Trang 691# 1
Chương 1382: Dùng binh không ngại dối trá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vô Kỵ bên này tính toán rất chi ly tỉ mỉ, đám người Hội Thứ Vương bên kia đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc.
Đoàn thể nhỏ cao thủ trong giới game cũng không ít, có thể ngang hàng với Toàn Chân Giáo lại chỉ có một mình Hội Thứ Vương, không khó nhận ra, Hội Thứ Vương không đơn giản chỉ có thực lực cao cường mà thôi.
Cái gọi là dưới danh tiếng lẫy lừng không có kẻ bất tài, đám người Hội Thứ Vương kia dù có nói thế nào cũng vẫn là cao thủ, mặc dù chưa hề xem qua trận thi đấu, nhưng mà bây giờ danh tiếng của Vương Vũ vô cùng nổi bật, có thể nói là người đứng đầu trong nước, người của Hội Thứ Vương không thể nào lại chưa từng nghe thấy được, lúc này đương nhiên cũng sẽ không khinh thường.
Sau khi biết được con dấu đang nằm trong tay Vương Vũ, người của Hội Thứ Vương đã chuẩn bị đầy đủ từ trên xuống dưới, thăm dò đầy đủ rõ ràng lý lịch của Toàn Chân Giáo và Vương Vũ.
Dù sao đám người Toàn Chân Giáo này cũng chẳng có tính cách khiêm tốn, Vương Vũ cũng không cố ý giấu giếm chuyện gì.
Phải biết rằng, Vương Vũ thế nhưng là người cực kỳ nổi tiếng ở thành Dư Huy, nghe ngóng được tư liệu của hắn cũng không khó... Chỉ mất thời gian một đêm, Hội Thứ Vương ngay cả vợ của Vương Vũ trông như thế nào cũng đã điều tra đầy đủ rõ ràng.
Biết người biết ta trăm trận không thua, đây là giáo dục cần thiết của mỗi đoàn đội cao thủ.
Là một game thủ chuyên nghiệp, game cũng chính là công việc mà, hôm sau trời vừa sáng, Vương Vũ quả nhiên chưa đến tám giờ đã đăng nhập, giống như đang đi làm.
Vừa lên mạng, Vương Vũ lập tức nhận được tin nhắn của Vô Kỵ: "Đi ra ngoài thì cẩn thận một chút, có thể sẽ có người chặn đường ngươi đấy!"
Nhìn thấy tin nhắn của Vô Kỵ, Vương Vũ chẳng qua chỉ cười cười đóng khung chat lại, cũng không quan tâm lắm...
Đừng hỏi ta vì sao, nếu ngươi là một người mạnh mẽ có thể kéo ngã bảy tám con ngựa quét ngang chín con trâu, người ta nói với ngươi là tan học đừng đi lung tung, ngươi sẽ quan tâm đến sao?
Đây chính là sự tự tin của cao thủ của chúng ta, mọi ngươi không phải cao thủ có lẽ không thể có được ý thức này.
Giống như mọi khi, sau khi Vương Vũ lên mạng thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là quét phụ bản hàng ngày một lần...
Ngày hôm qua Vương Vũ đăng xuất ở thành Hải Cảng, sau khi đăng nhập, chuyện đầu tiên hắn làm chính là quay về thành Dư Huy để chờ đợi người của Toàn Chân Giáo đăng nhập.
Nhưng mà Vương Vũ vừa mới đi tới gần truyền tống trận, đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Vương Vũ.
Người kia không ai khác chính là Mục Tử Tiên, lúc này Mục Tử Tiên đang đứng trong truyền tống trận nhìn ngó xung quanh, dường như đang chờ đợi ai đó.
Nhìn thấy Mục Tử Tiên xuất hiện ở đây, Vương Vũ cũng không bất ngờ chút nào.
Vị trí của thành Hải Cảng này tương lai có thể sẽ là một thành thị buôn bán, khu vực vàng ròng này đương nhiên lợi ích lớn không để lọt vào tay người ngoài, đêm qua sau khi Vương Vũ đăng xuất đã nhắc đến với Mục Tử Tiên, bảo Mục Tử Tiên mở một chi nhánh lớn ở chỗ này.
Bây giờ Mục Tử Tiên buôn bán rất đắt hàng, còn đang ngại cửa hàng nhỏ đây này, Vương Vũ không thể nghi ngờ là đã tặng cho Mục Tử Tiên một quà tặng rất giá trị, cho nên sáng sớm nay hai người đã sắp xếp cẩn thận hôm nay sau khi lên mạng thì bớt chút thời gian đến thành Hải Cảng nhìn xem một cái, duy nhất khiến Vương Vũ cảm thấy bất ngờ là Vương Vũ đã truyền tống đến đây sớm như vậy rồi.
Mọi khi giờ này, Mục Tử Tiên hẳn là vẫn còn đang làm việc nhà đấy.
Đương nhiên rồi, giữa vợ chồng với nhau cũng không nghi ngờ nhiều như vậy, mọi người đều biết Vương Vũ là một người yêu thương vợ mình, nhìn thấy Mục Tử Tiên xuất hiện ở truyền tống trận, Vương Vũ cũng không chần chừ gì, vội vàng đi ra đằng trước ôm bả vai Mục Tử Tiên nói: "Vợ yêu, sao em lên mạng sớm thế, không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút sao?"
"..."
Bị Vương Vũ mạnh mẽ ôm vào lòng như vậy, lại nghe thấy Vương Vũ xưng hô như vậy, Mục Tử Tiên này đầu tiên là sững sờ, sắc mặt lập tức hơi đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói: "Ừ! Đang có chút việc bận."
Vương Vũ cũng không tính là người bừa bãi, nhưng cũng không phải người để ý đến những chi tiết vụn vặt, đối với việc biểu hiện của Mục Tử Tiên khác với thường ngày, Vương Vũ cũng có chút là lạ, nhưng mà phụ nữ mà, mỗi tháng đều có mấy ngày không giống bình thường như vậy, Vương Vũ cũng không để ý cho lắm, mà chẳng qua chỉ khoát tay áo nói: "Không cần gấp quá đâu, thời gian của anh vô cùng dư dả, đi anh dẫn em đi dạo thành mới một vòng!"
Nói xong, Vương Vũ kéo tay Mục Tử Tiên đang định đi vào trong thành.
Mà Mục Tử Tiên lại hất tay Vương Vũ ra nửa tin nửa ngờ nói: "Thành này, thật sự là của ngươi sao?"
"Đương nhiên!"
Đừng thấy Vương Vũ bình thường vô cùng thành thục, đứng trước mặt Mục Tử Tiên ngây thơ giống hệt như đứa trẻ, chỉ vào thành Hải Cảng đắc ý bắt chước vai diễn trong phim truyền hình trên TV khoa tay múa chân nói: "Đây chính là giang sơn mà trẫm tranh đấu về cho nàng đó..."
"Thôi stop đê..."
Mục Tử Tiên khinh thường bĩu môi.
Thấy Mục Tử Tiên có vẻ mặt như vậy, Vương Vũ còn tưởng rằng vợ mình đang chê ít, lại giả vờ tinh tướng nói: "Không lừa gạt gì em, anh còn có một con dấu chủ thành nữa đây, ngay bây giờ không thể sử dụng được, nếu không bây giờ anh đã là thành chủ của ba thành chính rồi."
"Thật sao?"
Mục Tử Tiên liếc mắt nhìn nghi ngờ nói: "Lấy ra ta nhìn một cái nào!"
"Sao hôm nay anh cảm thấy em là lạ thế nhỉ?" Thấy Mục Tử Tiên nói chuyện kỳ quái với mình như vậy, Vương Vũ không hiểu gãi gãi đầu.
Mục Tử Tiên vội vàng nói: "Bớt nói nhảm đi, không phải ngươi đang chém gió với ta đấy chứ?"
"Anh là loại người như vậy hay sao?" Vương Vũ thuận tay lấy con dấu thành Tá Hạ ra, ném cho Mục Tử Tiên.
"Ồ..."
Mục Tử Tiên nhận lấy con dấu nhìn thoáng qua thuộc tính, hài lòng gật đầu, đột nhiên tay trái chỉ ra đằng sau Vương Vũ, kinh ngạc hỏi: "Kia là cái gì vậy?"
"???"
Vương Vũ nghe thấy thế vội vàng quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc này, Mục Tử Tiên lật tay thu lại con dấu vào túi, sau đó nhanh chóng lùi một chân bước vào truyền tống trận.
Vương Vũ còn đang không hiểu rốt cuộc thì Mục Tử Tiên nhìn thấy cái gì, đã nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nữ cười nói: "Ha ha! Chồng yêu, ngươi cảm thấy ta là vợ của ngươi sao?"
"!!!"
Vương Vũ đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Mục Tử Tiên đứng trong truyền tống trận tay vuốt lên mặt một cái, lập tức lộ ra một dáng vẻ khác.
Người kia mặt trái xoan, mắt long lanh răng trắng tinh, gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người lại càng ngực nở mông cong khiến người ta đã từng gặp là không thể nào quên được, không phải Vô Ngân Tử thì còn ai vào đây?
"Ngươi là ai?"
Sau khi biết mình bị lừa, Vương Vũ vừa sợ vừa giận, tay trái vỗ một nhát, một vệt sáng trắng cuốn về phía Vô Ngân Tử.
Nhưng mà lúc này Vô Ngân Tử đã rời khỏi truyền tống trận, biến thành một luồng sáng biến mất trước mặt Vương Vũ.
Vương Vũ không nói hai lời, một bước dài bước theo Vô Ngân Tử đi vào truyền tống trận.
Đừng thấy Vương Vũ giết người vô số, nhưng làm một tông sư võ học, tính tình Vương Vũ vẫn luôn đứng ngoài đấu tranh xã hội, tất cả mọi điều trên thế giới đã rất khó có thể khuấy động tâm trạng của hắn.
Chỉ có duy nhất Mục Tử Tiên, là uy hiếp duy nhất trong lòng Vương Vũ!
Tuy Vương Vũ cũng biết người lừa mất con dấu không phải Mục Tử Tiên nhưng mà hành vi Vô Ngân Tử giả mạo Mục Tử Tiên lừa gạt Vương Vũ nghiễm nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng Vương Vũ, thế cho nên Vương Vũ mặc dù chưa từng nổi giận nhưng xoẹt một cái đã nổi trận lôi đình.
Vệt sáng trắng lóe lên, Vương Vũ đã được truyền tống đến thành Dư Huy, nhưng thành Dư Huy lại không phải là thành Hải Cảng.
Thành Hải Cảng bây giờ vẫn còn là một tòa thành trống không, vừa nãy ngoại trừ Vương Vũ và Vô Ngân Tử ra thì chẳng có người chơi nào khác, mà thành Dư Huy từ sau khi Toàn Chân Giáo đạt được giải quán quân trong giải đấu chuyên nghiệp, người chơi càng lúc càng đông, rất đông người đang đứng ở điểm truyền tống.
Chỉ không may chậm một bước, Vô Ngân Tử đã biến mất trong biển người mênh mông.
Lúc này, Vô Kỵ đã đăng nhập, sau khi lên mạng, chuyện đầu tiên là hắn ta vui vẻ nhắn tin cho Vương Vũ: "Lão Ngưu này, ngươi đã giải quyết xong đám ngốc kia chưa?"
Kết quả tin nhắn vừa mới gửi đi đã nhận được tin nhắn trả lời của Vương Vũ: "Con dấu thành Tá Hạ bị lừa mất rồi!"