả BOSS)!

Mặc dù có là Vô Kỵ cũng không ngờ đến, sự tồn tại của Vương Vũ trâu bò như vậy, thế mà cũng có lúc vô tình phạm phải sai lầm như vậy, ngay cả con dấu cũng bị người ta cướp đi mất rồi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Sau giây phút sửng sốt, Vô Kỵ kinh ngạc hỏi.

Ngày hôm qua Vô Kỵ đã từng giao đấu với người chơi của Hội Thứ Vương, thực lực cũng chỉ đến thế thôi, chơi game với Vương Vũ lâu như vậy, Vô Kỵ đương nhiên không thể nào không biết đến thực lực của Vương Vũ được, chỉ dựa vào đám gà đất chó sành kia có bản lĩnh gì mà cướp con dấu thành chủ trong tay Vương Vũ được chứ? Chẳng lẽ trong bọn chúng còn có cao thủ khác nữa sao?

"Mẹ kiếp! Một đứa con gái đóng giả thành vợ ta lừa mất con dấu đi rồi!" Vương Vũ phẫn nộ kể lại chuyện đã xảy ra.

Đối với việc Vô Ngân Tử đóng giả vợ mình, Vương Vũ vẫn rất phẫn nộ, ngay cả lời thô tục cũng mắng ra luôn.

"Cái gì?"

Nghe thấy lời kể của Vương Vũ, Vô Kỵ không còn gì để nói nữa, sau đó khinh bỉ nói: "Người khác ngươi không nhận ra được, ngay cả vợ mình mà ngươi cũng không nhận ra luôn ấy hả?"

"Nói linh tinh!" Vương Vũ buồn bực nói: "Làm sao ta biết được trong game còn có nhiều loại kỹ năng lung tung lộn xộn như vậy chứ?"

"Á..." Câu trả lời của Vương Vũ khiến cho Vô Kỵ không thể phản bác lại được.

Thật ra nghĩ lại cũng đúng, Vô Kỵ là người chơi cấp BOSS trong game online, Vương Vũ có lợi hại hơn nữa cũng vẫn chỉ là một người mới tiếp xúc với game online chưa đến một năm, phương pháp suy nghĩ của hai người chắc chắn sẽ không giống nhau được rồi.

Đối với khía cạnh game online này, mặc dù Vương Vũ cũng không tính là ngây thơ quá, nhưng mà vẫn chưa thể hoàn toàn hòa nhập như Vô Kỵ được, cũng không có đủ sự tỉnh táo của người chơi, cho nên thứ kỳ quái hiếm lạ như Thuật Dịch Dung này, Vương Vũ chắc chắn sẽ không cố ý đề phòng.

Hơn nữa cũng phải nói, Vô Ngân Tử đóng giả lại chính là Mục Tử Tiên, vợ mình đứng trước mặt mình cho dù hành vi có kỳ lạ hơn nữa, Vương Vũ cũng không dám đi tới nghi ngờ thật giả, gây chuyện ầm ĩ có khi còn chẳng sống nổi ấy chứ!

"Ai, vậy ngươi cũng phải chú ý một chút chứ..." Vô Kỵ vô cùng đau đầu nhức óc, trong lời nói tràn đầy buồn bã thê thảm.

"Cái này không quan trọng!" Vương Vũ nói: "Quan trọng là đám người kia rốt cuộc là ai hả?"

"Cái này..." Vô Kỵ nói lại đúng như sự thật: "Người lừa ngươi có nick là Vô Ngân Tử, là hội trưởng của Hội Thứ Vương, thực lực rất mạnh."

"Vô Ngân Tử? Hội Thứ Vương?" Vẻ mặt Vương Vũ ngơ ngác nói: "Vậy là cái gì?"

"Một đoàn thể nhỏ gần giống như Toàn Chân Giáo!" Vô Kỵ giải thích: "Có điều trong công hội của bọn chúng, tất cả thành viên đều có nghề nghiệp Thích khách, chuyên môn làm mấy chuyện hạ cấp như cướp gà trộm chó."

"Tất cả đều là Thích khách, đó là công ty ăn trộm sao?" Vương Vũ miêu tả vô cùng chính xác.

"Á..." Vô Kỵ sửng sốt một chút mới đáp lại: "Theo ngôn ngữ trong giới game của chúng ta mà nói thì bọn chúng được gọi là công hội Đạo tặc!"

"Ta mặc kệ chúng nó là cái công hội gì?" Vương Vũ khó chịu nói: "Ta chỉ muốn biết, ta không thù không oán gì với những người đó, tại sao bọn chúng lại đến tìm ta! Tại sao ngươi lại biết đến cô ấy mà đến lừa gạt ta?"

Thấy không, chỉ cần không phải đứng trước mặt Mục Tử Tiên, Vương Vũ vẫn rất thông minh đấy.

Vương Vũ vừa dứt lời, lông tơ của Vô Kỵ đều dựng thẳng, vội vàng lau mồ hôi nói: "Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng tìm được con dấu về đây!"

"Tìm cái lông ấy!" Vương Vũ buồn bực nói: "Ta thấy cô ta truyền tống đến thành Dư Huy, kết quả đuổi theo đến nơi thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả, thành Dư Huy rộng lớn như vậy chỉ bằng mười mấy người chúng ta thì tìm đến bao giờ được hả?"

Thành Dư Huy bây giờ có ít nhất mấy trăm nghìn người đang thường trú, mười mấy người tìm kiếm mấy Thích khách trong đám mấy trăm nghìn người, chuyện này cũng chẳng dễ dàng hơn mò kim đáy bể là bao.

"Ngươi chắc chắn Vô Ngân Tử bây giờ đang ở thành Dư Huy chứ?" Vô Kỵ nghe thấy vậy hỏi lại: "Không phải là cô nàng kia lại từ thành Dư Huy trực tiếp truyền tống đến thành khác đấy chứ?"

"Không thể nào!" Vương Vũ nói: "Ta thấy cô ta truyền tống đến thì lập tức phong tỏa thành! Bây giờ cô ta chỉ có thể ở bên trong thành Dư Huy thôi!"

Vương Vũ là thành chủ của thành Dư Huy, có quyền hạn đóng tất cả con đường ra vào thành Dư Huy, Vương Vũ phản ứng rất nhanh, truyền tống trận của thành Hải Cảng chỉ có thể nối liền với thành Dư Huy, cho nên Vô Ngân Tử vừa chạy Vương Vũ đã lập tức đóng chặt tất cả cổng thành và truyền tống trận của thành Dư Huy, đám người Hội Thứ Vương muốn rời khỏi thành Dư Huy trừ khi có thể trèo tường, hoặc là mọc cánh bay ra ngoài.

Trèo tường, chắc chắn không thể rồi!

Người chơi có bản lĩnh trèo tường vốn dĩ đã không nhiều, hơn nữa kỹ năng Tiềm Hành còn xung đột với kỹ năng Trèo Tường, tường thành của thành Dư Huy cao lớn như vậy, lúc này trèo tường chạy trốn trước mặt Vương Vũ chẳng phải là cố ý bại lộ bản thân hay sao?

Về phần cánh ấy hả, đồ chơi này thế nhưng rất thưa thớt, loại công hội giàu đến nứt đố đổ vách như Kiếm Chỉ Thương Khung cũng chỉ có mười mấy đôi mà thôi, người chơi bình thường căn bản còn chẳng biết có thứ này tồn tại, hơn nữa bay lên trời còn nổi bật hơn là trèo lên tường, Vương Vũ không thể nào lại không phát hiện ra được.

Vì vậy Vô Ngân Tử bây giờ chắc chắn vẫn còn đang ở bên trong thành Dư Huy, dù sao chỉ có số lượng người đông đảo mới có thể che giấu cho cô ta.

"Vẫn còn ở thành Dư Huy thì dễ làm hơn rồi!" Vô Kỵ vuốt cằm nói: "Ta đây đi tìm người giúp đỡ!"

Nói xong, Vô Kỵ kéo ô bạn bè ra, sau đó gửi một tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Tìm người giúp ta, người chơi của Hội Thứ Vương, mỗi người một nghìn vàng!"

Loại chuyện sử dụng hết giá trị của đồ vật này chính là bản năng của Vô Kỵ.

Xét về đánh nhau, Toàn Chân Giáo có Vương Vũ ở đây, địa vị không ai có thể lay chuyển được, có điều xét về tìm người, vẫn là có đông người thì có nhiều tác dụng nhất, lúc này đương nhiên phải tìm Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Huyết Sắc Chiến Kỳ này bình thường cũng rất nghĩa khí, huống chi loại chuyện như tìm người này cũng không khó khăn gì với Huyết Sắc Chiến Kỳ, dù sao người chơi Liên Minh Huyết Sắc chiếm một phần mười dân số thành Dư Huy, tìm mười mấy người ở thành Dư Huy đối với bọn họ cùng lắm cũng chỉ hơi phiền phức một chút thôi, một người một nghìn vàng cũng coi như là giá cao rồi.

Huyết Sắc Chiến Kỳ thế nhưng là một người bận rộn, khi nhận được tin nhắn của Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ đang mở khung chat tán gẫu với người khác, nhìn thấy ảnh đại diện của Vô Kỵ lấp lóe, Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng mở tin nhắn ra đọc, sau khi nhìn thoáng qua thì vẻ mặt quái dị trả lời: "Hội Thứ Vương? Đám người kia chọc đến ngươi à?"

"Không có!" Vô Kỵ trả lời.

"Ồ..."

Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn thoáng qua một khung chat khác, thở phào nhẹ nhõm.

Còn không đợi Huyết Sắc Chiến Kỳ thả lỏng tinh thần, ngay sau đó Vô Kỵ lại nói: "Có điều bọn chúng chọc đến lão Ngưu rồi, lão Ngưu bây giờ đang rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

"Ngưu... Ngưu thần?" Nhìn thấy tin nhắn thứ ba của Vô Kỵ, mặt mũi Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức trắng bệch.

Cùng lúc đó, một khung chat người chơi khác của Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng gửi tin nhắn đến: "Lão đại Huyết Sắc, Liên Minh Huyết Sắc các ngươi thế nhưng là công hội lớn nhất thành Dư Huy, chuyện này của ta cũng chỉ ngài mới làm được thôi!"

Ánh mắt của Huyết Sắc nhìn lên nick bên trên khung chat, bên trên hiện lên Nam Thiên Cự Thần.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment